Chương 200: Căn cứ tiền tuyến.
Dương Hoài Nam sau hơn hai tháng thành lính hắn cuối cùng cũng trở thành đại đội trưởng của quân đoàn một chỉ huy hai trăm người.
Cấu trúc q·uân đ·ội của Long hiện tại được sắp xếp rất đơn giản.
Tiểu đội: 20 người
Trung đội: 40 người
Đại đội: 200 người.
Tiểu đoàn: 1000 người
Trung đoàn: 2000 người
Quân đoàn: 10000 người.
Không có sư đoàn hay lữ đoàn cũng không có đơn vị cấp cao hơn đơn giản bởi vì không cần thiết.
Hơn nữa cấu trúc quân sự của Long ở cấp đội nhiều hơn so với q·uân đ·ội hiện đại, nhưng cấp đoàn lại khá ít.
Tại sao ư? Rất đơn giản Long không có nhiều người như vậy chính xác hơn là người có đủ trình độ dẫn đội vì thế hắn phải mở rộng cấu trúc bên dưới để tiết kiệm người, còn cấu trúc đoàn ở trên lại càng đơn giản hơn, chính là q·uân đ·ội của hắn không có đủ quy mô cuối cùng quân đoàn một quân số cũng chỉ có 10000 người, còn quân đoàn hai hắn cũng chỉ chủ yếu thành lập để cảnh giới đảm bảo an ninh.
Còn lực lượng cảnh sát, tạm thời Long chưa có ý định thành lập.
Dương Hoài Nam chỉ huy đại đội hai trăm người đương nhiên là người của quân đoàn một hiện tại hắn cùng đội của mình được phân công tới là căn cứ số ba trong trong ba căn cứ tiền tuyến.
[Căn cứ tiền tuyến] khái niệm này ban đầu Dương Hoài Nam không biết nó là gì sau đó bởi vì được tham gia lớp học của lục hoàng tử Dương Hoài Nam biết căn cứ tiền tuyến là gì.
Hắn cũng rất bất ngờ với cấu trúc c·hiến t·ranh kỳ lạ này.
Phải biết c·hiến t·ranh hiện tại bình thường đều tập hợp hết mọi thứ vào một nơi rồi làm một trận đại chiến không chia ra thành nhiều mặt trận như phương pháp c·hiến t·ranh lục hoàng tử dạy, hơn nữa còn chia ra căn cứ tiền tuyến cùng căn cứ hậu phương đây là điều cực kỳ mới mẻ.
Dương Hoài Nam không biết phương pháp c·hiến t·ranh mới này có hiệu quả hay không nhưng là lính, cũng là người tiếp thu tư tưởng c·hiến t·ranh mới của lục hoàng tử Dương Hoài Nam vẫn làm theo những gì mình được huấn luyện.
Căn cứ số 3 Dương Hoài Nam được điều đến nằm tại phía nam hơi chếch về phía tây một chút so với căn cứ số 1 được thiết lập ở trấn Vọng Lăng.
Nói cách khác căn cứ này ở nằm gần lãnh địa của công tước nhất, bên trong có một tiểu đoàn đóng giữ đại đội của Dương Hoài Nam chính là một trong năm đại đội bộ binh cùng 1 đại đội pháo binh gồm 5 khẩu pháo dã chiến và một đại đội pháo phòng không gồm 8 khẩu. Pháo phòng không chính là được ưu tiên trang bị khẩn cấp cho căn cứ, Dương Hoài Nam nghe nói tại căn cứ số 1 phòng công việc phòng không đều dùng tới siêu phàm giả thay thế.
Căn cứ được thiết lập nằm trên một ngọn đồi, phía bắc và phía đông là một vùng đồng bằng khá bằng phẳng thi thoảng có một vài cánh rừng nhỏ, phía tây đi thêm 5km chính là nhánh chảy về phía nam của sông Xen, 7km về phía nam chính là phần cuối của dãy núi chia cắt lãnh địa hoàng gia và phương bắc, nếu chếch về phía đông nam chính là vùng đầm lầy không thể vượt qua.
Bình thường nơi như thế này làm sao phải đóng tới một tiểu đoàn tại đây? Dù sao nơi này so với căn cứ tại trấn Vọng Lăng đóng giữ ngay trước mặt lãnh địa Công tước hoàn toàn không thể so sánh.
Kỳ thực căn cứ này đóng giữ ở đây cũng có mục đích, cách nơi này 1km về phía nam là con đường dẫn trực tiếp từ Hẻm Bắc tới lãnh địa chỉ cần vượt qua sông Xen từ còn đường này bất kỳ đội quân nào xuất phát từ Hẻm Bắc đều có thể tiến thẳng tới thành Vĩnh Đông trong ba ngày. Lục hoàng tử thiết lập căn cứ ở đây chính là đề phòng đội quân đang t·ấn c·ông Hẻm Bắc kia.
Chính xác là bảo vệ sườn cùng sau lưng cho căn cứ chính tại trấn Vọng Lăng, biết đâu đối phương không đánh Hẻm Bắc nữa lại chuyển hướng thông qua con đường này làm một vòng đánh vào sau lưng căn cứ Vọng Lăng hoặc lựa chọn t·ấn c·ông căn cứ hậu phương. Không đề phòng trước đến lúc đó ngươi chỉ có thể ngồi khóc.
Hơn nữa đóng quân ở đây còn có thể gây áp lực cho quân t·ấn c·ông ở Hẻm Bắc, Phương Tùng làm sao biết được đám người ở bên kia biên giới có bị nóng đầu hay không nhân lúc bọn hắn đang t·ấn c·ông hẻm bắc chơi cho bọn hắn một vố thì chỉ biết khóc, vì thế Phương Tùng luôn phải cử một lực lượng hắn cho là đủ lớn để nhìn chằm chằm động tĩnh của căn cứ này.
Đây cũng xem như biến tướng giúp đại hoàng tử một tay.
Còn chưa kể mỗi ngày đám pháo binh ở căn cứ còn luyện tập, mỗi ngày quy định đều có sáu phát bắn, đám pháo binh đều nhằm về phía biên giới nã pháo.
Tiếng pháo mặc dù vang tới Hẻm Bắc không còn quá rung động nhưng cũng đủ để khiến Phương Tùng đau đầu, nhưng lại không thể làm gì. Ta bắn pháo ở nhà ta ngươi còn muốn quản sao?
Hôm nay Dương Hoài Nam vừa hoàn thành huấn luyện đội của mình về, đi qua trận địa pháo binh thấy đám người này đang nạp đạn vào nòng pháo.
Dương Hoài Nam chào hỏi một tiếng với đám người này, rồi bịt tai lại.
Sau đó loạt pháo nổ vang lên mặc dù không ở quá gần nhưng âm thanh này thật sự làm người khó chịu. Nhưng đám pháo binh này lại chỉ cười đùa một tiếng dùng ống nhòm quan.
Vị trí v·ụ n·ổ khoảng 3km bên ngoài căn cứ khu vực này cũng không có chướng ngại, cộng thêm vị trí căn cứ trên một ngọn đồi ống nhòm hoàn toàn có thể nhìn thấy mục tiêu b·ị b·ắn phá.
Nơi đó mặt đất bị năm v·ụ n·ổ cày xới đất đá bắn tung ra xung quanh nơi này không chỉ năm hố boom vừa mới hình thành, xung quanh còn có không ít hố boom cũ hiển nhiên khu vực này không phải một lần bị đám pháo binh kia cày xới.
Bất quá đội trưởng của pháo binh quan sát một chút lại quay qua đám đội viên nói.
“Mẹ nó chỉ có ba phát đánh trúng, đám các ngươi ăn rồi vứt hết cho chó hả chỉ có một chút như vậy cũng làm không nên thân.”
Bị đội trưởng mắng đám đội viên này không những không xấu hổ còn cười.
“Đội trưởng chỉ là t·ai n·ạn, chỉ là t·ai n·ạn thôi.”
Có điều đội trưởng lại không cho là như vậy hắn nở nụ cười tràn đầy sát khí nói.
“Tại nạn! Cũng được đêm nay tất cả đi hốt phân.”
Nghe vậy khuôn mặt đám lính pháo binh này từ vui cười trở nên khổ bức, một người còn mở miệng cầu xin nói.
“Đội trưởng, ngươi không thể như vậy chỉ sơ suất một lần mà thôi.”
“Vậy thì lần sau đừng sơ suất nữa.”
Đội trưởng chỉ để lại một câu nói liền rời khỏi trận địa pháo cùng với Dương Hoài Nam đi về phía phòng chỉ huy.
Chỉ huy của căn cứ này là một vị đại tá gọi Lý Vân người này trước kia là một đội trưởng trong đám lính phàm nhân đi theo Long, cho đến hiện tại hắn đã được bổ nhiệm thành đại tá chỉ huy cao nhất của căn cứ.
Tiến vào phòng chỉ huy bên trong đã có không ít người, ngoại trừ đại tá Lý Vân còn có những đội trưởng của đội khác.
Bọn hắn đều tụ tập lại xung quanh sa bàn, trên sa bàn này chính là địa hình xung quanh căn cứ khu vực phía tây còn mở rộng tới chiến trường tại Hẻm Bắc.
Đây là quy tắc, hằng ngày tại đây nhưng người đứng đầu doanh trại sẽ tụ tập lại tiến hành luyện tập mô phỏng chỉ huy chiến đấu.
Hai bên sẽ chia ra bên t·ấn c·ông và bên phòng thủ, bắt đầu mô phỏng t·ấn c·ông và phòng thủ căn cứ.
Đây là yêu cầu của Long, mặc dù những người ở đây đều đã trải qua đào tạo của hắn không chỉ kiến thức mà còn cần kinh nghiệm nữa, kinh nghiệm thì không có chiến đấu không lấy đâu ra được, vì thế Long có quy định về việc mô phỏng chiến đấu này để bọn hắn có thể tích lũy một chút, có khả năng phản ứng và đưa ra quyết định trong những trường hợp khẩn cấp.
Sau khi mô phỏng xong Dương Hoài Nam đi ra ngoài hơi duỗi lưng, cũng sắp tới giờ cơm hắn nhấc chân đi về phía phòng ăn. Nơi đó các binh sĩ đã xếp hàng sẵn chờ đợi lấy cơm.