Chương 219: Trận Vọng Lăng lần thứ 1 (4)
Không có tầm nhìn cũng đồng nghĩa với việc tướng chỉ huy không thể quan sát được tình hình chiến đấu Phương Tùng cũng vậy ngoại trừ đội hình vẫn đang nằm ngoài vùng sương mù ra hắn hoàn toàn không thể quan sát được gì trong khu vực sương mù.
Bất quá đây cũng không phải điều Phương Tùng lo lắng, hắn đã ngờ tới chuyện này khi quyết định dùng chiến thuật sương mù nhưng hắn có thể làm gì? Không thể làm gì cả đây là một chiến thuật lần đầu Phương Tùng biết tới và hắn cũng là người sử dụng đầu tiên việc tìm ra được phương pháp chỉ huy chỉ trong thời gian ngắn là điều bất khả thi, ít nhất Phương Tùng biết mình không có khả năng đó.
Bất quá đây cũng không phải điều Phương Tùng lo lắng, chủ lực trong trận chiến này chính là đội quân phàm nhân, mục tiêu của hắn rất rõ ràng chính là cận chiến, tạo ra sự hỗn loạn trong đội hình cả hai bên một khi đội hình hai bên bị phá vỡ không thể phân biệt được đến lúc đó hỗn chiến sẽ xảy ra, hỗn chiến tầm gần đội hình phòng thủ bị phá vỡ như vậy với lợi thế về quân số tỷ lệ chiến thắng của bọn hắn sẽ cao hơn rất nhiều.
Đương nhiên với một cuộc hỗn chiến chỉ đạo chiến thuật hay thay đổi đội hình gì đó có thể vứt sang một bên cho dù tướng lĩnh có giỏi như thế nào cũng không thể chỉ chỉ huy được trong tình cảnh đó lúc đấy chỉ có thể mong chờ vào tố chất của binh lính.
Nhiệm vụ duy nhất Phương Tùng cần làm là hỗ trợ cho quân của mình có thể tiếp cận được quân địch.
Nhìn bầu trời chỉ còn một hiệp sĩ rồng thành công thoát được sau đợt t·ấn c·ông vừa rồi lòng Phương Tùng lại nhỏ máu, phải biết để đào tạo một hiệp sĩ rồng phải mất tới mười năm, hơn nữa nhà công tước cũng không thể tự nuôi rồng mà phải mua từ lãnh địa hoàng gia, bây giờ tổn thất một người liền không thể bù đắp lại Phương Tùng làm sao không đau lòng cơ chứ.
Quan sát ba con rồng rơi xuống chiến tuyến phía trước Long thở dài một hơi, nhưng ngay sau đó một phát pháo ma pháp xuyên qua lớp sương mù đánh lên chiến tuyến ngay sau đó một loạt phát pháo ma pháp cùng lúc đánh lung tung lên khu vực xung quanh khiến Long không thể không trốn xuống hào, không có cách hắn không muốn đối phương đột nhiên một phát pháo ma pháp làm thịt mình. Bất quá có lẽ do tầm nhìn bị giới hạn hầu hết đạn pháo ma pháp không đánh trúng các công sự phòng ngự khiến tổn thất không lớn, nhưng điều đó không có nghĩa không có tổn thất nào. Thậm chí vì bị giới hạn tầm nhìn pháo binh không thể tìm được vị trí của pháo ma pháp khiến bọn hắn không thể tiến hành phản pháo.
Vì thế hiện tại hiệu quả của pháo binh thế nào ngay cả trinh sát cũng không cách nào xác nhận được.
điều đó không có nghĩa Long không có cách nào, hắn quay sang ra lệnh cho lính truyền tin ra lệnh.
“Lệnh cho pháo binh tại căn cứ số một tập trung tiêu diệt sinh lực địch, không cần quan tâm tới pháo ma pháp.”
Sương mù đã khiến hiệu quả pháo ma pháp của đối phương giảm đi đáng kể, Long nhận ra việc này nên lệnh cho pháo binh bỏ qua pháo ma pháp tập trung tiêu diệt sinh lực của đối phương. Trừ khi pháo ma pháp của địch có thể gia tăng hiệu quả lên nếu không liền không phải lo lắng.
Ẩn mình sau làn sương mù đội quân phàm nhân đã tiếp cận khoảng cách dưới ba trăm mét, mặc dù ẩn trong làn sương mù nhưng các binh lính phàm nhân cũng không dễ tiêu như vậy làn đạn dày đặc của quân phòng thủ khiến tổn thất của bọn hắn không ít.
Trong lúc này phía căn cứ số 1 cũng không ngồi yên, ngoại trừ pháo binh tiếp tục rền vang hai quân đoàn đóng giữ căn cứ cũng đã rời khỏi t·ấn c·ông mười nghìn quân đang phòng thủ bên cánh của quân chủ lực đối phương.
“Để quân đoàn ma pháp đẩy lên trước, đội xe pháo phòng không ở bên cạnh yểm trợ tập trung toàn bộ lực lượng đục thủng một điểm trên tuyến phòng thủ của chúng.”
Chiến thuật của Đỗ Phong Nam kỳ thực rất đơn giản, tập trung hỏa lực nhằm chọc thủng vào một vị trí trên điểm phòng thủ của đối phương lợi dụng ưu thế hỏa lực thọc sâu vào phòng tuyến trong khi bộ binh theo sau từ điểm phòng thủ này dần mở rộng chiến quả ra hai bên.
Bình thường trong c·hiến t·ranh hiện đại nhiệm vụ này thuộc về xe tăng nhưng hiện tại xe tăng được thay thế bởi quân đoàn ma pháp. Còn về xe tăng đừng nằm mơ nữa trong tương lai ít nhất mười năm tới hắn không có nhu cầu xây dựng lực lượng cơ giới, còn tại sao thì rất đơn giản Long không kham nổi.
Nói đến cũng buồn cười q·uân đ·ội của Long v·ũ k·hí cá nhân cũng đã tiếp cận tới đầu những năm 2000 như GM94 nhưng lại không có nổi một phương tiện cơ giới ngay cả tàu hỏa hơi nước cũng không có.
Nhận được lệnh của Đỗ Phong Nam quân đoàn ma pháp rất nhanh đẩy lên phía trước tiếp cận tuyến phòng thủ bên cánh của nhị hoàng tử.
Bởi vì tính chất đặc biệt của cuộc chiến này nhị hoàng tử cũng bỏ ra đủ vốn liếng, từ xa nhìn tới trên tuyến phòng thủ này đều là những bức tường bằng gỗ xen kẽ nhau, những điểm hở cũng được bố trí sàng nỏ cùng hố chông, phái sau còn có không ít máy bắn tên đã lên dây sẵn, chỉ cần chờ quân của Long tiến vào liền sẽ thả dây. Nhưng loại v·ũ k·hí này phi thường cồng kềnh không phù hợp hội chiến, đặc biệt khi bọn hắn còn phải đỉnh lấy hỏa lực từ pháo binh đẩy những v·ũ k·hí này tiếp cận dưới bốn trăm mét mới có thể bắn, đã vật khi thoát ra khỏi pháo binh bắn phá rồi khoảng cách bốn trăm mét chính là làm mồi cho các súng máy phòng thủ. Trong những ngày qua những thứ v·ũ k·hí vốn dĩ hoạt động rất tốt trong c·hiến t·ranh bình thường lại không gây ra được bao nhiêu sát thương cho kẻ địch, nhưng lần này lại khác đối phương là bên t·ấn c·ông hiển nhiên nhị hoàng tử cho rằng những v·ũ k·hí này có thể phát huy hoàn toàn uy lực của mình.
Bất quá vì thời gian có hạn tuyến phòng thủ này cũng không phải toàn bộ đều được bố trí như vậy, thay vào đó không ít nơi chỉ được bố trí q·uân đ·ội thông thường với nỏ trên tay, chỉ có điều nếu nhìn kỹ những vị trí này đều là những gò đất cao có tầm nhìn xa và đương nhiên có thể che đi tầm mắt, ngược lại các hố chông cùng tường gỗ lại được bố trí tại những vị trí thấp hơn.
Rõ ràng đối phương đang cố tìm cách che đi tầm mắt của bọn hắn, xem ra nhị hoàng tử rất ám ảnh với súng.
Đáng tiếc mọi thứ không như nhị hoàng tử mong đợi pháo binh không dễ dàng bỏ qua bọn hắn súng không bắn được liền có pháo xử lý.
Bởi vì muốn né tránh tầm nhìn muốn để quân của Long tiếp cận sẽ dùng phương pháp cận chiến để chiến đấu nên quân phòng thủ cánh được nhị hoàng tử bố trí tập trung theo từng nhóm lớn mỗi nhóm lên tới năm trăm người, rõ ràng muốn dùng số lượng ngay lấp tức áp đảo quân t·ấn c·ông.
Bất quá cũng chính vì thế một khi những nhóm này bị pháo binh công kích đó chính là t·hảm h·ọa, tựa như vừa rồi một loạt pháo p·hát n·ổ ngay trung tâm của một nhóm phòng thủ phía sau tường gỗ. Kết quả là tường gỗ chắn phía trước bọn hắn bị thổi bay còn nhóm này chỉ còn lại một vài binh sĩ ôm lấy tay chân gãy của mình gào thét trong đau đớn tình cảnh vô cùng thảm khốc khiến các binh lính khác nhìn thấy cảnh này mặt cũng trắng bệch.
Những người lính này dù sao mới được tập hợp huấn luyện chưa tới hai tháng, thậm chí gần một phần tư quân số cũng chỉ được huấn luyện trong chưa tới một tháng nhìn trang bị cũng rất tốt đây bất quá là tích súc nhiều năm của các quý tộc phương bắc còn về tố chất binh lính liền không cần phải nói gần như tất cả đều là một đám ô hợp.
Không có cách phương bắc luôn là vùng an toàn nhất trong vương quốc suốt hàng trăm năm qua, phía bắc ma quỷ không xâm lấn, phía nam cùng phía tây đều là người mình, kẻ địch muốn chạm tới phương bắc liền phải đánh hạ các quý tộc ở phía tây, phía nam, thậm chí lãnh địa hoàng gia ở trung tâm mới có thể chạm tới phương bắc thử hỏi sống trong tình cảnh này các quý tộc phương bắc có bao nhiêu rảnh rỗi thi thoảng xung đột một chút với nhau cũng chỉ có như vậy, có hoàng gia ở đó bọn hắn còn lật được trời sao?
Vì thế mặc dù phương bắc được xem là khu vực đông dân nhất vương quốc nhưng trình độ quân sự nơi này lại không đâu vào đâu, liền không trông cậy được vào đám lính được lâm thời tổ kiến lên huấn luyện còn chưa quá hai tháng. Những lần bại trước không trực tiếp tan tác đã là nhị hoàng tử cùng Phương Tùng lợi hại.
“Tất cả giữ vững.”
Đốc chiến quân thấy cảnh này hét lớn, trong âm thanh mang theo sát khi không hề che dấu, đao trên tay siết chặt sẵn sàng chém xuống đầu bất kỳ kẻ nào bỏ chạy.