Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 208: Đoạn hậu (2)




Chương 208: Đoạn hậu (2)

“Đằng kia. Mấy tên kia.”

Lưu Mai Sinh vừa giữ giây đạn vừa chỉ đạo mục tiêu cho xạ thủ chính, vị trí hắn vừa chỉ đạo có một đội lính chỉ cách điểm phòng thủ của bọn hắn không tới năm mươi mét, hầu hết tất cả đều cầm nỏ tên trên tay có người đã lắp tên trên dây cung sẵn sàng bắn.

Xạ thủ chính vừa tiêu diệt một đội lính thấy vậy vội vã chuyển nòng súng ngắm về phía đám lính này, ngay khi hai ngón tay hắn chuẩn bị đè xuống cò súng [đoàng] một t·iếng n·ổ lớn vang lên sau đó máu bắn tung tóe lên mặt Lưu Mai Sinh.

Tầm nhìn của Lưu Mai Sinh bị che đi bởi đống máu dính trên mặt, hắn vươn tay lên chùi đi máu me trên mặt lúc này tầm nhìn với trở lại với Lưu Mai Sinh.

Nhưng những gì xuất hiện trong mắt lại khiến cả người hắn run lên, nơi đó xạ thụ chính người đáng lẽ ra nên điều khiển khẩu M1917 cả người nằm trên đất đầu đã nát bấy chỉ còn lại miệng hai hàm răng vẫn đang nghiến chặt.

Rõ ràng đây là bị đạn bắt trúng. Hơn nữa đây là loại đạn lớn mới có thể bắn nát đầu của một người như vậy.

Vút v·út.

Liền tại lúc này tiếng xe gió vang lên sau đó là âm thanh đồ vật cắm vào đất.

Phập!

Một mũi tên cắm ngay trước mặt Lưu Mai Sinh hắn còn nhìn thấy đuôi tên đang không ngừng rung động.

Giết g·iết.

Tiếng hét xung phong vang vào tai Lưu Mai Sinh khiến hắn vội vã vươn người qua cần lấy báng súng của M1917 nhắm về phía đám lính đang xung phong phía trước bóp cò.

Đột đột đột!

Súng vẫn hoạt động bình thường trước mặt những phàm nhân này đạn chính là tử thần một đội lính cứ như vậy bị loạt đạn càn quét.

Đoàng!

Lại một t·iếng n·ổ vang lên, nhưng lần này viên đạn lại đánh lên mỏm đất che chắn trước mặt khiến Lưu Mai Sinh theo bản năng cúi đầu xuống trốn đi tránh cho bị đối phương bắn trúng.



“Bắn tỉa, đối phương có bắn tỉa.”

Lưu Mai Sinh bây giờ mới chắc chắn đối phương là có bắn tỉa, vừa rồi hắn không hô lên cảnh báo bởi vì hắn cho rằng đồng đội của mình bị ma pháp g·iết c·hết.

Hô lên cảnh báo xong Lưu Mai Sinh mới cần thận vươn đầu lên quan sát chiến trường phía trước, kẻ địch đã tiếp cận khoảng cách dưới năm mươi mét hắn thi thoảng nhìn thấy được ma pháp xuất phát từ trong đám đông kẻ địch bắn lên phòng tuyến.

Mỗi lần như vậy hắn lại cảm thấy hỏa lực của phòng tuyến lại giảm đi một chút, đột nhiên trong mắt Lưu Mai Sinh một hỏa cầu nhanh chóng phóng to.

Bom!

Một v·ụ n·ổ vang lên gần bên trái hắn thổi bay lớp đất che chắn một lỗ thủng lớn xuất hiện ngay trên phòng tuyến.

Khụ khụ!

Lưu Mai Sinh ho khan cố gắng đẩy đất đá mắc trong miệng mình ra, khuôn mặt hắn vốn dĩ đã ướt đẫm máu bây giờ lại trộn lẫn với đất cát giống như một con quỷ chui lên từ lòng đất.

Lưu Mai Sinh vẫn cố gắng đứng dậy cầm lấy báng súng hai ngón tay tiếp tục ấn xuống cò súng.

Mặc dù hứng chịu sóng xung kích của v·ụ n·ổ nhưng với khẩu M1917 toàn thân là thép chút sóng xung kích này không thể ảnh hưởng được nó đạn từ bên trong vẫn có thể bay ra xả về vị trí hắn phán đoán có bắn tỉa của đối phướng, dù vậy hắn cũng vô cùng cận thận khuôn mặt gần như nấp sau khẩu súng chỉ lộ ra ánh mắt để quan sát.

Nhưng điều đó cũng có nghĩa tầm quan sát của hắn rất hạn chế xạ thủ súng chống tăng bên phía công tước nằm trườn trên mặt đất không hề bị đạn bắn trúng, thi thoảng có vài viên đạn lướt qua trên đầu hắn nhưng lại không thể bắn trúng.

Cũng không phải người này học được kỹ năng chiến đầu của thời đại v·ũ k·hí nóng, chỉ là bởi vì tư thế này dễ dàng để ngắm bắn hơn nên hắn mới lựa chọn tư thế này.

Vị trí của hắn phi thường gần phòng tuyến chỉ khoảng bốn mươi mét rất dễ bắn trúng chính vì thế hắn mới có thể dễ dàng bắn trúng xạ thủ chính như vậy, nhưng bởi vì kỹ năng không tốt phát thứ hai hắn bắn trật nếu không Lưu Mai Sinh có lẽ đã về với ông bà.

Nhìn lại vị trí của khẩu súng kia xạ thủ lông mà nhăn lại bởi vì kẻ địch của hắn bây giờ phi thường cẩn thận đầu nấp phía sau v·ũ k·hí của đối phương hắn không thể quan sát được đối phương.

Bộp bộp!

Hai phát đạn đánh lên trên mặt đất ngay bên cạnh xạ thủ khiến mồ hôi hắn chạy xuống, đừng nghĩ hắn là lính của công tước mà nhầm hắn không biết thứ đánh trên đất mình là gì, là người được tuyển chọn để sử dụng PTRS hắn đương nhiên từng nhìn qua uy lực của súng đạn, hiển nhiên xạ thủ cũng biết nếu mình dính đạn như vậy chỉ có nước nằm chờ c·hết.

Không thể xử lý được Lưu Mai Sinh xạ thụ chuyển sang mục tiêu khác, dù sao phía trước cũng có không ít mục tiêu.



Bất quá khi hắn còn chưa kịp bóp cò một đồ vật kỳ lạ hình cái chày rơi xuống bên cạnh hắn.

Xạ thụ quan sát một lúc tự hỏi đây là cái gì?

Đây chính là câu hỏi cuối cùng trong cuộc đời hắn, sau đó không còn tiếng PTRS vang lên xung quanh khu vực nữa.

Đột đột đột, đột đột đột!

Đạn vẫn được xả ra từ nòng M1917 Lưu Mai Sinh như một tử thần liên tục thu gặt tính mạng của đối phương, hắn đã không cảm nhận được không gian xung quanh nữa chỉ theo bản năng bóp cò nhắm về những kẻ đang cố gắng tiếp cận.

Đột nhiên Lưu Mai Sinh cảm thấy vai mình bị người nào đó bắt được, hắn quay sang nhìn chính là tiểu đội trưởng của bọn hắn. Tiểu đội trưởng lúc này khuôn mặt dính đầy đất cát miệng động đậy liên tục như đang nói gì đó, nhưng Lưu Mai Sinh lại không nghe được trong tai hắn hiện tại đều là tiếng súng nổ.

Lưu Mai Sinh không nghe được chỉ có thể hét lớn hỏi còn đưa tai ra ý bảo nói gần hơn.

Đội trưởng cũng không sợ khiến hắn điếc tai ghét sát vào tai hắn hét lớn.

“Mau rút lui.”

Nghe lời này Lưu Mai Sinh mới chú ý tới xung quanh, hóa ra một đoạn phòng tuyến này vậy mà chỉ còn mình hắn. Lưu Mai Sinh thấy vậy mới vội vã vươn tay muốn cầm lấy khẩu M1917 phía trước mang đi.

Bốp!

Một cái tát từ đội trưởng đánh lên mặt sau đó là tiếng hét dận giữ.

“Cái con *** mẹ mày vứt khẩu súng đi muốn c·hết hả! Đi mau.”

Nói xong đội trưởng dẫn đầu men theo giao thông hào chạy đi, Lưu Mai Sinh cũng bị cú tát đó làm cho tỉnh lại hoàn toàn hắn không dây dưa với khẩu M1917 nữa chỉ cầm theo khẩu M1 bên cạnh chạy theo đội trưởng.

Không còn người phòng thủ phòng tuyến rất nhanh đã tràn ngập kẻ địch, những người lính chủ yếu cầm theo đao kiếm, tên nỏ vượt qua đống đất che chăn phía trước trực tiếp nhảy qua hào chỉ có một vài người mới nhảy vào trong hào dẫm qua xác của những người lính quân đoàn một ra soát khu vực.



Lưu Mai Sinh chạy theo tiểu đội trưởng từ phía sau căn cứ chạy ra, bây giờ hắn mới biết chỉ vì hắn mà tiểu đội của hắn là đội rút lui cuối cùng bởi vì hắn không nghe hiệu lệnh của tiểu đội trưởng khiến người này phải chạy trực tiếp tới bên gọi hắn đi.

Nếu không phải thấy Lưu Mai Sinh vẫn bóp cò súng có khi tiểu đội trưởng cho rằng hắn đào ngũ trực tiếp cầm súng b·ắn c·hết.

Vút v·út, đoàng!

Lưu Mai Sinh chưa từng nghĩ mình có thể chạy nhanh như vậy, mặc dù hắn đã rất mệt nhưng hai chân vẫn không dừng bước tiếp tục chạy theo những đồng đội phía trước, sau lưng hắn thi thoảng có những mũi tên có những tiếng súng bay qua đuổi theo tiểu đổi.

Phật!

Một mũi tên cắm lên chân tiểu đội trưởng, anh ta không ngã xuống mà vẫn cố gắng kéo theo bàn chân khập khiễng của mình chạy.

“Tôi đỡ anh.”

Lưu Mai Sinh chạy ngay phía sau không chút do dự cầm lấy tay tiểu đổi trưởng khoác lên vai mình đỡ anh ta chạy.

Tiểu đội trưởng đã rất may mắn bởi vì trước anh ta đã có vài người bị hai ba mũi tên bắn trúng thậm chí bị đạn bắn trúng ngã xuống không còn hơi thở.

Thi thoảng phía trước hắn vẫn có những đồng đội quay lại nổ súng đáp trả nhưng cũng không có bao nhiêu hiệu quả mũi tên cùng súng đạn vẫn tiếp tục bay về hướng bọn hắn.

Chạy ngay phía trước hai người một đồng đội bị đạn bắn trúng, máu bắn tóe ra từ sau lưng khiến hắn trực tiếp ngã xuống không rõ sống c·hết. Lưu Mai Sinh không dừng lại trực tiếp đỡ tiểu đội trưởng chạy qua người đồng đội, lúc chạy qua hắn đôi mắt hắn còn v·a c·hạm với đôi mắt của đồng đội trong đôi mắt đó tràn ngập sự cầu xin Lưu Mai Sinh có thể cứu anh ta.

Lưu Mai Sinh ngay lập tức rời đi ánh mắt, đôi chân vẫn không dừng lại, đùa sao giúp tiểu đôi trưởng đã rất khó rồi còn thêm một người nữa có hắn có thể thoát được sao.

Bất quá Lưu Mai Sinh vẫn rất bi quan về cơ hội sống sót của mình, phía sau hắn kẻ địch đã đuổi rất sát.

Lưu Mai Sinh ngoảnh đầu ra sau hắn thấy được một tên lính của công tước đang dơ khẩu M1 lên nhắm về hướng hắn, nhìn thấy họng súng đen ngòm kia trong đầu Lưu Mai Sinh hiện lên nụ cười của cha mẹ mình.

Bom!

Bất quá ngay khi tên lính chuẩn bị bóp cò một v·ụ n·ổ hiện ra trong mắt Lưu Mai Sinh từ sau lưng tên lính kia trực tiếp nuốt chửng hắn, sóng xung kích từ v·ụ n·ổ khiến Lưu Mai Sinh cùng tiểu đổi trưởng suýt ngã, nhưng hai người vẫn gượng chống được tiếp tục chạy.

Bom bom bom!

Sau đó một loạt v·ụ n·ổ nổi lên ngay vị trí căn cứ rất nhanh đã nuốt chửng toàn bộ căn cứ trong biển lửa. Pháo binh không thương tiếc cày nát toàn bộ căn cứ bọn hắn mất nửa tháng để xây dựng thêm cả đống đạn dược được cất giữ bên trong.

Lưu Mai Sinh vẫn tiếp tục chạy, thi thoảng hắn lại ngoái đầu nhìn lại vị trí của căn cứ, nơi đó nhưng v·ụ n·ổ vẫn thay nhau nổi lên ánh mắt của hắn lại nhìn xuống khu vực bên ngoài căn cứ đó là nơi bọn hắn đã từng chạy qua ở đó có không ít xác đồng đội nằm trên mặt đất dọc theo đường chạy, đây là những người đã không thể thoát khỏi căn cứ.

Lưu Mai Sinh quay đầu đi, tiếp tục đỡ lấy tay tiểu đội trưởng hướng về phía căn cứ chính chạy đi.