Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 192: Lệnh điều quân.




Chương 192: Lệnh điều quân.

“Hẳn mọi người đều được thông báo về nội dung của cuộc họp lần này! Vậy chúng ta bắt đầu từ Lâm Biên.” Trở lại vị trí Long mở lời chọn Cồ Lâm Biên báo cáo đầu tiền.

Cồ Lâm Biên được Long điểm danh đứng dậy hơi cúi đầu với mọi người chào hỏi sau đó liền hắn bắt đầu báo cáo.

Theo báo cáo của Cồ Lâm Biên trong hai tháng qua tính cả hành động á·m s·át vừa rồi đã có hai trăm mười sáu lượt p·há h·oại trên khắp lãnh địa, tổn thất trên dưới bốn ngàn người trong đó có tám trăm hai mươi tư binh sĩ, chín mươi bảy quan chức số còn lại đều là thường dân.

Thiệt hại gây ra cũng lên tới 1040 tấn lương thực các loại, cùng lượng hàng hóa lên tới bốn nghìn đồng vàng.

Bọn hắn thành công tiêu diệt 156 siêu phàm giả bắt giữ 616 người có liên can, trong đó có 9 quý tộc và 32 siêu phàm giả. Thu giữ số tài sản hơn 11000 nghìn đồng vàng cùng hơn 1000 hecta đất những tài sản này đã giao lại cho thương khố.

Đặc biệt về việc hiệp sĩ rồng có thể bí mật tiếp cận thành Vĩnh Đông theo điều tra nó đã bay vòng từ phía bắc xuống sông Xen sau đó được một đội buôn nhỏ đón ở một nhánh sông váng vẻ rồi ngụy trang giúp nó có thể tiếp cận cảng của thành.

Còn về việc thiết kế bị trộm đi bằng cách nào vẫn đang được tiến hành điều tra.

Hiện tại bọn hắn còn phát hiện gián điệp của đại hoàng tử bắt đầu xuất hiện quanh thành Vĩnh Đông chỉ có điều những người này chưa có hành động gì nên đang nằm trong diện theo dõi vì hắn sợ có thể phá vỡ hiệp ước với đại hoàng tử.

Trong hiệp ước với đại hoàng tử thương nhân của lãnh đại hoàng gia vẫn cũng có quyền đi lại tự do trên lãnh đại của Long vì thế nếu bọn hắn không có hành động phạm pháp người của Cồ Lâm Biên cũng rất ngại bắt giữ bọn hắn.

Sau khi Cồ Lầm Biên báo cáo xong tới lượt Phong Liêm Nhu.



Bởi vì tịch thu được rất nhiều tài sản của quý tộc cộng thêm thuế thu từ thương hội nên tài chính cũng rất dư dả, hiện tại ưu tiên đầu tư vẫn là đầu tư vào quân sự tăng cường tuyển dụng lính, huấn luyện quân sự, sản xuất v·ũ k·hí.

Sau đó tới việc đầu tư vào khai hoang đất đai, đầu tư vào nhà máy cùng thu mua lương thực. Hầu hết lương thực trong lãnh địa đã được thu mua toàn bộ trong tháng đầu tiên, nếu còn lương thực nằm ngoài quyền kiểm soát của phủ thành chủ bây giờ có lẽ cũng chỉ có lương thực lậu. Chỉ có điều lương thực bán trên chợ đen bây giờ cũng rất ít, nếu bị phát hiện liền chém đầu cả nhà điều này đã có tiền lệ vì thế đám hắc thương cũng rất quý mạng của mình.

Các ưu tiên tiếp theo chính là công tác tình báo cùng đóng thuyền. Mặc dù thông thương cũng là điều tốt nhưng hiện tại Long vẫn khuyến khích các thương nhân thay hắn làm việc, đội thuyền của hắn chỉ đảm nhận vai trò vận chuyển một vài vật tư trọng yếu.

Còn về hải quân Long vẫn duy trì đội hải quân của thành Hải Phong, hắn không đóng mới cũng không cải tiến hải quân gì cả, ưu tiên hiện tại của hắn vẫn là lục quân chuẩn bị cho cuộc chiến với nhị hoàng tử. Hải quân chỉ cần làm nhiệm vụ bảo vệ tuyến đường xung quanh lãnh địa là được, Long thật sự không muốn lãng phí số sắt thép quý giá của mình vào đóng thuyền.

Sau khi Phong Liêm Nhu báo cáo mọi người tiến hành bàn bạc lại liền quyết định thay đổi một chút phương hướng chi tiêu. Theo đó giảm sự ưu tiên của khai hoang cùng lương thực xuống, khai hoang hiện tại không còn phù hợp khi mùa đông ngày càng lạnh, mọi người cũng rất ngại rời khỏi nhà đi xa vào mùa đông. Lương thực thì hầu hết đã được sắp xếp đâu vào đấy việc bảo vệ đã có q·uân đ·ội lo liệu phân phát xuống đã không cần tốn thời gian và tiền bạc như trước vì thế dự chi cũng được giảm xuống đáng kể. Thay vào đó chi tiêu sẽ được tăng mạnh cho tình báo và hậu cần.

Hiện tại Long đang tiến hành xây dựng hai căn cứ hậu cần cùng ba căn cứ tiền tuyến sát lãnh địa của công tước vì thế nhu cầu về đạn dược cũng như thuốc men rất cao, mục tiêu của hắn là trước khi tuyết rơi phải chất đầy v·ũ k·hí trong hai căn cứ hậu cần này như vậy chỉ cần chờ tuyết tan Long có thể trực tiếp phát động t·ấn c·ông mà không cần chuẩn bị. Cho nên chi tiêu vào hậu cần là điều cần thiết.

Mặc dù Nam Tinh nằm ở phía bắc nhưng nếu tính trên đại lục này nơi này vẫn nằm tại vùng phía nam đại lục, vì thế vào mùa đông tuyết rơi không nhiều thường chỉ vào mười ngày lạnh nhất của mùa đông mới có tuyết. Nhưng điều đó không có nghĩa mùa đông ở đây không lạnh, ngược lại cái lạnh ở đây giống như cái lạnh của mùa đông miền bắc Việt Nam, cắt da cắt thịt.

Sau đó đến lượt Hồng cô báo cáo.

Bởi vì hiệp ước với đại hoàng tử mới có hiệu lực một tháng nên lượng thương nhân đăng ký làm thành viên thương hội cũng không nhiều, nhưng đổi lại bà đã có được lời hứa hỗ trợ toàn lực của Trương gia cùng Tào gia. Hai nhà này đã quyết định dồn hai phần ba nguồn lực của mình để đáp ứng nhu cầu của Long, vì thế trong thời gian ngắn tới sản lượng v·ũ k·hí sẽ tăng lên đáng kể.



Còn tại sao Trương Gia cùng Tào gia lại đáp ứng chuyện đó ư? Điều này cũng phải cảm tạ vị hàng xóm của Long, cái cao cấp ma pháp đánh vào tầng hai phủ thành chủ kia thật không may đã đ·ánh c·hết hai vị gia chủ của hai nhà.

Bọn hắn c·hết đột ngột như vậy đương nhiên sẽ gây ra xung đột t·ranh c·hấp tài sản của đám con cháu bọn hắn, cho dù là người được chỉ định thừa kế cũng gặp rắc rối, quyền lực cùng uy vọng của bọn hắn không thể áp chế được đám anh chi em rục rịch của mình.

Để giữ được quyền thừa kế cùng tránh việc gia tộc bị chia năm xe bảy hai người thừa kế đã tìm tới Long đề nghị sự bảo hộ từ hắn. Long thực sự rất thưởng thức hai kẻ này, mặc dù hắn phải bù đắp tạ lỗi vì không bảo vệ tốt hai người nhưng đổi lại hắn đạt được nguồn lực của hai nhà toàn lực trợ giúp làm sao Long có thể từ chối đề nghị hấp dẫn như vậy thế là những anh chị em của bọn hắn nhanh chóng bị Long tìm lý do tống vào tù. Thế đấy, thế giới này luật pháp chính là lời nói của lãnh chúa, Long chỉ cần tìm lý do liền xử lý được cũng không phải muốn g·iết bọn hắn chỉ là kéo dài thời gian để người bên ngoài thu thập tới khi đám anh chị em này ra tù mọi thứ cũng đã muộn.

Về phần quân sự Đỗ Phong Nam cũng bắt đầu báo cáo. Kỳ thực hiện tại Đỗ Phong Nam đã coi như là người quản lý chính mặc dù nếu muốn điều quân phải có sự phê chuẩn của Long cùng Đức Bình nhưng mọi kế hoạch hoạt động của q·uân đ·ội đều do Đỗ Phong Nam xây dựng.

Bởi vì hoạt động của q·uân đ·ội là bí mật nên Đỗ Phong Nam không báo cáo tất cả ngay tại đây, thay vào đó hắn báo cáo kế hoạch mở rộng q·uân đ·ội cùng một vài thứ lặt vặt khác.

….

Hẻm Bắc!

Chiến đấu tại nơi này đã diễn ra trong hơn nửa tháng nhưng Phương Tùng vẫn chưa thể chiếm được tòa thành này, đây là một điều cực kỳ xấu hổi bởi vì hẻm bắc chỉ là một tòa thành bình thường, không phải pháo đài nhưng hơn nửa tháng rồi hắn vẫn không thể đánh hạ tòa thành.

Ngồi trong doanh trướng của mình Phương Tung vừa nhìn sa bàn vừa suy nghĩ tìm cách đánh hạ tòa thành c·hết tiệt này, đột nhiên một binh lính tiền vào.

“Tướng quân người đưa tin của công tước tới.”

Phương Tùng nhíu mày. Người đưa tin! Không lẽ công tước đang mất kiên nhẫn với hắn, nhưng Phương Tùng không còn cách nào lực lượng phòng thủ của tòa thành kia thật sự quá nhiều.



“Mời người đó vào!” Phương Tùng thở dài một hơi nói.

Người đi vào không phải ai khác chính là Phương Nhã nhưng điều này lại khiến Phương Tùng bất ngờ, công tước cứ Phương Nhã tới đây rốt cuộc là chuyện quan trọng tới mức nào.

Hai người gặp mặt chào hỏi một lúc sau đó Phương Nhã vào việc chính.

“Tướng quân nhị điện hạ muốn hỏi trong vòng nửa tháng ngài có thể đánh hạ toàn thành này không?”

“Cái này!” Phương Tùng do dự, không phải tự nhiên ông ta do dự đối phương chống cự quá quyết liệt, hơn nữa tiệp viện của đại hoàng tử lại vừa tới gia cố phòng ngự cho nơi này. Còn chưa kể đội quân của lục hoàng tử đang như hổ rình mồi ở phía đông.

Phương Nhã thấy vậy không do dự lấy ra trong người một bức thư có đóng dấu của công tước nói.

“Đây là lệnh điều quân.”

Phương Tùng trong lòng có chút thất vọng nhận lấy thư mở ra đọc, nhưng càng đọc nội dung bên trong ông ta lại đôi lông mày ông ta càng nhăn lại cuối cùng có chút không tin tưởng quay sang Phương Nhã hỏi.

“Đây là thật.”

Thấy Phương Nhã gật đầu ông ta nhìn bức thư suy nghĩ một lúc nói.

“Xin ngài hãi nhắn lại với công tước cùng điện hạ ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”