Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 197: "?"




Chương 197: "?"

Thông thường vào lúc nửa đêm thế này phòng khách của phủ thành chủ đều tắt đèn, chỉ có điều hôm nay bởi vì một vị khách không mời khiến nơi này vẫn còn ánh sáng.

Phạm Quang Lễ đi qua đi lại quanh bàn tiếp khách hai tay ông ta khoanh lại trước ngực trên khuôn mặt biểu cảm rất khá kỳ lạ, có hưng phấn, vui mừng lại có hoang mang, lo lắng dường như ông ta đang gặp phải một vấn đề gì đó rất nghiêm trọng.

Cửa phòng tiếp khách mở ra Long cùng với Linh Uyên đi vào cuối cùng là Đức Bình. Bởi vì vụ á·m s·át vừa rồi khiến Đức Bình hiện tại không rời Long nửa bước, hắn đi đâu gặp ai lão già này đều đi theo.

Thấy Long đi vào Phạm Quang Lễ vội vã tiến tới hành lễ, Long mời ông ta ngồi xuống để Linh Uyên rót nước rồi trực tiếp hỏi.

“Đêm khuya thế này tiên sinh muốn gặp ta có chuyện gì?”

“Cái này…” Phạm Quang Lễ không trực tiệp trả lời mà nhìn về phía Linh Uyên cùng Đức Bình đang ở một bên do dự.

Đức Bình thấy thế nhíu mày không vui, nhưng ông ta vẫn không nói một lời, cũng không rời đi tiếp tục hộ vệ bên cạnh Long. Linh Uyên lại xem như không nhìn thấy cũng đứng hầu sau lưng Long.

“Là cái gì mà bí mật như vậy, đến cả bọn họ cũng không được biết sao?”

Long cũng rất tò mò không biết lão già này muốn nói điều gì mà ngay cả những người thân cận hắn nhất cũng phải che dấu.

“Điện hạ thứ tội, thần cho rằng đây là điều cần thiết.” Phạm Quang Lễ bị hỏi như vậy nhưng vẫn rất cứng mồm.

“Thôi được rồi hai người đi ra đi.” Long cũng muốn biết là điều gì khiến lão già phía trước giữ như vậy, mặc dù ông ta biết hai người bên cạnh đều là những người thân cận nhất của Long cũng quyết không mở miệng bất quá hắn cũng không ngại chuyện này.

“Điện hạ…”

“Được rồi không cần phải lo lắng Phạm Quang Lễ chứ có phải ai đâu mà nguy hiểm.”

Đức Bình đang muốn nói thì bị Long cắt đứt hắn còn nhấn mạnh tên của Phạm Quang Lễ như đang ẩn ý gì đó.



Đức Bình nghe vậy hướng một cái nhìn không mấy thiện cảm về phía Phạm Quang Lễ khiến ông ta chột dạ né tránh ánh mắt của Đức Bình. Nhưng cuối cùng Đức Bình cũng rời đi cùng với Linh Uyên sau đó.

Quả thật nếu không phải Phạm Quang Lễ có lẽ Đức Bình sẽ không dễ dàng rời đi như vậy. Nhưng vấn đề ông ta là phàm nhân còn Long mặc dù chỉ là một tay mơ nhưng ít nhất hắn cũng là siêu phàm giả, phàm nhân có thể đe dọa siêu phàm giả được sao? Hơn nữa trước khi vào đây hộ vệ đều đã soát người ông ta một lượt đảm bảo không có bất kỳ v·ũ k·hí nào màng theo.

Chờ Đức Bình cùng Linh Uyên rời đì Long mới nhìn về phía Phạm Quang Lễ đang ngồi đối diện trước mặt nói.

“Bây giờ ngươi có thể nói rồi chứ.”

Phạm Quang Lễ không tốn thời gian, khuôn mặt hưng phấn nói. Lời của ông ta sau đó khiến Long nhướng mày, rồi một nụ cười đậm xuất hiện trên môi hắn.

Phạm Quang Lễ đang thao thao bất tuyệt thì cảm thấy nụ cười trên môi Long có vấn đề, trong suy nghĩ của ông ta Long hẳn phải rất bất ngờ vì chuyện này nhưng hắn lại không có biểu hiện bất ngờ nào ở đây cả thậm chí rất bình thản còn nở nụ cười kỳ lạ như vậy.

Thấy Phạm Quang Lễ dừng lại Long lên tiếng.

“Ta đang muốn chờ xem các ngươi mất bao lâu để phát hiện ra điều này, xem ra ông cũng không khiến ta thất vọng.”

Lời này của Long khiến đôi mắt Phạm Quang Lễ trừng lớn.

“Điện…điện hạ ngài…ngài đã biết.” Ông ta thậm chí sốc tới nỗi lời nói còn không hoàn thiện.

“Làm sao? Ông cho rằng ta không được biết?” Long lại làm như không thấy biểu cảm đặc sắc của Phạm Quang Lễ chỉ hỏi một câu.

“Không…không thần không có ý đó…chỉ là…chỉ là tại sao…tại sao ngài không nói…nói.” Phạm Quang Lễ thực sự không biết phải nói như thế nào, chỉ có thể dùng những lời không đồng nhất để thể hiện cú sốc của mình.

“Ngài biết nếu chuyện này được công bố nó sẽ là một bước đột phá lớn trong việc sự dụng ma pháp, nó còn giúp cả phàm…”

“Tiên sinh, ta phải nhắc nhở ngài một vấn đề điều đó một khi công bố ra ngoài điều đầu tiên không phải là sự đột phá về công nghệ mà chỉ đem đến tai họa ngập đầu cho chúng ta.”



Long cắt lời Phạm Quang Lễ khuôn mặt đã trở nên cực kỳ nghiêm túc nói.

Lời này nói ra khiến Phạm Quang Lễ ngậm miệng lại, biểu cảm ngay lập tức thể hiện sự hoang mang không biết phải làm sao. Dường như ông ta đã ý thức được sự nghiêm trong của vấn đề.

Thấy Phạm Quang Lễ dừng lại Long nói tiếp.

“Đây không phải vấn đề bị giới hạn trong hệ thống của chúng ta, nó liên quan tới toàn thế giới. Một khi điều này được công bố ra nó có sẽ xáo trộn hoàn toàn cấu trúc hiện hành của thế giới, những siêu phàm giả những kẻ bị ảnh hưởng lớn nhất bởi thứ này sẽ không để yên ngay cả những siêu phàm giả đang làm việc cho chúng ta cũng có thể nổi loạn. Những tinh linh đang giúp đỡ chứng ta cũng có thể quay lưng trở thành kẻ thừ của chúng ta. Bọn hắn sẽ làm mọi thứ để xóa sổ cái thứ mà ngươi vừa nói và tất cả chúng ta chắc chắn sẽ phải c·hết, cả ngươi và cả ta Và những người khác nữa.”

Những lời Long nói khiến sắc mặt Phạm Quang Lễ trắng bệch đi, ông ta không ngờ được rằng mọi chuyện lại có thể tồi tệ đến mức đó, hoặc ông ta đã ý thức được vấn đề này nên mới muốn Đức Bình tránh đi chỉ là ông ta không muốn thừa nhận điều đó mà thôi.

Đôi bàn tay đặt trên gối Phạm Quang Lễ đã nắm chặt, ánh mắt không cam tâm nhìn về phía Long nói.

“Không lẽ chúng ta để nó mãi mãi bị c·hôn v·ùi.”

Long nghe vậy lại nở một nụ cười ẩn ý nói.

“Đương nhiên không phải, ta làm sao có thể bỏ qua mỏ vàng này bất quá đây không phải thời điểm thích hợp.”

Nghe vậy khuôn mặt vốn đã tuyệt vọng của Phạm Quang Lễ lại được thắp sáng thêm hi vọng mới, ông ta không thể chờ đợi hỏi.

“Là khi nào? Điện hạ rốt cuộc là lúc nào?”

“Dừng dừng, ông không cần hưng phấn như vậy.” bị hỏi dồn Long không trả lời ngay mà để Phạm Quang Lễ bình tĩnh lại mới nói.

“Ít nhất trong thời gian ngắn là không thể. Chừng nào chúng ta có sức mạnh chống lại cả thế giới hoặc hủy diệt cả thế giới thì những kiến thức đó mới nên xuất hiện.”

Long nói, khuôn mặt hắn cũng thể hiện sự hưng phấn cùng với đó chính là sát khí.



“Hủy…hủy diệt thế giới! Chuyện…chuyện này…”

Phạm Quang Lễ vốn được thắp lên hy vọng sau khi nghe những lời này của Long biểu cảm hưng phấn trước đó lại biến mất, thay vào đó lại tiếp tục là sự hoang mang.

“Làm sao ngươi không tự tin!” Long cười, một nụ cười rất tự tin.

Nhìn thấy nụ cười này Phạm Quang Lễ không hiểu sao đột nhiên muốn tin vào những lời Long nói, nhưng giới hạn về hiểu biết cùng nhận thức khiến ông ta vẫn không tin tưởng những lời vừa rồi.

“Điện…điện hạ…chuyện này cho dù là thần minh cũng cũng…” Phạm Quang Lễ không biết phải nói thế nào chỉ có thể ấp úng những lời như vậy.

“Kỳ thực để nói hủy diệt thế giới thì có hơi phóng đại nhưng nếu nói g·iết c·hết toàn bộ sinh vật sống thì không phải chuyện quá khó.” Long điều chỉnh lại một chút, sau đó hắn nhoài người về phía trước áp sát mặt mình tới gần Phạm Quang Lễ.

“Ta biết làm điều đó như thế nào, chỉ với sức mạnh của phàm nhân. Ngươi sẽ giúp ta chứ?” Âm thanh Long trầm xuống giọng cực kỳ âm u lạnh lẽo như tử thần nói.

Không hiểu sao sau khi nghe những lời này Phạm Quang Lễ lại như bắt được một cọng cỏ cứu mạng, mặc dù ông ta thực sự không quá tin tưởng vào chuyện này nhưng bản năng và sự cố chấp với những gì ông ta phát hiện ra khiến Phạm Quang Lễ quyết định tin vào lời của Long.

“Thần nguyện dâng hiến tất cả cho sự nghiệp vĩ đại của ngài thưa điện hạ.”

Bất kỳ ai nghe được những lời này của Phạm Quang Lễ đều sẽ có cảm xúc bành trướng Long cũng vậy nhưng hắn cố kiềm nén cảm xúc này lại lắc đầu nói.

“Ngươi nói sai rồi!”

Lời này nói ra khiến Phạm Quang Lễ không hiểu làm sao.

Sau đó Long đặt hai tay lên vai Phạm Quang Lễ, đôi mắt nhìn thẳng sâu vào trong đối mắt của Phạm Quang Lễ nói.

“Nó không phải sự nghiệp của ta, mà là sự nghiệp vĩ đại của chúng ta.”

----

nghĩ mãi không biết đặt tên chương này là gì.