Chương 198: Đánh giá hiệu quả
Diệp Anh đã trở về.
Hắn cũng dùng cách đi qua lãnh địa hoàng gia để trở về, chỉ có điều Diệp Anh và đội của hắn cần kéo dài đủ thời gian để Trương Khắc đưa Hoa Hướng Vinh rời khỏi khu vực nguy hiểm vì thế ba ngày đó bọn hắn phải đóng vai trò thu hút sự chú ý của truy binh.
Trong ba ngày này hai ngày đầu tiên bọn hắn khá an nhàn không có quá nhiều tổn thất nhưng ngày cuối cùng cũng chính là ngày chiến đấu ác liệt nhất hai mươi sáu người trong đội tính cả Diệp Anh chỉ còn bốn người thành công trốn thoát bọn hắn còn bỏ lại rất nhiều v·ũ k·hí cho đối phương vì không thể thu hồi. Đổi lại bọn hắn cũng làm thịt được bốn siêu phàm giả trong ngày đó, dùng hai mươi hai phàm nhân đổi bốn siêu phàm giả nhìn thế nào cũng có lời nhưng Diệp Anh lại không hai lòng với chuyện đó, nếu có thể hắn mong muốn đội của mình không phải chịu bất kỳ tổn thất nào.
Diệp Anh và đội của hắn được Văn Trung đón tại cảng của thành Hải Phong, bọn hắn nghỉ lại đây một ngày rồi trực tiếp trở về Vĩnh Đông, ở đây bọn hắn tiếp tục được nghỉ ngơi thêm ba ngày nữa.
Hôm nay là ngày thứ tư sau khi Diệp Anh trở về, trong doanh trại của quân đoàn một Long đã cùng Đức Bình, Đăng Sơn và cả Đỗ Phong Nam đều có mặt cùng với đó là những tướng lĩnh khác ngồi xung quanh bàn họp. Đặc biệt Đỗ Mộc Kim, Đỗ Xuân An, Vương Thuyên bọn họ đều có mặt trong này.
Thời đại hiện nay việc họp mặt của các tướng lĩnh thực chất không cần tới bàn họp như thế này, nhưng Long đang nỗ lực xây dựng q·uân đ·ội của mình theo hướng chính quy nên cũng cần bắt đầu về thứ nhỏ nhất.
“Điện hạ mấy ngày nay ta không thấy Phạm Quang Lễ không biết hắn bây giờ ở đâu.”
Vương Thuyên lên tiếng, ông ta và Phạm Quang Lễ quen biết thời gian dài trong thời gian này cũng hợp tác nghiên cứu, đặc biệt gần đây hai người đang hợp tác nghiên cứu một loại v·ũ k·hí mới thì đột nhiên lão già này biến mất khiến Vương Thuyên có chút bối rối.
“Phạm Quang Lễ sẽ không xuất hiện trong một thời gian, ta có việc khác giao cho ông ta.”
“Điện hạ là việc gì vậy, liệu thần có thể tham gia.” Vương Thuyên dò hỏi trong lòng ông ta có chút bất mãn vì Long chỉ dùng Phạm Quang Lễ mà không động chạm gì tới mình.
Long cũng nhìn ra được thái độ bất mãn của ông ta, hắn trấn an nói.
“Đừng hiểu lầm, chuyện này cho phàm nhân làm phù hợp hơn.”
Long đã nói như vậy Vương Thuyên cũng không còn cách nào khác chỉ có thể yên lặng ngồi trên vị trí của mình.
Không mất quá lâu nhân vật chính ngày hôm nay Diệp Anh cùng đội của hắn đã có mặt, cả bốn người tinh thần đều rất tốt không có dấu hiệu gì về tinh thần sa sút khi toàn quân suýt bị diệt. Bọn hắn hành quân lễ với những người trong phòng sau đó bọn hắn cũng bắt đầu vào việc.
Người đầu tiên đứng dậy là một binh sĩ trên cánh tay vẫn còn băng bó vêt thương, trên tay hắn là một tập hồ sơ, hắn mở hồ sơ ra bắt đầu đọc.
Bởi vì chưa từng trải qua trường hợp như thế này lời của binh sĩ có chút trúc trắc, câu chữ cũng sắp xêp không rõ ràng. Nhưng biết sao được bọn hắn trước kia đều chỉ là nô lệ muốn trong thời gian ngắn có thể thích ứng với hệ thống chuyện nghiệp thực sự không dễ dàng, có thể viết ra được cái tập hồ sơ như vậy bọn hắn đã rất nỗ lực rồi.
Nội dung trong báo cáo của binh sĩ chính là đánh giá của bọn hắn về những v·ũ k·hí bọn hắn sử dụng trong cuộc chiến lần này.
Nhưng điều đáng nói ở đây chính là v·ũ k·hí bọn hắn lựa chọn đánh giá đầu tiên không phải SMG, shotgun hay GM94 mà là M1 khẩu súng chủ lực trong biên chế hiện nay. Sau đó chính là PTRS cũng là loại v·ũ k·hí chủ lực dùng để đối phó với siêu phàm giả hiện tại.
Bất quá đây không phải loại đánh giá tốt đẹp gì mà đều là những lời chê bai thậm tệ.
Theo như trong báo cáo khi bọn hắn phục kích trên khu vực đồng bằng M1 cùng PTRS phát huy rất hiệu quả nhưng khi hoạt động trong rừng thì hiệu quả của thứ v·ũ k·hí này lại quá thấp.
Lý do được đưa ra chính là tầm nhìn trong rừng thường rất thấp chỉ khoảng một trăm mét đổ lại, vì thế những khẩu súng chuyên dùng tầm xa để lấy lợi thế trước siêu phàm giả như M1 hay PTRS không phát huy được hiệu quả khi bọn hắn phải tiến vào khoảng cách 100m để chiến đấu lợi thế lớn nhất của hai loại súng này đã biến mất hoàn toàn. Trong khi đó đây là khoảng cách chiến đấu vô cùng nguy hiểm khi bọn hắn cách các siêu phàm giả quá gần hoàn toàn nằm lọt trong tầm t·ấn c·ông của đối phương.
Lúc này tốc độ bắn chậm của M1 hay PTRS lại trở thành điểm yếu chí mạng khi hỏa lực phát ra không thể áp chế được đối phương. Đặc biệt là PTRS khi khoảng cách luôn là lợi thế lớn nhất thì bây giờ đã không còn.
Theo miêu tả thì trong trận chiến đó, đội PTRS không thể phát huy được toàn bộ sức mạnh của mình khi đối phương tổ chức phòng ngự phối hợp đạn xuyên giáp đã thất bại trong việc gây sát thương cho đối phương, ngược lại bởi vì nằm trong tầm t·ấn c·ông của đối phương đội xả thủ PTRS gần như bị tiêu diệt hoàn toàn chỉ còn một người sống sót vì bỏ lại v·ũ k·hí để trốn. Sức cơ động của PTRS thật sự là một vấn đề, một khi đã lộ vị trí nếu không lập tức đổi vị trí bọn hắn c·hết chắc, nhưng sự cồng kềnh của PTRS lại khiến việc này gặp khó khăn, kết quả như đã thất một người sống sót vì bỏ lại v·ũ k·hí trốn.
Trong trận chiến đó đội PTRS được giao nhiệm vụ làm mồi nhử thu hút chú ý cũng như cầm chân các lực lượng khác của kẻ địch để đội do Diệp Anh chỉ huy có thời gian tiêu diệt nhóm người Phù Ngọc Dung. Đáng tiếc bọn hắn không thành công, hơn nữa đội PTRS còn suýt bị toàn diệt.
Shotgun cùng SMG sau đó được đưa vào đánh giá. Nhưng cũng không phải đánh giá tốt đẹp gì, Shotgun được đánh giá có hỏa lực tốt nhưng vẫn không đủ mạnh để phá vỡ phòng ngự của siêu phàm giả trong những phát đạn đầu tiên, như vậy là quá đủ bởi vì sau đó là một loạt hạn chế khi đối phó với siêu phàm giả của nó.
Đầu tiên mặc dù đã nỗ lực tăng tầm bắn nhưng xạ thủ Shotgun vẫn phải tới gần khoảng trên dưới năm mươi mét nhưng tốc độ bắn của Shotgun thực sự rất muốn khóc, bọn hắn chưa bắn được phát thứ ba thì phản kích của đối phương đã tới, cũng giống như PTRS ngoại trừ Diệp Anh đội xạ thủ Shotgun bị toàn diệt.
Uzi được đánh giá có hỏa lực phát ra tốt nhưng vấn đề uy lực của đạn thật sự cũng là chuyện lớn, xả hết băng nhưng chỉ có thể khiến đối phương b·ị t·hương nhẹ sau đó bọn chắn chính là phải vắt chân lên chạy nếu không muốn bị đối phương làm thịt.
Cuối cùng trong tất cả v·ũ k·hí này chỉ có GM94 được đánh giá tốt, mặc dù điểm yếu của nó chính là tốc độ đạn bay chậm có thể bị chặn đường nhưng trong chiến đấu dưới một trăm mét đối phương cũng không hoàn toàn có thể phản ứng kịp để dánh chặn tất cả đạn đánh tới. Diệp Anh phát hiện ra rằng nếu ngay lập tức nổ súng sau phát đạn thứ nhất đối phương rất chỉ có thể chặn đường phát thứ nhất trong khi phắt thứ hai vẫn có thể đánh vào mục tiêu.
Chính vì thế trong đợt đánh giá lần này trừ GM94 toàn bộ v·ũ k·hí hiện tại trong biên chế q·uân đ·ội của Long đều b·ị đ·ánh giá không đáp ứng được yêu cầu chiến đấu tầm gần cường độ cao với siêu phàm giả.
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng Long vẫn không ngờ được rằng tất cả v·ũ k·hí được trang bị hiện tại chỉ có GM94 xem như đạt tiêu chuẩn, xem như đạt tiêu chuẩn bởi vì Diệp Anh cho rằng cần tăng tốc độ của đạn lên ít nhất gấp đôi nếu muốn có được thế cân bằng trong chiến đầu với siêu phàm giả.
“Mộc Kim ngươi thấy thế nào?”
Đỗ Mộc Kim hiện tại vẫn là người quản lý quân xưởng kiêm luôn trưởng phòng thiết kế v·ũ k·hí, mặc dù Long đã có dự định nhưng vẫn lên tiếng hỏi hắn.
“Mặc dù rất bất ngờ về chuyện này nhưng thần cho rằng chúng ta cần phải có một loại v·ũ k·hí mới phù hợp với điều kiện tác chiến phức tạp trong tương lại.”
Đỗ Mộc Kim nói, sau đó hắn nhìn về phía Đỗ Phong Nam người vẫn im lặng từ đầu tới giờ. Hai người này khá hợp cạ nhau, Long nghe nói Đỗ Mộc Kim không ít lần hỏi ý kiến của Đỗ Phong Nam về vấn đề c·hiến t·ranh. Có lẽ do cả hai đều họ Đỗ nên bọn hắn cũng rất dễ nói chuyện.
Thấy Đỗ Mộc Kim nhìn mình Đỗ Phong Nam cuối cùng cũng lên tiếng.
“Chiến tranh không chỉ là chiến đấu trên đồng bằng, rất có thể trong tương lai binh lính của chúng ta phải chiến đấu trên những địa hình phức tạp. Nếu không có một loại v·ũ k·hí mới phù hợp tổn thất của chúng ta chắc chắn không nhỏ.”
Diệp Anh sau đó cũng góp lời.
Yêu cầu của hắn cũng rất đơn giản, đầu tiên loại v·ũ k·hí này phải có sức công phá lơn hơn hoặc ít nhất tương đương với M1 có thể duy trì hỏa lực liên tục như tiểu liên nếu có thể giữ được tầm xa khi chiến đấu thì càng tốt hơn nữa.
Nếu trước c·hiến t·ranh thế giới thứ hai đây thực sự là một vấn đề khó với các kỹ sư v·ũ k·hí chứ chưa nói đến những người ở đây, còn đối với Long đây không phải vấn đề gì quá khó khăn, hắn đã có loại v·ũ k·hí phù hợp cho tất cả yêu cầu của Diệp Anh.
Còn ai khác ngoài súng trường tự động, trong đống họ hàng này Long đương nhiên ưu tiên AK47. Bất quá vấn đề hiện tại chính là dù có muốn Long cũng không đủ sản lượng thép phù hợp yêu cầu cho sản xuất AK47 mặc dù Long hạ tiêu chuẩn xuống thì nó cũng không đủ, hắn đã có nguyên liệu luyện kim mua từ lãnh địa hoàng gia, nhưng vấn đề lại đến chính là tên anh cả vô dụng của hắn không thể đáp ứng sản lượng lớn như vậy. Long có thể hiểu được, dù sao hiện tại mọi thứ đều dùng sức người để khai thác thì có thể làm được bao nhiêu.
Còn một vấn đề nữa, cỡ đạn chủ lực hiện tại trong biên chế của Long là 7.62x51mm trong khi Ak47 chỉ có thể sử dụng loại đạn 7.62x39mm đừng nhìn chỉ khác nhau 51 và 39 nhưng bình thương AK không bắn được loại đạn 51 đương nhiên nếu tiến hành điều chỉnh lại thiết kế một chút thì không có vấn đề.
Bây giờ Long có hai lựa chọn.
Một điều chỉnh lại khẩu AK để nó có thể bắn đạn 7.62x51mm, hai thay đổi dây chuyền sản xuất sang đạn 7.62x39mm.