Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 201: Cuộc chiến không báo trước (1)




Chương 201: Cuộc chiến không báo trước (1)

Chòi quan sát số hai cách căn cứ số ba khoảng 1km nơi này được xây dựng làm nhiệm vụ canh giới cho căn cứ số ba để đề phòng căn cứ bị quân địch tập kích bất ngờ.

Hiện tại chòi canh này được phân công hai binh lính canh gác, bọn hắn một nhóm hai người là thành viên của một tiểu đội được phân công làm nhiệm vụ canh gác đêm nay.

“Oáp!” Một trong hai người lính đột nhiên ngáp lên một tiếng trên vai hắn đeo khẩu M1 tựa vai vào cột một bên đôi mắt hơi khép lại có vẻ như muốn ngủ.

“Ngươi nếu mà ngủ ta đảm bảo ngày mai ngươi sẽ phải đi hốt phân.”

Đồng bạn một bên thấy vậy liền lên tiếng đe dọa.

Bị đe dọa binh sĩ vội vã tỉnh dậy đôi mắt nỗ lực trừng lớn quan sát xung quanh, trên miệng còn bất mãn nói.

“Ta cũng chỉ nhắm mắt một chút.” Cố gắng bào chữa cho chính mình.

Mặc dù binh lính mở to mắt quan sát xung quanh nhưng dường như hắn hoàn toàn không hề tập trung, nếu không hắn đã có thể phát hiện bốn bóng đen đang dần tiếp cận chòi canh.

Hai binh lính tập trung tranh cãi không hề phát hiện bốn bóng đen đang dần tiếp cận, những bóng đen này từ từ tiến sát chòi canh cho đến dưới chân hai người lính không hề phát hiện vẫn mải mê tranh cãi.

Bốn bóng đen nhẹ nhàng từng bước dựa theo cột chống leo lên trên chòi canh.

Đến khi bốn người này leo lên chòi canh hai lính canh mới phát hiện đối phương, nhưng mọi thứ đã muộn pháo không khí từ trong tay bốn người bay ra xe nát cơ thể của bọn hắn.

Hai binh lính c·hết ngay lập tức bọn hắn không thể hoàn thành nhiệm vụ được giao cảnh giới vòng ngoài cho căn cứ đề phòng bị tập kích.

Hiện tại chỉ cách chòi canh không tới hai trăm mét một đoàn bóng đen nhanh chóng chạy qua, bước chân của bọn hắn rất nhanh nhưng lại phi thường nhẹ nhàng âm thanh phát ra rất nhỏ nếu không ở trong khoảng cách chục mét hoàn toàn không thể nghe thấy.



Bốn người kia sau khi dọn dẹp xong liền rời khỏi chòi canh hòa vào đoàn bóng đen kia tiến về phía căn cứ số ba.

Khoảng cách 1km không phải quá xa lính canh tại căn cứ số ba ánh mắt hắn lơ đãng đưa về vị trí của chòi canh số 2.

“Ừm!” Lính canh có hơi giật mình nhìn về phía chòi canh số hai, hắn hiếu kỳ cầm lấy ống nhòm nhìn về phía chòi canh.

Bởi vị trí chòi canh có ánh sáng trong bóng đêm rất dễ nhìn thấy vì thế ống nhòm vẫn có thể hoàn toàn quan sát chòi canh.

“Đám người ở chòi số 2 đi đâu rồi?” Lính canh quay sang hỏi đồng bạn của mình bên cạnh.

Đồng bạn cũng vừa hạ ống nhòm xuống nhìn đồng đội của mình lo lắng nói.

“Giờ này làm gì đã thay ca?”

Hai ngươi thấy vậy cảm thấy việc này không đơn giản, liền lập tức đi báo cáo cho đội trưởng.

Rất nhanh đội trưởng đã xuất hiện hắn cầm lấy ống nhòm quan sát chòi canh số hai lông mày cũng nhăn lại.

Hắn quay sang người của mình phía sau ra lệnh.

“Hai người các ngươi đi kiểm tra chòi canh số 2.” Bởi vì không có vô tuyến điện bọn hắn muốn liên lạc với chòi canh cũng chỉ có thể dùng cách này.

Hai binh sĩ theo lệnh của đội trưởng cầm lấy đèn bão rời khỏi căn cứ tiến vê phía chòi canh số 2. Trong khi chờ đợi ánh mắt của đội trưởng vẫn nheo lại cảnh giác nhìn về phía chòi canh số 2.

Rất kỳ lạ cho dù hai lính canh tại chòi canh số 2 ngu ngốc tới đâu cũng phải biết rời vị trí trong khi làm nhiệm vụ tội lớn như thế nào, ấy vậy mà đã qua một lúc còn không thấy bóng dáng của bọn hắn.

Đội trưởng đưa ánh mắt về phía hai binh lính đang men theo đường tiến về phía chòi canh số hai, trong lòng không khỏi nổi lên cảnh giác.



“Tất cả mọi người sẵn sàng chiến đấu.” Ra lệnh xong hắn đi về phía nơi ở của chỉ huy căn cứ.

Tất cả lính canh sau khi nhận được lệnh của đội trưởng liền tháo xuống súng trên vai cực kỳ cảnh giác quan sát xung quanh.

Có người còn chạy về phía kho quân dụng lấy ra pháo sáng sẵn sàng đột lên, đây là pháo sáng được phân cho các đội cảnh gác trong trường hợp bị t·ấn c·ông vào ban đêm có thể dùng ngay lập tức.

Lính canh cầm lấy đèn bão đi về phía chòi canh số 2 bọn hắn vừa mới đi ra hơn 300m đột nhiên một người dừng lại quan sát xung quanh.

“Ngươi vừa rồi có nghe thấy âm thanh gì?” Người cầm đèn bão nhìn sang đồng bạn hỏi, hắn còn đưa đèn bão ra xung quanh cố gắng quan sát.

Đáng tiếc ánh sáng của đèn bão chỉ có thể chiếu sáng xung quanh vài mét bọn hắn hoàn toàn không thể nhìn thấy xa hơn xung quanh.

Người lính còn lại mặc dù không nhìn thấy nhưng trên tay khẩu M1 đã nắm chặt.

Đột nhiên hai bóng người từ trong bóng đen lao ra tốc độ của bọn hắn cực kỳ nhanh hai binh lính còn chưa kịp phản ứng đã bị hai lưỡi kiếm chém bay đầu đèn bão trên tay sắp rơi xuống liền bị một bàn tay cầm lấy.

Canh gác trên đồi không ít binh lính nhìn thấy cảnh này, khoảng cách thật sự quá không xa hơn nữa trong bóng đêm ánh sáng từ đèn bão rất dễ chú ý bọn hắn hoàn toàn có thể nhìn thấy cảnh tưởng đó.

Không chút do dự binh lính cầm lên chày gõ lên kẻng bên cạnh.

Keng keng keng!

Âm thanh cảnh báo vang lên khắp căn cứ đội trưởng đang báo cáo với đại tá Lý Vân hai người nghe thấy tiếng kẻng liếc nhìn nhau một cái liền không do dự chạy ra.



Vừa mới chạy ra khỏi phòng pháo sáng đã bay lên trời chiếu sáng toàn bộ khu vực xung quanh.

Đoàng đoàng đoàng!

Sau đó tiếng súng bắt đầu vang lên, các binh sĩ trong căn cứ đang nghỉ ngơi sau khi nghe tiếng kẻng cũng vội vã cầm lấy súng của mình chạy ra khỏi lều.

“Nhanh! Tất cả vào vị trí chiến đấu.”

Dương Hoài Nam cũng vừa mới chợp mắt nghe thấy tiếng kẻng cảnh báo liền bật người dậy nhanh chóng tập hợp thành viên trong đội của mình chỉ huy bọn hắn tiến vào vị trí chiến đấu.

Lý Vân đi tới hướng về phía xa nhìn, dưới ánh sáng của pháo sáng hình ảnh thu vào trong mắt khiến da đầu Lý Vân run lên.

Chỉ cách căn cứ hơn 200m một đội người xuất hiện, đối phương có khoảng trên dưới hai trăm người. Nếu chỉ hai trăm người bình thường thì không nói nhưng Lý Vân lại nhìn được ma pháp phòng thủ trên người bọn hắn đang không ngừng v·a c·hạm với cơn mửa đạn bay tới.

Nói mưa đạn cũng không quá sai, sáu khẩu M1917 được bố trí trong hố châu mai đang không ngừng xả đạn về phía đám siêu phàm giả đang cố tiếp cận.

Các binh sĩ đang khẩn trương tiến vào công sự phòng ngự, có người thậm chí còn chưa kịp mặc áo, súng trên tay bọn họ hướng về phía những kẻ đang cố gắng tiếp cận căn cứ.

Đoàng!

Bên cạnh Lý Vân súng chống tăng PTRS vang lên, xung quanh công sự phòng ngự những tiếng súng đã liên tục vang lên.

Bất quá Lý Vân quan sát được mặc dù v·ũ k·hí đang liên tục bắn vào đối phương nhưng thiệt hại gây ra thật sự không lớn.

Đội hình của đối phương phi thường tản mát cho dù các binh sĩ đang cố gắng khai hỏa cộng thêm tầm xa cho dù có đạn phát quang hỗ trợ cũng không thể hoàn toàn tập trung hỏa lực vào một người.

Đạn phát quang như cái tên của nó loại đạn này phát sáng giúp người lính có thể nhìn thấy đường đạn để điều chỉnh hướng bắn của mình.

Với siêu phàm giả nếu không thể tập trung hỏa lực nhằm vào đối phương, như vậy mọi công kích đều vô dụng. Cho dù hỏa lực mạnh như vậy nhưng bọn hắn mới chỉ tiêu diệt được không tới hai mươi người, trong khi đối phương đang tiếp cận rất nhanh.

“Đội 1 phụ trách khu số sáu cùng khu số bảy, đội hai phụ trách khu số một số hai cùng số ba, đội ba phu trách khu số chín số mười…”

Lý Vân hét lớn ra lệnh. Khu vực xung quanh căn cứ đều đã được bọn hắn phân chia rõ ràng ngay khi nghe được mệnh lệnh của Lý Vân các đội cũng không bắn phá lung tung nữa ma tập trung vào khu vực mình được phân công.