Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 220: Trận Vọng Lăng lần thứ 1 (5)




Chương 220: Trận Vọng Lăng lần thứ 1 (5)

Suy cho cùng đốc chiến quân cũng gieo vào trong tâm trí các binh lính ở đây một nỗi sợ vô hình, đến nỗi các binh lính cho dù sợ vẫn cố nén xuống xúc động muốn bỏ chạy tiếp tục an vị tại trong đội hình của mình gượng chống lấy đạn pháo như phô thiên cái địa rơi xuống.

“Đứng vững! Chỉ cần địch nhân tiếp cận chúng ta sẽ…boom.”

Một đội trưởng đang nỗ lực ổn định tinh thần cho nhóm của mình đột nhiên một quả đạn pháo rơi xuống trực tiếp nuốt chửng lấy người này, ngay cả lời cũng chưa nói xong liền biến mất trong âm thanh dồn dập của đạn pháo.

Đội trưởng c·hết trận tinh thần của các binh lính đang lung lay liền tụt thẳng xuống đáy cốc, có người hai chân đã bắt đầu lui lại, đặc biệt là những người đứng cuối hàng.

Bất quá những người lính này còn chưa đi được bao xa ánh đao đã chém tới một người liền trực tiếp ngã xuống trong vũng máu.

“Đứng vững! Tất cả đứng vững, kẻ nào lui lại c·hết.”

Đốc chiến đội phát hiện vấn đề không đúng liền quả quyết ra tay chém c·hết một số người giao động làm gương, thấy cảnh này các binh lính lại cố gắng nén xuống sợ hãi trong lòng tiếp tục giữ vững vị trí.

Quân đoàn ma pháp của Long đương nhiên không để yên như vậy tiến vào khoảng cách bảy trăm mét nòng súng của bọn hắn đã nhắm chuẩn, ở khoảng cách này sàng nỏ hay cung tên đều không thể với tới bọn hắn có thể thoải mái bắn phá mục tiêu.

Đột đột đột!

Âm thanh như hồi chuồng từ địa ngục vang lên báo hiệu thời gian của những người nó nhắm tới đã hết chỉ với một lớp tường bằng gỗ làm sao có thể bảo vệ con người trước lưỡi hái tử thần.



Quả nhiên đứng trước những viên đạn xuyên giáp 20mm tường gỗ hay cơ thể con người đều giống như nhau, những viên đạn liên tiếp đục xuyên qua bức tường mỏng manh sau đó lại xoắn nát cơ thể của các binh lính đứng phía trước.

Phải xuyên quả gần một nửa hàng phía trước phát đạn mới dừng lại an vị trong cơ thể của một binh lính xấu số, hoặc có lẽ hắn là một binh lính may mắn bởi vì những đồng đội phía trước của hắn tất cả đều không lành lặn chỉ có hắn sau khi xuống địa ngục ít nhất vẫn có thể hoạt động bình thường.

Tình cảnh này diễn ra không chỉ một nơi mà rất nhiều nơi, với tốc độ bắn cùng lượng đạn xả ra của hỏa thần toàn bộ tuyến phòng thủ bằng tường gỗ đều dễ dàng bị xoắn nát.

Nhìn thấy những bức tường gỗ bảo vệ phía trước mình không thể phát huy tác dụng, lại nhìn thấy cơ thể của đồng đội bên cạnh bị đạn xoắn nát tinh thần của những người lính đã hoàn toàn sụp đổ, rất nhiều người cả cơ thể đã run rẩy hai chân lùi ra phía sau.

Bất quá ngay khi những binh lính này vừa quay người định chạy đi ánh đao lại chém tới một cái đầu bay ra bị bàn tày nắm lấy treo lủng lẳng một bên lưỡi đao sắc bén vẫn còn dính máu của đốc chiến binh chỉ về phía những binh lính đang muốn bỏ chạy nói.

“Kẻ nào lùi lại c·hết!”

Thấy cảnh này nhiều binh sĩ đã dừng chân lại ánh mắt hoảng sợ nhìn những giọt máu đang từng chút một nhỏ xuống từ lưỡi đáo.

“Ah ah ah!”

Nhưng sau đó những tiếng hét đau đớn xen lẫn với sợ hãi truyền vào tai tất cả những người ở đây, trong ánh mắt của bọn hắn các bộ phận cơ thể đã vươn vãi khắp nơi trên đất máu chảy ra từ bên trong thấm ướt toàn bộ mặt đất nhìn qua giống như một giòng sông máu.

Ah ah ah!



Hét lớn một tiếng một binh lính dẫn đầu chạy đi, theo sau đó những binh lính khác cũng chạy, binh lính dẫn đầu ngay lập tức bị đốc chiến binh chém c·hết nhưng những người khác lại thành công trốn thoát ra được. Đốc chiến binh có giỏi thế nào cũng không phải ba đầu sáu tay, hắn không thể chém hết tất cả mọi người. Một khi có người thành công thoát đi như vậy mọi thứ cũng không còn không chế được nữa, sợ hãi lan tràn như bệnh dịch trong quân, trong chốc lát toàn bộ quân tâm đã sụp đổ những binh lính rời bỏ đội hình tan tác ra tứ phía ngay cả đốc chiến binh cũng không thể làm gì. Thậm chí có đốc chiến binh còn trực tiếp binh binh lính chém c·hết không chút sợ hãi.

Các binh sĩ không chạy trốn bởi vì bọn hắn sợ hãi đốc chiến binh, nhưng một khi có nỗi sợ khác lớn hơn cả đốc chiến binh thì đốc chiến binh có làm gì đi nữa cũng vô dụng. Cảnh tượng trước mắt đã kích p·hát n·ổi sự sợ hãi trong các binh lính vượt qua cả đốc chiến binh như vậy những đốc chiến binh này bất quá chỉ là một kẻ bé nhỏ mà thôi.

“Điện hạ cánh của chúng ta thất thủ rồi.”

Nghe thấy chuyện này nhị hoàng tử không tin vào tai mình nhìn sang tướng lĩnh bên cạnh.

Cánh thất thủ, hắn vốn dĩ không đặt nhiều hy vọng vào đội quân bên cánh có thể chiến thắng được đối phương, mục tiêu của hắn là kéo dài đủ thời gian cho quân chủ lực xuyên thủng được phòng thủ của kẻ địch.

Ai ngờ được mới qua không bao lâu cánh của hắn vậy mà thất thủ nhanh như vậy.

Nhìn sang cánh ở phía xa nhị hoàng tử cắn răng ra lệnh.

“Để phần còn lại của quân đoàn ma pháp thi triển ma pháp sương, mỏng một chút không sao ta cần là hiệu quả che mắt.”

“Điện hạ khu vực rộng như vậy…”

Tướng lĩnh do dự nói.



Ma pháp sương mặc dù không phải loại ma pháp cao cấp gì nhưng nếu muốn bao phủ một khu vực chiến trường cùng với hậu phương rộng lớn như vậy thật sự rất khó khăn. Phải biết cho dù một nửa quân đoàn ma pháp đẩy lên cũng chỉ tập trung bao phủ toàn bộ chiến tuyến phía trước, hơn nữa để lớp sương này không tán đi hoặc không bị ma pháp của kẻ địch thổi đi như vậy các siêu phàm giả cũng chỉ có thể tiếp tục cung cấp ma năng cho ma pháp, nhìn như vậy lượng ma năng tiêu hao là rất lớn. Bây giờ muốn bao phủ cả hai cánh lẫn hậu phương đây thực sự ra áp lực lớn.

“Làm đi.”

Nhị hoàng tử ra lệnh, lần này hắn thật sự quyết tâm rồi, dù sao bị bao phủ trong sương như vậy muốn ra lệnh rút quân cũng rất khó khăn huống chi còn bị đối phương cắn bên cánh, nếu hắn quyết định rút quân ngay lúc này như vậy chắc chắn sẽ tan tác thậm chí sẽ mất đi toàn bộ sức mạnh để đối đầu với Long, lúc đó cũng chỉ có thể ngồi chờ c·hết. Thà rằng đẩy toàn bộ lực lượng của mình lên bằng mọi giá phải dành được chiến thắng mới có cơ hội lật bàn. Như vậy ít nhất hắn phải bảo vệ được cánh đang bị uy h·iếp, lựa chọn dùng ma pháp sương chính là không còn cách nào khác.

Tướng lĩnh nghe vậy cũng biết không thể thay đổi được gì liền nhận lệnh rời đi, không tốn quá nhiều thời gian một làn sương mỏng bắt đầu bao phủ toàn bộ bán kính 5km xung quanh chiến trường. Khiến việc tiến quân từ phía căn cứ số một bị chậm lại.

Lúc này quân t·ấn c·ông mặc dù tổn thất không nhỏ nhưng cũng đã tiếp cận tới dưới hai trăm mét đôi chân của bọn hắn vẫn không dừng lại tiếp tục tiến về phía trước, nếu không phải cần để quân đoàn ma pháp có thời gian thi triển ma pháp có lẽ hiện tại bọn hắn đã tới trước mặt phòng tuyến.

Nhưng lúc này trong mắt các binh lính những vệt sáng đột nhiên từ bên sườn của bọn hắn sượt qua sau đó cơn đau truyền lên đầu khiến bọn hắn ngã xuống. Đây còn là những người may mắn vẫn giữ được mạng, những người không may mắn vậy trực tiếp c·hết t·ại c·hỗ ngay cả âm thanh gì cũng không thể phát ra.

Vốn dĩ ẩn mình sau lớp sương mù các siêu phàm giả cũng tránh việc bị tập trung hỏa lực, đặc biệt lực lượng chống siêu phàm giả trước tình huống này cũng không thể ra sức, ngoại trừ những khẩu phòng không 20mm cùng hỏa thần phát huy một chút tác dụng những v·ũ k·hí khác liền không có cơ hội thể hiện, đặc biệt lực lượng PTRS vốn dĩ phát huy không nhỏ trên chiến trường càng khổ bức.

Nhưng cái gì cũng có giới hạn các đội hỏa thần M61 đã vào vị trí của mình khẩu súng được mệnh danh hỏa thần trên tay bọn hắn đã nhả đạn.

Bức tường do bọn hắn tạo ra gần như không ai có thể vượt qua, những viên đạn xuyên giáp 20mm bắn vào cơ thể phàm nhân cho dù xuyên thủng cơ thể của bọn hắn động năng vẫn còn tiếp tục bay về phía trước liên tiếp xuyên qua hai ba cơ thể mới dừng lại. Còn nếu đụng tới siêu phàm giả, nếu ngươi là siêu phàm giả tiêu chuẩn như vậy liền chúc mừng ngươi có thể may mắn sống sót qua viên đạn này, còn viên thứ hai có may mắn như vậy không liền nhìn những phàm nhân kia sẽ biết. Bất quá ngươi vẫn may mắn hơn siêu phàm giả học đồ rất nhiều ít nhất không bị dính một phát c·hết ngay không khác bao nhiêu so với phàm nhân, chỉ bất quá đạn xuyên giáp sẽ không tiếp tục “n·gộ s·át” những người khác thôi.

Bức tường đạn được tạo ra gần như ngăn cản tất cả người cố gắng tiến lên, nhưng dù sao lợi thế của quân t·ấn c·ông chính là số lượng, cho dù tổn thất như thế nào bọn hắn vẫn có thể vượt qua bức tường đạn đặc biệt lực lượng gần trung tâm chiến trường dưới sự che chở của hai bên cánh có thể giảm thiệt hại lớn nhất vượt qua bức tường này.

Đáng tiếc bọn hắn còn chưa kịp vui mừng bao lâu một loạt ánh sáng đỏ từ phía trước bay vào trong đá sương mù rơi trên mặt đất, còn cái gì khác ngoài pháo sáng.

Mặc dù không thể hoàn toàn nhìn rõ trong sương mù có gì nhưng ánh sáng truyền ra từ trong lớp sương mù lại hoàn toàn chiếu rõ bóng của những người đang ẩn bên trong. Các binh sĩ đương nhiên không cần thiết phân biệt chỉ cần thấy bóng người xuất hiện liền trực tiếp hướng về phía đó nổ súng.

Hiệu quả thật sự rất tốt, nghĩ mà xem việc ngươi bắn bừa không biết mục tiêu với việc có mục tiêu để nhắm bắn thì hiệu quả như thế nào liền có thể biết cho dù mục tiêu này chỉ là bóng cũng không đáng kể.