Chương 211:
Dưới sự hỗ trợ hết sức của Long trinh sát đặc nhiệm chỉ trong chưa tới nửa ngày đã có mặt tại căn cứ hậu phương số 2 Diệp Anh cùng Lý Vân cũng xem như biết mặt nhau, hai người cũng không khách khí vỗ mông ngựa cái gì trực tiếp vào việc.
Sau khi nhận được tất cả thông tin Lý Vân cung cấp Diệp Anh nghỉ ngơi nửa ngày liền khởi hành, bọn hắn né tránh đi trinh sát của đối phương từng bước hướng về phía tây.
Cách căn cứ số 3 cũ về phía bắc 4km chính lá một tiền đồn của q·uân đ·ội công tước. Hiện tại nơi này đang đóng lấy 8 nghìn quân cùng năm mươi siêu phàm giả.
Nơi này được xây dựng lên trở thành điểm trung chuyển vật tư cho trận chiến lần này, mặc dù bọn hắn tiến quân lên phía bắc hội quân với nhị hoàng tử có thể dùng tạm vật tư ở đó nhưng vật tư dùng cho t·ấn c·ông Hẻm Bắc cũng không thể cứ như vậy vứt đi. Nếu làm như vậy Phương Tùng chắc chắn rằng công tước sẽ chém c·hết hắn, vật tư cho hơn hai mươi nghìn quân không phải con số ít còn chưa kể đống vật tư này là đóng góp của toàn bộ quý tộc phương bắc mới ra được, một mình nhà công tước không nuôi nổi đội quân lớn như thế này.
Ẩn mình trong một khu rừng nhỏ về phía tây căn cứ 5km Diệp Anh quan sát đội hộ tống đang di chuyển trên con đường phía trước.
Nhìn thấy từng bao từng bao lương thực chỉ được vài trăm lính hộ tống Diệp Anh biết con mồi của mình đã xuất hiện, quan sát kỹ hơn hắn không hề phát hiện dấu hiệu của quân đoàn ma pháp đây không phải quả hồng mềm thì còn là gì?
Đối với lực lượng đặc nhiệm được huấn luyện như Diệp Anh kẻ thù hàng đầu của bọn hắn chỉ là siêu phàm giả, với lính tráng bình thường bọn hắn chưa bao giờ xem lũ này là đối thủ.
Chờ đợi đoàn xe tới vị trí gần nhất Diệp Anh ra dấu tay cho các thành viên đang ẩn mình xung quanh rồi hắn ghé sát vào tai xạ thủ M1 được độ thêm ống ngắm bên cạnh.
Hiện tại trinh sát đặc nhiệm đã loại PTRS khỏi biên chế của bọn hắn vì quá cồng kệnh, thay vào đó bọn hắn yêu cầu nhiều GM94 và lựu đạn chống tăng hơn, với nhu cầu về v·ũ k·hí bắn tỉa bọn hắn cũng yêu cầu một loại v·ũ k·hí khác thay thế bất quá thời gian không cho phép nên chỉ có thể độ thêm ống ngắm cho M1 làm v·ũ k·hí bắn tỉa tạm thời, GM94 mặc dù đang đưa vào sản xuất nhưng cũng không có nhiều bọn hắn cũng chỉ được trang bị hai mươi khẩu số còn lại vẫn đang sử dụng M1, tiểu liên cùng với Shotgun mặc dù không đáp ứng được yêu cầu nhưng trong trường hợp này cũng không còn cách nào khác cuộc chiến đến quá nhanh.
Bất quá xử lý phàm nhân dùng M1 cũng là quá đủ, hiện tại Diệp Anh cũng không muốn đối đầu với siêu phàm giả trước khi có v·ũ k·hí mới được cung cấp.
“Thấy tên dẫn đầu không? Làm thịt hắn.”
Xạ thụ gật đầu một tiếng ống ngắm của hắn liền xuất hiện hình ảnh của tên lính cưỡi ngựa đi đầu, mặc dù trên áo giáp của hắn rất hoa lệ nhưng lại không có bất kỳ một ma văn nào, có lẽ là một con em quý tộc nào đó được đưa đi xoát cảm giác tồn tại.
Đoàng!
Quả nhiên như Diệp Anh đoán một dạng tên lính này ngã ngựa sau phát bắn, đây cũng là hiệu lệnh t·ấn c·ông tiếng súng dồn dập vang lên sau phát đạn đầu tiên, các binh sĩ cũng không thèm tiết kiệm đạn dược trực tiếp xả đồng đạn của mình vào đám người phía trước bọn hắn cần xong việc nhanh nhất có thể trước khi tiếp viện của đối phương kịp đuổi tới.
Xử lý một đội lính phàm nhân đối với trinh sát đặc nhiệm quả thật rất dễ dàng, đặc biệt là khi đám lính này còn chưa có nhận thức rõ ràng về sức mạnh của súng, bọn hắn không thèm tìm nơi ẩn nấp mà còn cầm lấy đao kiếm trên tay lao về phía khu rừng, thậm chí bọn hắn đến cả ý thức né tránh còn không có.
Đối mặt với một đống bia tập bắn sống như vậy đội của Diệp Anh nếu không thể xử lý nhanh đối phương vậy thì hắn có thể về vườn học trồng rau nuôi cá.
Quả thật chỉ trong năm phút bọn hắn đã xử lý toàn bộ đội hộ tống, đến khi tiếp viện từ doanh trại của bọn hắn tới nơi chỉ còn lại những xe lương đang b·ốc c·háy cùng với năm trăm t·hi t·hể nằm ngổn ngang.
Tướng lĩnh dẫn đầu xuống ngựa quan sát xung quanh, hắn phát hiện ra một vấn đề ngoại trừ xác lính của mình ra không có bất kỳ xác lính nào của đối phương.
“Tướng quân không phát hiện dấu vết thiệt hại của đối phương.”
Báo cáo từ lính dưới quyền khiến vị tướng quân này sắc mặt vô cùng khó coi, cả trăm người bị tiêu diệt hoàn toàn lại không gây được bất kỳ thiệt hại nào cho đối phương, xem ra lần này kẻ địch của hắn là lực lượng tinh nhuệ.
“Tướng quân ngài nhìn.”
Đột nhiên lúc này một binh sĩ vội vã hô lên tay hắn chỉ về xa hơn về hướng tây, mặc dù khá xa như vị tướng quân này vẫn nhìn được có khói đen hơi mở bốc lên từ hướng đó, hắn liền lập tức lên ngựa cùng với lính của mình khẩn cấp chạy về hướng khói đen.
Tới khi nhìn thấy hình ảnh trước mắt sắc mặt hắn càng đen hơn.
Trước mắt hắn một trạm gác nhỏ được dựng lên để bảo vệ tuyến đường vận lương hiện tại chính là một đ·ống đ·ổ n·át, bức tường bằng gỗ bị đục thủng lỗ chỗ xác lính canh bên trong nằm ngổn ngang khắp nơi, ngay cả lương thực được tồn trong trạm gác cũng bị đốt sạch, đối phương chính là không thèm lấy một hạt lương của bọn hắn.
“Tướng quân vẫn không phát hiện dấu hiệu thiệt hại của địch.”
Sắc mặt lính dưới quyền đã cực kỳ lo lắng khi báo cáo chuyện này, rõ ràng hắn cũng ý thức được vấn đề đang rất nghiêm trọng.
“Để người của ngươi đi dọc theo tuyến đường cảnh báo toàn bộ lực lượng của chúng ta. Những người còn lại theo ta về căn cứ.”
Tướng quân cũng nhận thức được tình hình nghiêm trọng hiện tại, nếu không xử lý kịp thời hai mươi nghìn quân có thể phải vác bụng rỗng ra chiến trường, hắn phải ngay lập tức báo cáo cho đại tướng quân.
Chỉ trong ngày hôm đó đội của Diệp Anh đã liên tiếp tập kích thành công hai cứ điểm của đối phương cùng bốn đội vận chuyển lương khiến toàn bộ tuyến vận chuyển lương của hai mươi nghìn quân phía bắc bị gián đoạn.
Tin tức này rất nhanh cũng truyền tới tai Phương Tùng, việc tuyến vận lương bị gián đoạn khiến hắn thật sự lo lắng, đừng nói việc hội quân với nhị hoàng tử có thể khiến áp lực lương thực của hắn giảm bớt, nó chỉ khiến áp lực từ phía nhị hoàng tử lớn hơn dù sao quân lương của bọn hắn cũng tập hợp hết tại doanh trại ở hẻm bắc bây giờ một là hắn cử quân đoàn ma pháp ra bảo vệ tuyến đường này, hai là từ bỏ tuyến đường này dùng tuyến đường trong lãnh địa công tước vận chuyển lương thực về thành Vĩnh Xuân sau đó lại từ thành Vĩnh Xuân chuyển tới tiền tuyến. Việc này sẽ tiêu tốn thêm hai ngày đường nữa, đồng nghĩa với việc áp lực cho đội vận lương cũng lớn hơn nhưng đổi lại tính an toàn lại được đảm bảo.
Suy đi nghĩ lại Phương Tùng vẫn quyết định cử ra quân đoàn ma pháp bảo vệ tuyến đường vận lương, không vì gì khác bởi vì nó nhanh. Chỉ cần nhanh chóng tiêu diệt đội quân đang phòng thủ gần trấn Vọng Lăng kia sau đó chuyển hướng t·ấn c·ông vào sâu trong lãnh địa Lý gia thì tuyến đường vận lương này là lựa chọn hàng đầu, nếu chọn tuyến trong nội địa công tước như vậy bọn hắn rất có thể sẽ phải thả chậm tiến công hai ngày.
Đây là một lần t·ấn c·ông bất ngờ bọn hắn phải tranh thủ từng phút từng giây khi lục hoàng tử chưa kịp phản ứng để dành lợi thế lớn nhất, nếu chậm trễ hai ngày như vậy sẽ để lục hoàng tử có thời gian kịp thời phản ứng.
Tình báo cho thấy lục hoàng tử tập hợp tới gần một nửa quân của hắn tại trấn Vọng Lăng, hơn nữa còn là quân chủ lực nếu có thể tiêu diệt đội quân này sẽ khiến sức mạnh của lục hoàng tử bị suy yếu trầm trong. Vì thế mục tiêu rất rõ ràng từ ban đầu chính là dồn tổng lực tiêu diệt đội quân ở trấn Vọng Lăng trước khi tiếp viện của lục hoàng tử tới, nếu chậm trễ hai ngày lúc đó đã bỏ lỡ cơ hội tốt để t·ấn c·ông.
Theo sau đó bọn hắn có thể sẽ phải đối đầu với toàn bộ sức mạnh của lục hoàng tử, mặc dù Phương Tùng không xác định được chính xác sức mạnh của lục hoàng tử nhưng tốt nhất không cần phải đối mặt với điều đó.