Chương 196: Hiểu lầm (2).
Đêm nay trời quang không có mây chỉ cần ngước nhìn liền có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao. Đây là một điều cực kỳ khó trong thời hiện đại, bởi vì ô nhiễm ánh sáng khiến việc có thể dùng mắt thường nhìn thấy bầu trời sao là rất khó khăn.
Mặc dù đã qua nhiều ngày nhưng tầng hai phủ thành chủ vẫn chỉ mới được sửa sang lại, gần một phần ba kiến trúc nơi này vẫn trơ trọi không được bảo vệ bởi những bức tường được trang trí xa hoa như trước kia.
Long đang ngồi bệt dưới sàn nhà của một căn phòng không mái trên tầng hai đôi mắt ngước nhìn lên bầu trời đêm đầy sao muốn tìm kiếm một hình ảnh quen thuộc.
Nhưng thật đáng tiếc bầu trời này hoàn toàn xa lạ đối với hắn, Long không nhận ra bất kỳ ngôi sao quen thuộc nào cả.
“Này Y1002!”
“Ngài cần gì?” Y1002 trả lời rất nhanh tựa như nàng đang chờ Long lên tiếng.
“Ngươi nói xem trải qua nhiều năm như vậy Trái Đất bây giờ thành dạng gì?”
“Xin thứ lỗi câu hỏi của ngài ta không thể trả lời chính xác.”
“Làm sao không phải ngươi có rất nhiều dữ liệu sao, tại sao bây giờ lại không thể nói.” Long chế diễu.
Y1002 suy nghĩ một lúc liền nói.
“Kỳ thực nếu ngài muốn biết cũng không phải không thể, dựa theo các dữ liệu hiện có tôi có thể suy ra một vài thứ. Ví dụ như trong thời gian này hệ mặt trời đang đi vào khu vực được xem là vùng c·hết của mọi nền văn minh liên sao.”
“Ý ngươi là gì?” Lời của Y1002 lại khiến tim Long thắt lại.
“Xin ngài đừng hiểu lầm. Nó không phải vấn đề hủy diệt sự sống hay gì đâu, đây là một vấn đề khác cũng rất quan trọng với các nền văn minh liên sao.”
Y1002 cứ như đọc được suy nghĩ của Long lập tức trả lời.
“Ta rất thắc mắc có phải ngươi đọc được suy nghĩ của ta hay không?”
Y1002 nghe vậy liền cười nhạt.
“Dựa vào lượng tri thức của ngài đây là suy nghĩ có tỉ lệ xuất hiện nhất trong đầu ngài vào lúc này. Bất quá ngài yên tâm nếu nhân loại còn tồn tại hẳn họ đã trở thành văn minh liên sao.”
“Nếu họ không trở thành nền văn minh liên sao như ngươi nó thì sao?”
“Như vậy nhân loại chỉ có thể chờ cho tới khi hệ mặt trời rời khỏi khu vực đó, ít nhất cũng phải hai triệu năm nữa.”
“Tại sao lại như vậy?”
“Xin thứ lỗi đây là phạm trù kiến thức cao hơn ta không thể tiết lộ. Bất quá ta có thể gợi ý cho ngài tìm câu trả lời.”
“Việc này phù hợp sao?” Long thắc mắc, hắn vẫn nhớ tới cái hệ thống logic kia nếu nàng vì chuyện này mà bị trừng phạt thì cũng không đáng.
“Không sao, đây chỉ là phán đoán của ta nhưng có lẽ cũng không sai được, dù sao đó là câu trả lời ai cũng biết. Ngài có muốn nghe hay không?”
“Nói đi.” Long đương nhiên muốn nghe.
“Thế giới này tồn tại thần và ma quỷ, hãy tìm hiểu thứ ma pháp đã đưa bọn hắn tới nơi này.”
“Ý ngươi nói là đại ma pháp giáng thế kia?” Đại ma pháp giáng thế đây là ma pháp nổi tiếng nhất trong lịch sử bởi vì đây là ma pháp các vị thần dùng để kết nối thế giới này với thế giới của các vị thần.
“Không sai, khi biết về thứ đó tồn tại tôi cũng phi thường thắc mắc, với trình độ ma pháp hiện tại làm sao bọn hắn có thể sử dụng loại ma pháp như vậy?”
“Không lẽ những kẻ gọi là thần đó là văn minh liên hành tinh?” Long hỏi, nếu đây là thật có lẽ hắn gặp rắc rối lớn rồi.
“Không thể văn minh liên hành tinh không lợi dụng một cách thô thiển như vậy.” Câu trả lời của Y1002 khiến Long an tâm hơn một chút, nhưng hắn vẫn không tin nói.
“Ngươi đã thấy ma pháp đấy đâu mà nói nó thô thiển?”
Lời này nói ra ánh mắt sắc bén của Y1002 lại nhìn về phía Long, hắn nhìn thấy trong mắt nàng như muốn nói tên ngu ngốc trước mặt này có thật là chủ nhân của hệ thống không vậy.
“Không có chuyện đó, tất cả các văn minh liên hành tinh đều sử dụng phương pháp di chuyển bằng tàu không gian. Sử dụng phương pháp di chuyển như giáng thế trực tiếp đáp lên hành tinh tiềm ẩn rất nhiều rủi ro ngay cả văn minh liên sao cũng không thể kiểm soát..”
“Là gì?”
“Xin lỗi tôi không thể nói?”
Long mặc dù biết trước câu trả lời nhưng vẫn không nhịn được thất vọng. Dù sao khi nghe nàng ta lộ ra những thông tin như vậy ai cũng tò mò thứ đằng sau đó.
“Thôi được rồi ngươi có thể giúp ta một việc?” Long từ bỏ, hắn chuyển sang chủ để khác.
“Mời ngài nói.”
“Giúp ta tìm kiếm vị trí của Trái Đất. Ngươi hẳn biết vị trí của Trái Đất.”
Y1002 nghe vậy cũng rất phối hợp trả lời.
“Tôi biết! Hãy nhìn về phía nam bầu trời trong chòm sao lục bình, ngôi sao sáng nhất trong chòm sao nằm ở điểm giao nhau của sáu ngôi sao khác dải ngân hà chính là ngôi sao đó.”
Được rồi Long cũng không còn bất ngờ bởi những chuyện như thế này nữa, những lời nói ra từ miệng cô nàng này nhiều khi đã nằm ngoài những gì hắn có thể nghĩ tới.
“Vị trí của ta ở đâu?” Nếu đã không ở trong dải ngân hà, nhưng có thể nhìn thấy dải ngân hà bằng mắt thường như vậy hẳn khoảng cách này không quá xa.
“Chúng ta đang ở trong thiên hà tam giác, theo danh lục của người Trái Đất là Messier 33 hệ sao này nằm ngoài rìa của M33.”
Long nghe vậy cười khẩy nói.
“Ngươi từng nói nếu ta muốn về Trái Đất thì có thể du hành vũ trụ, bây giờ hay rồi du hành qua 2,7 triệu năm ánh sáng. Đã thế còn cái vùng “c·hết” gì đó nữa, ngươi đang trêu đùa ta sao?”
Long giận giữ, hắn biết vị trí của thiên hà tam giác nhưng du hành vũ trụ 3 triệu năm ánh sáng, đây là cái ý gì con ả này cứ như đang đùa hắn.
“Ngài hiểu lầm rồi. Thứ nhất nếu muốn du hành liên thiên hà thì lựa chọn dải ngân hà là đích đến sẽ là lựa chọn khả dĩ và dễ dàng nhất, thậm chí còn dễ dàng hơn việc di chuyển tới các thiên hà vệ tinh hay thiên hà gần hơn như thiên hà tiên nữ, việc này ta không thể giải thích quá chi tiết ngài chỉ cần biết nó liên quan tới công nghệ du hành không gian là được. Thứ hai là việc hệ mặt trời đi vào khu vực c·hết, thực ra không phải không thể tới mà là sẽ khó khăn hơn rất nhiều nếu muốn đi vào khu vực đó thay vì những nơi khác trong không gian.”
Nói xong Y1002 còn nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.
“Đương nhiên đây cũng là vấn đề của công nghệ.”
“Điện hạ! Ngài đang nói chuyện với ai vậy?”
Cuộc trò chuyện giữa Long và Y1002 bị cắt đứt bởi Linh Uyên, không biết từ khi nào nàng đã có mặt sau lưng hắn, nghe được âm thanh của Long như đang trò chuyện với người nhưng quan sát xung quanh nàng lại không thấy ai vì thế lên tiếng hỏi. Trong lòng nàng lại đang suy nghĩ không lẽ hoàng tử điện hạ đang nói chuyện với ma?
“Không có gì ta đang buồn chán hát vài lời thôi.”
Long chột dạ khi bị Linh Uyên phát hiện, hắn có thể trả lời như thế nào? Không lẽ nói rằng hắn đang nói chuyện với một người khác trong đầu mình vì thế Long chỉ có thể tìm lý do lấp liếm cho qua.
“Không phải ta đã nói không ai được vào sao?” Long vội vã chuyển chủ đề, trong giọng của hắn mang theo uy quyền khiến Linh Uyên hơi rụt cổ lại mặt cúi xuống không dám nhìn hắn nói.
“Điện hạ hiểu lầm. Là…là Phạm Quang Lễ tiên sinh muốn gặp điện hạ, ông ấy nói ràng có chuyện rất khẩn cấp cần bẩm báo với ngài.”
Long nhíu mày, đã muộn như vậy rồi còn có chuyện khẩn cấp gì muốn báo với hắn, hơn nữa Phạm Quang Lễ cũng chỉ là người nghiên cứu ông ta không phải người trong q·uân đ·ội.
“Đưa ông ta vào đi.” Bất quá nếu thật là chuyện khẩn cấp Long cũng không thể không lý tới. Hắn đứng dậy muốn đi ra ngoài, nhưng đột nhiên trên bầu trời sao kia một ánh sáng lóe lên rồi lại chợt tắt thu hút sự chú ý của hắn.
Ánh sáng này rất kỳ lạ chỉ hơi lóe sáng rồi tắt đi dường bầu trời đêm chưa bao giờ tồn tại nó vậy, đây rõ ràng không phải ánh sáng phát ra từ một ngôi sao.
Bất quá có tò mò thì Long cũng không biết được, vì thế hắn chỉ có thể bở qua chuyện này đi gặp Phạm Quang Lễ đang chờ.