Chương 209:
Chỉ huy cuộc chiến lần này chính là nhị hoàng tử, hắn hiện tại cưỡi trên lưng chiến mã của mình đứng bên cạnh một căn nhà tranh trong một ngôi làng nhỏ cách chiến trường tới 3km, xung quanh hắn một đội siêu phàm giả thiết lập một một cấu trúc phòng thủ chắc chắn.
Vốn dĩ ban đầu nhị hoàng tử không chọn nơi này để qua sát chiến trường, lúc đó hắn chọn vị trí ngay hậu phương của q·uân đ·ội có thể trực tiếp quan sát cũng như chỉ huy chiến trận.
Nhưng sau khi một phát đạn pháo nổ ngay bên cạnh khiến hai người trong đội hộ vệ của hắn c·hết ngay tại chỗ khiến nhị hoàng tử phải suy nghĩ kỹ hơn về an toàn của mình.
Vì thế dưới yêu cầu cấp thiết của hộ vệ hắn quyết định rời khỏi chiến trường chọn ngôi làng này.
Mặc dù vị trí này rất an toàn nhưng việc chỉ huy chiến đấu gặp rất nhiều rắc rối khi việc điều quân có chênh lệch thời gian, đôi lúc mệnh lệnh của hắn tới nơi tình huống đã thay đổi khiến mệnh lệnh không theo kịp biến hóa chiến trường.
Nhưng biết phải làm sao bọn hắn cũng không có ma pháp liên lạc như mấy nước lớn vì thế chỉ có thể dùng truyền tin bằng cơm.
Nhìn hai mỏm đất cao đang bị v·ụ n·ổ bao phủ lông mày nhị hoàng tử nhíu lại, hắn không ngờ được đối phương vậy mà quyết đoán như thế trực tiếp pháo kích căn cứ của mình.
Lúc này một người mặc giáp của tướng quân cưỡi ngựa chạy tới hành lễ với nhị hoàng tử nói.
“Điện hạ quân ta tổn thất rất lớn, hơn nữa binh lính đang vô cùng mệt mỏi, thần đề nghị chúng ta tạm dừng t·ấn c·ông ổn định lại q·uân đ·ội.”
“Như vậy hai doanh trại kia thì sao?”
Nhị hoàng tử hỏi, hắn biết nếu tạm dừng t·ấn c·ông buộc bọn hắn phải rút lui ra khỏi tầm bắn của pháo binh địch nếu vẫn ở trong tầm bắn của pháo binh địch thì đừng mơ an ổn.
Nhưng nếu như vậy bọn hắn buộc phải từ bỏ hai doanh trại khó khăn lắm mới chiếm được, rất có thể sau khi rút lui kẻ địch sẽ c·hiếm đ·óng lại hai vị trí này.
Tướng quân này nhìn về phía hai doanh trại lên tiếng.
“Thần cho rằng đối phương sẽ không pháo kích mãi như vậy được, chỉ cần chờ qua một lúc có lẽ pháo ma pháp của đối phương sẽ dừng lại.”
“Đến khi nào chúng mới dừng lại?”
Nhị hoàng tử lại hỏi, câu hỏi khiến tướng quân á khẩu không biết phải trả lời như thế nào.
Nhìn lại hai doanh trại đang bị những v·ụ n·ổ liên tục cày xới kia nhị hoàng tử da đầu cũng run lên, nếu bây giờ hắn cưỡng ép t·ấn c·ông doanh trại chính của bọn hắn như vậy tổn thất hẳn không thể đong đếm. Cuối cùng nhị hoàng tử vẫn đồng ý với đề nghị của tướng quân rút toàn bộ q·uân đ·ội khỏi khu vực.
Về phần việc khó khăn lắm mới chiếm được mục tiêu liền từ bỏ như vậy có khiến tinh thần binh lính bị ảnh hưởng hay không, không phải điều hắn quan tâm.
Quân đội chỉ vừa mới huấn luyện được hai tháng nhận được lệnh rút lui bọn hắn thậm chí không theo hàng theo cột rút lui mà hướng về phía sau chạy loạn, kỳ thực không thể trách bọn hắn bởi vì sau lưng bọn hắn những quả đạn pháo đang liên tục đuổi theo nuốt sống bọn hắn vào trong v·ụ n·ổ.
Đột nhiên trong mắt nhị hoàng tử một con hiệp sĩ rồng xuất hiện, hắn bay tới từ phía nam đáp ngay xuống khu vực cách hắn tới hai mươi mét.
Hiệp sĩ rồng từ trên vật cưỡi của mình nhảy xuống chạy tới trước mặt nhị hoàng tử hành lễ nói.
“Bẩm điện hạ đại tướng quân đã chiếm được điểm phòng thủ của đối phương. Đại tướng quân muốn hỏi ngài chỉ thị hành động tiếp theo.”
Hiệp sĩ rồng đưa lên một phong thư, trên đó được niêm phong bằng con dấu của Phương Tùng. Hiệp sĩ rồng này chính là làm nhiệm vụ đưa tin, thử hỏi khoảng cách hai bên tới hơn 30km dùng hiệp sĩ rồng đưa tin chính là lựa chọn tốt nhất, vừa nhanh vừa thuận tiện cũng không phải né tránh đị hình như ngựa.
Nhị hoàng tử nhận lấy thư đọc qua một lượt liền gọi người đưa giấy bút tới.
Sau khi viết xong nhị hoàng tử dùng con dấu của mình đóng dấu lại giao cho hiệp sĩ rồng.
Sau khi hiệp sĩ rồng rời đi nhị hoàng tử lại đưa mắt về phía hai tiền đồn thở dài một hơi. Nếu có thể hắn không muốn phải t·ấn c·ông Long vào lúc này nhưng bây giờ còn có thể làm sao, phía tây đã rất khó kiên trì lâu hơn trong khi quân của hắn chậm chạp không công phá được hẻm bắc.
Nếu đã như vậy đương nhiên nhị hoàng tử phải chuẩn bị cho việc sau khi đại hoàng tử liên lạc được với vương quốc Gray hắn sẽ chuyển hướng lên phía bắc.
Một khi đã như vậy để có thể an tâm ứng đối đại hoàng tử, nhị hoàng tử đương nhiên phải xử lý mối nguy hiểm gần mình nhất, ở phương bắc này còn mối nguy hiểm nào lớn hơn Long nữa. Hơn nữa những thông tin có được khiến nhị hoàng tử nhìn thấy cơ hội chiến thắng trong cuộc chiến này, chỉ cần hắn có được kỹ thuật của Long sức mạnh của hắn chắc chắn sẽ được nâng cao.
Bất quá nhìn mảnh đất bị cày nát phía trước nhị hoàng tử trong lòng cũng lạnh đi, hắn không ngờ chỉ trong hai tháng cậu em của mình lại có thể mạnh tới như vậy chỉ là hai doanh trại nhỏ thôi mà đã khiến hắn thiệt hại lớn như vậy mặc dù chưa thống kê nhưng nhị hoàng tử biết tổn thất lần này lớn hơn dự kiến. Phải biết tổng quân số quân đoàn ma pháp hiện tại ở phương bắc chỉ có hơn tám trăm người, bất quá quân số nhị hoàng tử điều động được cũng chỉ hơn sáu trăm đây là tính luôn cả quân số của nhà công tước, dù sao các quý tộc cũng không ngu tới mức dốc hết toàn bộ tài sản nhà mình cho người khác giữ nếu không bọn hắn đ·ã c·hết không biết bao nhiêu lần.
…
Phương Tùng quan sát doanh trại xung quanh mình sau đó lại đưa ánh mắt về phía những con hào được đào xung quanh doanh trại.
“Tướng quân tôi nghĩ ngài sẽ thấy hứng thú với thứ này!”
Một phó tướng đi tới nói khiến Phương Tùng hứng thú theo sau binh lính.
Đi tới phía sau doanh trại Phương Tùng nheo mắt nhìn tình cảnh trước mặt, nơi đó có những ống sắt được lắp lên bánh xe đang nằm ngổn ngang dưới đất.
Mặc dù thiết kế có chút khác biệt nhưng Phương Tùng vẫn nhận ra được đây là pháo ma pháp, hắn chưa từng nhìn thấy pháo vì thế cũng không nghĩ ra được đây chỉ là pháo bình thường không phải cái gì pháo ma pháp.
Những pháo này trên thân đều có ít nhiều tổn thương, có khẩu nòng dị nổ nát, có khẩu vị trí nhét đạn bị phá hư nói chung tất cả đều đã bị hỏng không có khả năng sử dụng.
Nhưng việc đó cũng không ngăn cản Phương Tùng cận thận quan sát những khẩu pháo này, hắn phát hiện ra một vấn đề nòng pháo lớn hơn nhiều so với nòng pháo ma pháp bình thường hơn nữa trên thân pháo cũng không có bất kỳ ma văn nào đây là một điều rất kỳ lạ.
Không có ma văn bọn hắn làm sao có thể cấu tạo được đạn ma pháp đây là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Phương Tùng.
“Ngươi thấy thế nào?”
Phương Tùng đưa mắt hỏi phó tướng bên cạnh.
Phó tướng nghe vậy lắc đầu phân vân nói.
“Thứ này không phải pháo ma pháp.”
Đúng vậy chỉ cần nhìn qua một lần thứ quan trọng nhất là ma văn lại không hề xuất hiện trên khẩu pháo này hắn liền nhận ra mình đã đoán sai.
“Rất có thể những khẩu pháo này chính là v·ũ k·hí đã bắn ra những v·ụ n·ổ kia.”
Phó tướng nhắc tới những v·ụ n·ổ liên tiếp xung quanh trận địa của pháo ma pháp, độ chính xác của đối phương vô cùng đáng thương nhưng lại thắng ở số lượng vì thế trong ba khẩu pháo ma pháp Phương Tùng mang tới vậy mà hai khẩu bị tiêu diệt, đã thế bọn hắn còn không tiêu diệt được pháo ma pháp của đối phương.
Lúc này lại một người lính trong quân đoàn ma pháp chạy tới hành lễ với Phương Tùng sắc mặt hắn vô cùng không tốt nói.
“Tướng quân kho v·ũ k·hí còn không ít súng nhưng kho đạn đã bị hủy.”
Những người lính như hắn đương nhiên biết được uy lực của súng, chiếm được doanh trại này bọn hắn còn mong rằng có thể thu giữ được không ít súng của đối phương.
Quả thật trong kho v·ũ k·hí còn thừa không ít súng, nhưng bọn hắn lại tìm mãi không thấy được kho đạn cuối cùng phát hiện ra một vài viên đạn rơi vãi xung quanh một đ·ống đ·ổ n·át. Đây chính là vị trí bọn hắn thấy được v·ụ n·ổ trước khi doanh trại này thất thủ, xem ra đối phương đã hủy hết số đạn dược dự trữ trong này.