Chương 193: Hạ tràng.
Đông về nhà rất muộn, nhà của hắn là một căn dinh thự khá lớn nằm gần trung tâm thành Vĩnh Đông đích thân công tước đại nhân thưởng cho hắn căn nhà này, không chỉ vậy công tước còn cho hắn một số tiền có thể sống thảnh thơi tới cuối đời.
Những ngày qua Đông đều đi sớm về muộn, đừng hiểu lầm hắn không phải một người dân gương mẫu hết lòng với công việc của mình. Đông chỉ một người bình thường, mặc dù hắn quý trọng những đồng tiền do mình liều mạng mới có được nhưng một đêm chợt giàu vẫn vượt quá sức chịu đựng của một người như hắn.
Vì thế những ngày qua Đông đều uống rượu chời gái, hắn không đụng vào cờ bạc bởi vì hắn biết một khi đụng vào cờ bạc hắn có nhiều tiền đến đâu cũng vứt.
Những ngày qua là những ngày sung sướng nhất trong cuộc đời Đông, mỗi ngày hắn đều thưởng thức những món ăn ngon nhất, loại rượu tốt nhất và không thể thiếu cô nàng xinh đẹp nhất. Vì thế hôm nào hắn cũng về trễ, có khi hắn trực tiếp ở qua đêm nhà cô nàng.
Hôm này Đông cũng như vậy, hắn về nhà rất trễ hầu hết những dinh thự xung quanh nhà hắn đều đã tắt đèn hắn mới trở về.
Nhưng việc đó không cần lo lắng, bởi vì trong nhà lúc nào cũng có người hầu chờ hắn đương nhiên cùng với cả cây đèn dùng cầu ma pháp chiếu sáng trên tay.
Vẫn giống như mọi ngày Đông được hầu gái cùng hai người hầu giúp đỡ đưa về phòng, bọn hắn đặt Đông lên giường giúp hắn cởi giày thay quần áo rồi lập tức rời đi để lại Đông đang mê trong cơn say của mình.
Sau khi người hầu đã rời đi một lúc từ trong góc tối của căn phòng một cái bóng bước ra đi về phía Đông, trong căn phòng không một chút ánh sáng đôi mắt của cái bóng này lại phát ra ánh sáng như của loài sói trong đêm từ từ tiếp cận Đông.
Đông đang mơ về những ngày mình nằm trên núi tiền và các cô nàng xinh đẹp vây xung quanh hắn đột nhiên một cơn đau truyền đến đánh thức hắn từ trong giấc mơ.
“Khốn kiếp tên hỗn láo nào dám đánh ta? Lão tử sẽ treo cổ ngươi.” Đông giận giữ vung tay của mình ra xung quanh, dường như hắn tưởng rằng là tên người hầu hỗn đản nào đó dám đánh mình.
“Ah…ư…ư!” Đột nhiên một cơn đau truyền đến từ dưới háng khiến Đông hét thảm, hắn theo bản năng bật người dậy dùng tay che chở chỗ hiểm của mình.
Nhưng khi hắn còn chưa kịp kêu thành tiếng miệng hắn đã bị chặn lại bởi một bàn tay.
Cơn đau đã khiến Đông tỉnh rượu đôi mắt hắn trừng lớn nhìn người đang bịt miệng mình.
Phòng thật sự quá tối khiến Đông chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt phát ra ánh sáng như chó sói cùng một bàn tay khác đang đưa lên miệng người đó làm một tư thế yên lặng.
“Suỵtttttt…! Yên lặng nào bé con, đừng làm ồn.” Bóng đen mở miệng, chỉ cần nghe giọng thôi Đông biết đây là một phụ nữ.
Người kia chưa dừng lại tiếp tục nói. Hắn không dám mở miệng chỉ có thể trừng mắt nhìn vào đôi mắt đang phát sáng kia.
“Bây giờ ta sẽ thả ra, ngươi sẽ yên lặng được chứ!”
Đông nghe vậy đương nhiên gật đầu trả lời.
Bóng đen liền thả tay ra Đông chỉ chờ có thế không một chút do dự mở miệng hét lên.
“Cứu cứu! Giết người, có g·iết người.”
Bóng đen lại rất thản nhiên để Đông hét lớn không thèm che miệng hắn, đến khi hắn đã hét khản cả giọng bóng đen mới lên tiếng.
“Ngươi có thể hét thoái mái, nơi này đã bị yểm ma pháp cách âm ngươi hét nát họng cũng không làm được gì.”
Cho đối phương hy vọng rồi dập tắt nó, người này quả thật là người trong nghề.
Đông nghe vậy cũng dừng lại, thở dốc nhìn về phía bóng đen tuyệt vọng hỏi.
“Ngươi là ai? Ngươi là người của lục hoàng tử phái đến g·iết ta?”
Đông không bình tĩnh, ngay cả lời nói hắn cũng không sắp xếp nên thân liền biết được.
“Ta là ai ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần trả lời ba câu hỏi của ta là được.”
Người kia không trả lời hắn mà trực tiếp đưa ra yêu cầu.
“Ta trả lời xong ngươi sẽ tha cho ta?” Đông nghi ngờ hỏi.
“Chỉ cần ngươi thành thật trả lời ta ba câu hỏi, ta sẽ tha cho ngươi.”
“Ngươi nói là thật!” Đông vẫn vẫn không tin.
“Ta chưa bao giời thất hứa, hơn nữa ngươi có lựa chọn sao?”
Bóng đen rất kiên nhẫn trả lời Đông.
Nghe vây Đông chỉ có thể đồng ý, ít nhất hắn có thể trông chờ vào lời hứa của đối phương
“Rất tốt vậy câu hỏi thứ nhất. Ngươi ă·n t·rộm bản vẽ của lục hoàng tử bằng cách nào, khai báo chi tiết quá trình.”
[Quả nhiên là người của lục hoàng tử] Đông nghĩ.
Nhưng hắn không hề có ý chống đối rất phối hợp trả lời.
“Câu hỏi thứ hai ngươi trốn thoát bằng cách nào? Trình bày chi tiết.” Sau khi Đông trả lời xong câu hỏi thứ nhất bóng đen tiếp tục hỏi sang câu thứ hai.
Đông vẫn rất phối hợp trả lời, hắn miêu tả chi tiết quá trình chạy trốn không bỏ sót chút nào.
“Không sai như vậy ngươi có thể lên đường được rồi.”
Bóng đen chờ Đông trả lời xong trực tiếp vươn tay bóp lấy cổ hắn. Tốc độ của một siêu phàm giả làm sao người phàm như Đông có thể chống lại, hắn còn chưa kịp phản ứng cổ đã truyền tới cơn đau cùng cảm giác ngạt thở.
Hắn cố gắng dãy giụa vương hai tay của mình nắm chặt lấy cổ tay đối phương muốn đẩy nó ra, nhưng điều quan trọng phải nhắc hai lần, đối phương là siêu phàm giả còn Đông chỉ là một phàm nhân.
Đông chỉ có thể nỗ lực dãy giụa lấy, đôi mắt trừng lớn nhìn thẳng về phía đôi mắt như sói của bóng đen, miệng mở ra liên tục động đậy muốn nói gì đó nhưng lại không thể phát ra âm thanh.
“Ngươi muốn nói ta đã hứa sẽ tha cho ngươi phải không?” Bóng đen trực tiếp nói ra thắc mắc lớn nhất trong lòng đông, nó cũng ngay lập tức trả lời thắc mắc của hắn.
“Ta chỉ hứa sẽ tha cho ngươi sau khi ngươi trả lời xong ba câu hỏi, nhưng ngươi mới chỉ trả lời hai câu.”
Phải nói thật bóng đen là kẻ rất khốn nạn, nó rõ ràng đã lợi dụng quán tính trong lối tư duy của Đông khiến hắn theo bản năng bỏ qua cặm bẫy trong lời hứa.
“Được rồi thắc mắc đã xong bầy giờ ngươi có thể lên đường.” Bóng đen trực tiếp dùng thêm lực khiến cảm giác ngạc thở càng mạnh, cơ thể Đông dần trở nên vô lực cuối cùng cả người mềm nhũn dừng dãy giụa.
…..
Sáng hôm nay vẫn như bao ngày với những người hầu trong dinh thự. Chủ nhân của bọn hắn tối qua say khướt trở về nên vẫn ngủ đến bây giờ không dậy. Còn cái đi sớm về muộn thực ra là khi chủ nhân dậy hắn chỉ ăn qua một chút rồi vội vàng đi, đi sớm ở đây có nghĩa là tới sớm hơn giờ tiếp khách của những nới hắn đến. Vì thế những người hầu vẫn làm những công việc hàng ngày của mình như dọn dẹp nhà cửa giặt quần áo.
Nhưng khi đã tới giờ trưa bọn hắn vẫn chưa thấy chủ nhân dậy mọi người có chút cảm giác khác thường bởi vì giời này đáng lẽ ra chủ nhân đã dậy. Bất quá mọi người đều theo bản năng cho rằng đêm qua chủ nhân uống nhiều quá nên hôm này mới dậy muộn.
Phải cho tới khi ba giờ chiều qua đi vẫn không thấy chủ nhân xuống những người hầu này mới cảm giác lạ thường, cuối cùng một hầu nữ được lựa chọn lên phòng của chủ nhân đánh thức hắn.
“Ahhh.”
Nhưng khi người hầu nữ mở của phòng ra đôi mắt nàng trừng lớn hoảng sợ.
….
Nhị hoàng tử nhận được thông báo tới nơi thì xác của Đông đã được đưa ra khỏi phòng. Hắn đứng trong phòng quan sát mảnh dây treo cổ Đông vẫn đang lắc lư trên trần nhà nói.
“Không phải ta đã ra lệnh để ý tới hắn sao?” Trong lời của nhị hoàng tử ẩn chứa một cỗ khí tức không giận tự uy khiến người thuộc hạ bên cạnh vội vã trả lời.
“Điện hạ thứ tội, người của thần đã theo dõi hắn suốt ngày đêm nhưng không hề phát hiện ra điều bất thường.”
“Ý ngươi là hắn vì hối hận bởi hành động của mình nên treo cổ t·ự s·át.” Nhị hoàng từ hỏi vặn lại.
“Cái…cái này.”
“Được rồi ngươi có ba ngày để tim ra hùng thủ, nếu không có thể về nhà chăm sóc mẹ già.” Nhị hoàng tử không cho hắn cơ hội giải thích trực tiếp ra lệnh.