Chương 178: Không biết cũng là tội (1)
Để dò la được lịch di chuyển của đoàn áp giải Hoa Hướng Vinh, Hoa Dung đã phải tiêu tốn không ít thời gian cùng nguồn lực, nhưng ít ra những điều này bỏ ra cũng đáng giá bởi vì bọn hắn đã lấy được thông tin về hành tung của đối phương.
Vị trí đám người Diệp Anh lựa chọn phục kích không giống với những cuộc phục kích thông thường khi lựa chọn những nơi có địa hình phức tạp thuận lợi che dấu lực lượng của mình có thể dễ dàng tiếp cận đối phương.
Diệp Anh lại lựa chọn một vị trí rất trống trải không hề có nơi ẩn nấp, những nơi duy nhất có khả năng ẩn nấp lại ở khá xa khoảng cách tiếp cận đường cái nơi đoàn áp tải đi qua lên tới hai gần tám trăm mét cho dù với tầm xa của súng thì khoảng cách này vẫn là quá xa, theo nhận thức thông thường ở thế giới kẻ lựa chọn nơi này làm vị trí phục kích có thể trực tiếp đưa vào nhà thương điên xem não hắn có vấn đề hay không.
Ngay cả Hoa Dung người không hiểu nhiều về c·hiến t·ranh cũng nhìn ra vấn đề khi Diệp Anh lựa chọn vị trí này làm điểm phục kích, Trần Khắc cũng vậy theo hắn nên lựa chọn một nơi có thể ẩn mình gần đối phương để tiến hành phục kích mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
Bất quá Diệp Anh cũng có lý do của mình, đơn giản chính là địa hình trống trải hoàn toàn có thể phát huy hết tất cả ưu thế về hỏa lực của súng. Nơi này hoàn toàn không có vị trí ẩn nấp, đối phương sẽ bị phơi mình dưới hỏa lực của bọn hắn, Diệp Anh lựa chọn vị trí nằm ngoài tầm với của ma pháp vì thế bọn hắn có lợi thế lớn về tầm t·ấn c·ông. Phải nói những khu vực trống trải như thế này mới là địa hình yêu thích của súng chứ không phải những nơi cung cấp cho đối phương ẩn nấp.
Thực ra nơi này còn có một địa hình phù hợp hơn để phục kích, nơi đó bên cạnh đường có một ngọn đồi vị trí của ngọn đồi cực kỳ phù hợp để phục kích nếu bắn từ trên xuống đối phương hoàn toàn không có nơi để che chắn. Chỉ có điều nơi này lại có không ít người qua lại hơn nữa còn khá gần thành trí nên đối phương có thể dễ dàng nhận được chi viện. Cho dù phục kích thành công ở vị trí đấy bọn hắn có thể trốn thoát truy binh hay không lại là vấn đề khác.
Quân đoàn ma pháp của Phù Khang có tới bảy mươi người, cho dù điều ra ba mươi người t·ruy s·át bọn hắn thì đó cũng cực kỳ nguy hiểm. Diệp Anh cho dù tự tin bởi sức mạnh của v·ũ k·hí cũng không ngu ngốc tới nỗi đối đầu với một lực lượng siêu phàm giả có quân số tương đương, một nửa bọn hắn cũng không đối phó được.
Vì thế suy đi nghĩ lại Diệp Anh quyết định lựa chọn nơi này làm vị trí phục kích, một vị trí đủ xa để viện binh của đối phương không thể tới kịp.
Phù Ngọc Dung năm nay một trăm linh hai tuổi chỉ cần nhìn bộ giáp nàng mặc trên người cũng đủ biết nàng là một hiệp sĩ, có điều nàng không phải hiệp sĩ bình thường mà còn là con gái của bá tước Phù Khang cũng là người thừa kế trong tương lai của bá tước.
Hiện tại bá tước đã gần năm trăm tuổi sắp đạt tới giới hạn của một siêu phàm giả học đồ vì thế Phù Ngọc Dung đã được chỉ định thành người nối nghiệp của ông ta mặc dù tính theo bối phận nàng là con gái thứ mười sáu của vị bá tước này.
Đáng tiếc thay bá tước đã sinh không ít con cái nhưng cuối cùng cũng chỉ có Phù Ngọc Dung có thể trở thành siêu phàm giả, nàng còn nhớ lúc nàng lần đầu có ý thức anh trai cùng chị gái thứ chín cùng thứ mười của nàng đầu tóc đều đã bạc trắng khuôn mặt nhăn nheo và chỉ một thời gian ngắn sau đó hai người đều c·hết.
Đến bây giờ chỉ còn nàng và một người em trai cùng cha khác mẹ khác còn sống, người em trai này hiện tại cũng đã ba mươi tuổi, còn mẹ của hắn nhắc cũng xấu hổ bà mẹ kế kia còn trẻ hơn cả nàng tới năm mươi tuổi
Phù Ngọc Dung hiện tại nhận nhiệm vụ của cha áp giải một kẻ t·ội p·hạm bị truy nã tới giao cho công tước. Thực ra Phù Ngọc Dung vốn không được điều động cho nhiệm vụ này, nhưng lợi thế của nàng chính là có người cha tốt, sau một thời gian năn nỉ nàng cuối cùng cũng được đồng ý cho đi.
Phù Ngọc Dung đã là một hiệp sĩ, nhưng nói thật kinh nghiệm chiến đầu của nàng gần như là con số không, tất cả những lần chiến đấu trước đây của nàng cũng chỉ là đấu tập với hiệp sĩ trong gia đình, đương nhiên không có chuyện bọn họ dùng hết sức.
Vì thế lần này xung phong đi tới lãnh địa công tước ngoài việc giao người ra nàng còn muốn chứng kiến cuộc chiến bên ngoài hẻm bắc nữa. Mặc dù Phù Ngọc Dung biết đám người đi theo sẽ không đồng ý để nàng tham gia chiến đấu, nhưng chỉ nhìn từ xa không được sao.
Đoàn áp giải có tổng cộng sáu người, tính cả Phù Ngọc Dung thì trong này đã có tới ba người là siêu phàm giả, thực chất chỉ áp tải một phàm nhân cũng không cần tới từng này người, bọn họ chủ yếu đi theo để nhìn Phù Ngọc Dung không cho nàng hành động lỗ mãng. Còn với tên phàm nhân đang ngồi trong xe ngựa kia chỉ cần ba học đồ còn lại là quá đủ.
Hiện tại đoàn áp tải đang đi qua một khu vực khá bằng phẳng, nơi này không có cây lớn chỉ là một mảnh đất trống khô căn của mùa đông. Dù vậy tâm trạng Phù Ngọc Dung vẫn rất tốt nàng vui vẻ ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, ở đây không có thứ gì che dấu nàng thậm chí có thể phóng tầm mắt ra phía xa.
Bất quá Phù Ngọc Dung vẫn nhìn thấy được những người lạ đang ở phía xa, ít nhất cách nàng ba trăm mét. Bọn họ có người nằm, có người ngồi, có người đứng, trên tay cầm lấy một thứ như ống sắt đang hướng về phía các nàng.
Phù Ngọc Dung có chút tò mò những ống sắt đấy là gì, nàng đoán rằng có lẽ đây là một món đồ chơi. Thấy đám người đang nhìn theo đoàn xe nàng đột nhiên nổi lên hứng thú dơ tay chào bọn họ.
Đứng từ xa quan sát đoàn hộ tống nhìn thấy Phù Ngọc Dung đang dơ tay chào Diệp Anh không khỏi đề phòng hỏi Hoa Dung bên cạnh.
“Nàng ta đang làm gì, ma pháp công kích sao?”
Hoa Dung bên cạnh nhìn thấy hành động đó của Phù Ngọc Dung cũng nhíu mày khuôn mặt có chút hoang mang nói.
“Có lẽ nàng ta đang chào chúng ta.”
“Chào chúng ta!” Diệp Anh dùng giọng điệu không thể tin được nói.
“Không đùa chứ chúng ta chuẩn bị công kích bọn hắn đấy!”
Hoa Dung nghe vậy lại quan sát xung quanh nói.
“Thế này giống một cuộc phục kích sao?”
Ông ta nói không sai, nhìn những người nơi này không giống một cuộc phục kích chút nào, tất cả đều lộ diện trước mặt đối phương thế này thì còn gì là phục kích.
Ai mà nghĩ được một đám người lại dám quang minh chính đại lộ diện trước mặt mục tiêu bị bọn hắn phục kích cơ chứ.
Diệp Anh nghe vậy lại cười lớn đắc ý nói.
“Nếu bọn hắn có thể biết được thứ trên tay chúng ta là gì có lẽ bọn hắn sẽ không chào hỏi thân thiện như vậy.”
Quả thật Phù Ngọc Dung không biết thứ trên tay đám người Diệp Anh là súng, nàng thật sự đã nghe qua việc lục hoàng tử dùng một loại v·ũ k·hí kỳ lạ trang bị cho phàm nhân có thể đánh bại quân đoàn ma pháp. Nhưng đó là tất cả, hình dáng của thứ v·ũ k·hí uy lực của v·ũ k·hí như thế nào? Nàng thật sự không biết.
Chính vì thế đoàn áp tải còn chưa nhận thức được rằng bọn hắn đang rơi vào vòng phục kích của Diệp Anh. Trong trí tưởng tưởng của bọn hắn phục kích phải ở những nơi như rừng rậm hoặc hẻm núi có khả năng ẩn nấp, cùng với khả năng tiếp cận.
Ai mà nghĩ được một đám phục kích lại công khai đứng giữa đồng không mông quạnh hướng v·ũ k·hí về phía bọn hắn cơ chứ.
“Được rồi mọi người, nếu đối phương đã nhiệt tình chào hỏi chúng ta như vậy chúng ta cũng nên nhiệt tình chào hỏi lại mới phải.”
Đám lính nghe vậy còn hú hét huýt sao hướng khẩu súng trên tay mình về phía xa, nơi đoàn xe đang di chuyển, tất cả đều là M1 cùng súng chống tăng. Đương nhiên rồi SMG cùng shotgun làm gì có cửa bắn xa tới vậy, súng phóng lựu bắn ở khoảng cách này tốc độ thực sự không nhanh, hơn nữa lại bắn vòng cung độ chính xác rất đáng lo ngại.
Thế là đám lính bắt đầu chia nhau mục tiêu cần xử lý, những khẩu chống tăng được độ thêm kính ngắm cũng lựa chọn mục tiêu cho riêng mình.