Chương 210: Sáng sớm.
Mùa đông năm sáu giờ sáng trời vẫn còn tối, nhưng trên đường cái thành Vĩnh Xuân đã xuất hiện không ít người đi đường hầu hết bọn hắn đều mặc lên những lớp áo dày cộp luồn tay vào trong ngực cố gắng chống cự cơn lạnh buổi sáng bước vội đi. Bọn hắn hiện tại chỉ mong bình minh sớm lên để những ánh nắng từ mặt trời có thể sưởi ấm cho không khí lạnh giá xung quanh.
Bên ngoài cổng thành tây một kỵ binh đang phi ngựa như bay giờ này cổng thành cũng đã mở vì thế hắn trực tiếp phi ngựa vào thành, trên miệng còn liên tụ hô quân tình khẩn cấp khiến đám lính canh cửa thành không dám ngăn chặn.
Kỵ binh chạy một mạch tới trước phủ thành chủ nhưng cuối cùng vẫn bị chặn lại, lính canh của phủ thành chủ không quan tâm cái gì quân tình khẩn cấp bọn hắn chỉ biết nếu không có lệnh người lạ không được tiến vào phủ thành chủ.
Long hiện đang cùng Đức Bình luyện tập ma pháp, trên tay hắn ánh sáng của ma năng đang phát ra Đức Bình đứng bên cạnh đang chỉ đạo hắn học tập kiểm soát ma năng.
Không có cách nào kể từ khi bị đại pháp sư tập kích Long nhận ra rằng mình cũng cần tự trang bị khả năng tự vệ cộng thêm Đức Bình cùng Hồng cô ở bên cạnh lảm nhảm hắn buộc phải mỗi sáng dành ra hai giời tập luyện ma pháp.
Lúc này Tiền Phong xuất hiện trong mắt Long, hắn thấy được biểu cảm của tên này không tốt đi đâu, nhìn khuôn mặt như vậy Long cảm giác có chuyện không hay.
“Điện hạ nhị hoàng tử t·ấn c·ông chúng ta.”
Được rồi xem ra hắn cũng rất có năng khiếu dự đoán tương lai.
Sau khi nghe Tiền Phong báo cáo Long lâm vào suy tư nhị hoàng tử vậy mà dốc toàn lực cho trận chiến này xem ra nhị hoàng tử đã không còn kiên nhẫn nữa. Nhưng hắn vẫn rất khó hiểu không biết tại sao nhị hoàng tử lại t·ấn c·ông mình, phải biết nếu tổn thất quá lớn đại hoàng tử sẽ nuốt chửng cả hai.
Sau khi suy nghĩ Long quyết định điều một tiểu đoàn khẩn vấp tiếp viện cho căn cứ hậu cần số hai, trung đoàn còn lại sẽ chi viện cho cắn cứ số 1, lệnh cho căn cứ số ba theo phía bắc đánh vào lãnh địa của công tước. Căn cứ hậu cần số 2 nằm cách hai mươi km ngay sau căn cứ số ba bây giờ đã không còn căn cứ số ba bảo vệ phía trước căn cứ này sẽ trở thành căn cứ tiền tuyến.
Nếu để mất căn cứ hậu cần số hai Long thực sự không chịu được tổn thất lớn như vậy, lượng vật tư tồn trong căn cứ này mặc dù chưa hoàn toàn lấp đầy căn cứ nhưng cũng chiếm tới một phần tư tổng vật tư hiện tại của hắn.
Căn cứ hậu cần số một không cần quá lo lắng, căn cứ tiền tuyến của trấn Vong Lăng vẫn ở đó hoàn toàn có thể che chắn cho căn cứ hậu cần số một.
Quân tại căn cứ số ba chủ yếu làm nhiệm vụ q·uấy r·ối phía sau địch khiến bọn hắn không thể toàn lực t·ấn c·ông căn cứ số một kéo dài thời gian cho tiếp viện tới.
Không mất quá nhiều thời gian khi ánh nắng mặt trời vừa mới ló rạng tiếng kẻng tập hợp của doanh trại phía nam thành Vĩnh Đông vang lên, ba mươi phút sau một tiểu đoàn với đầy đủ quân số xuất phát tiến thẳng về phía tây.
Bởi vì khẩn cấp tiếp viện nên tiểu đoàn chỉ mang theo v·ũ k·hí hạng nhẹ cùng một lượng đạn dược cơ bản và năm khẩu dã chiến pháo. Pháo dã chiến là loại pháo nhỏ có thể di chuyển nhanh chóng dễ dàng không như pháo khẩu pháo cỡ nòng lớn vì thế nó rất phù hợp cho việc hành quân khẩn cấp này.
Hơn nữa đạn dược cùng đạn pháo cũng không cần mang quá nhiều dù sao trong căn cứ cũng đã có sẵn đạn dược bọn hắn sử dụng.
Khác với tiểu đoàn số bốn khẩn cấp tiếp viện trung đoàn đóng tại đại bản doanh của quân đoàn một mất một buổi sáng mới có thể hoàn tất chuẩn bị.
Bởi vì xác định trước sẽ có một cuộc quyết chiến lớn nên việc chuẩn bị hậu cần cũng được ưu tiên rất nhiều, mặc dù căn cứ số một đã tồn không ít vật tư nhưng Long vẫn quyết định điều động khẩn cấp thêm vật tư từ quân xưởng hắn cũng điều động cả hai đầu địa long cho đợt chuyển hàng lần này.
Phải nói mua hai con địa long này về là quyết định rất sáng suốt của Long, nhìn đồng đồ chúng mang trên lưng xem, còn cả đống xe kéo phía sau nữa cùng bốn khẩu pháo 105mm được kéo phía sau đuôi mỗi con cũng đủ để cho thấy giá trị của chúng.
Theo sau hai con địa long là xe ngựa cùng xe bò, phía trên đương nhiên chất đầy súng đạn lần này Long quyết tâm phải c·hôn v·ùi toàn bộ q·uân đ·ội của công tước tại đây, như vậy công tước cùng nhị hoàng tử không còn bất kỳ khả năng phản kháng nào nữa.
Toàn bộ chủ lực đều bị tiêu diệt hắn lấy đâu ra sức phản kháng nữa, các quý tộc khác? Đừng đùa người ta nghe theo người bởi vì nắm đấm ngươi đủ mạnh, bây giờ chỗ dựa của ngươi đều bị người ta làm thịt ngươi lấy tư cách gì để ra lệnh cho bọn hắn.
…
Trên con đường vắng vẻ người của mùa đông một đội kỵ binh hơn trăm người đang phi ngựa như bay, bọn hắn mỗi người được cung cấp hai con ngựa một con dự phòng một con dùng cưỡi, trên lưng ngựa còn có không ít v·ũ k·hí đạn dược đây chính là vật tư được phân phối cho bọn hắn.
Đội quân này chính là lực lượng trinh sát đặc nhiệm, ngay khi nhận được tin tức Long đã ngay lập tức điều động bọn hắn. Nhiệm vụ của bọn hắn rất đơn giản luồn ra phía sau lưng q·uấy r·ối đường tiếp tế của kẻ địch.
Tới với căn cứ hậu cần số 2 nơi này từ đêm qua tới giờ đều phi thường bận rộn, tiểu đoàn của Lý Vân thành công rút về nhưng tổn thất cũng không nhỏ 300 binh sĩ t·hương v·ong cùng với lượng khí tài bỏ lại ở căn cứ đã khiến năng lực chiến đấu của tiểu đoàn giảm đi đáng kể, nếu không phải tiếp viện từ căn cứ hậu cần đuổi tới nơi sợ rằng tổn thất của bọn hắn sẽ càng lớn hơn.
Hiện tại mặc dù đã trở về căn cứ hậu cần Lý Vân vẫn không thể an tâm được, dù sao không còn căn cứ số ba làm che chắn hiện tại căn cứ này đã thành tiền tuyến.
Vốn dĩ là căn cứ hậu cần yêu cầu về công sự phòng ngự không cao như căn cứ tiền tuyến, chính vì thế hiện tại tiểu đoàn của Lý Vân mặc dù trải qua một đêm chiến đấu mệt mỏi nhưng hiện tại bọn hắn vẫn đang tiếp tục chia ca làm việc, mỗi binh lính đều đang cầm xẻng đào đất nỗ lực gia cố cho năng lực phòng thủ của căn cứ.
Đống v·ũ k·hí ở căn cứ như pháo 105mm hay pháo dã chiến đều được mang ra, bởi vì không đủ lính điều khiển pháo nên bọn hắn tạm thời điều thêm người tới cho bọn hắn trộn lẫn với đội pháo binh như nhét đạn hay, hay kéo cò. Có khi một xạ thủ phải lo liệu hai khẩu pháo cũng là chuyện bình thường.
“Đại tá trinh sát báo về kể địch đang vòng lên phía bắc, quân số của đối phương vào khoảng hai mươi nghìn.”
Lý Vân đang quan sát bản đồ khu vực xung quanh căn cứ lính dưới quyền hắn liền tới báo cáo.
Lý Vân nghe vậy đôi lông mày nhíu lại, hai mươi nghìn đây là một nửa con số của quân t·ấn c·ông Hẻm Bắc.
“Nhanh thông báo cho Đỗ tướng quân cả hoàng tử điện hạ nữa.”
“Đại tá chúng ta có nên làm gì đó, để bọn hắn hội quân thành công tôi sợ rằng căn cứ số một không chịu nổi.”
Bên cạnh Lý Vân một thiếu tá lên tiếng, quả thật nếu để đối phương hội quân quân số có thể lên tới năm mươi nghìn quân còn chưa kể hàng trăm lính của quân đoàn ma pháp số lượng này đã gấp hơn mười lần quân số tại cặn cứ số một, bọn hắn thực sự không chắc căn cứ số một có thể chống lại đội quân khổng lồ như vậy.
Bất quá Lý Vân lại lắc đầu nói.
“Quân ta đã rất mệt mỏi muốn rời khỏi căn cứ t·ấn c·ông kẻ địch lúc này rất nguy hiểm.”
Quả thực như vậy quân phòng thủ tại căn cứ hậu cần chỉ có hai đại đội công thêm tiểu đoàn vừa rút về bọn hắn cũng chỉ có hơn một nghìn quân muốn rời khỏi căn cứ t·ấn c·ông kẻ địch đông gấp hai mươi lần mình đừng lên cơn nữa.