Chương 179: Không biết cũng là tội (2)
Nằm ngay dưới chân Diệp Anh xạ thủ súng chống tăng đã dùng ống ngắm được cung cấp chọn Phù Ngọc Dung làm mục tiêu của mình, trong ống ngắm của hắn lúc này chính là cơ của Phù Ngọc Dung.
Với súng chống tăng thì đầu hay thân cũng như nhau vì thế hắn chọn thân là mục tiêu dễ ngắm bắn hơn, ngón tay của hắn đã đặt lên cò súng chờ đợi Phù Ngọc Dung di chuyển vào vị trí.
Ngay khi xạ thủ cảm thấy thời cơ đã đến hắn không do dự bóp cò.
Phù Ngọc Dung vẫn chưa biết nguy hiểm đang ở trước mặt, nàng thậm chí không xây dựng bất kỳ ma pháp phòng thủ nào cho mình vẫn rất thản nhiên nhìn ngắm khung cảnh xung quanh mặc dù nó không có gì đẹp đẽ.
Đột nhiên con ngựa dưới chân nàng như va phải thứ gì đó rất mạnh, chân phải phía trước của nó bị thứ gì đó bẻ gãy sau đó cơ thể nó bị xuyên thủng. Cái thứ xuyên thủng cơ thể con ngựa vẫn chưa dừng lại khi tiếp tục đánh lên cơ thể của con ngựa kéo xe và lại tiếp tục xuyên thủng cơ thể đáng thương của nó.
Ngựa của nàng chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi ngã quỵ xuống, Phù Ngọc Dung ngồi trên lưng ngựa cũng vì thế ngã xuống theo, trước khi ngã xuống nàng còn nghe được một t·iếng n·ổ rất vang, nhưng nàng là một hiệp sĩ cú ngã này không thể gây ra nguy hiểm nào cho nàng.
“Tiểu thư!”
Hiệp sĩ hộ vệ cưỡi ngựa phía sau thấy cảnh này hoảng hốt la lên, nhưng khi vừa dứt lời hắn cảm nhận được eo của mình truyền tới cảm giác đau đớn, sau đó một lực đẩy mạnh không biết từ đâu ra đẩy hắn ra phía sau rơi khỏi lưng ngựa. Sau đó lại là một t·iếng n·ổ nữa vang lên.
Ahh!
Không chỉ hiệp sĩ, ngay cả những siêu phàm giả tập sự phía sau cũng bị thứ không rõ t·ấn c·ông, một người pháp sư tập sự vậy mà trực tiếp hét lớn ngã xuống ngựa, trên người hắn xuất hiện những lỗ thủng nhỏ máu từ bên trong chảy ra.
Một hiệp sĩ khác lại không cảm thấy vấn đề, hắn chỉ nghe thấy t·iếng n·ổ rồi sau đó đồng bạn của hắn lại lần lượt ngã xuống.
Tiếng đồ vật v·a c·hạm với mặt đất đã thu hút Phù Ngọc Dung vừa ổn định thân thể sau cú rơi, khi nàng nhìn về phía nơi đó đập vào mắt nàng là hình ảnh nàng không bao giờ quên được.
Nơi đó người hộ vệ đã đi theo nàng nhiều năm giờ đây đã nằm trên mặt đất, phần eo của hắn cứ như bị thứ gì đó xoắn nát thành một bãi bầy nhầy, nàng còn thấy được một số mảnh thịt vụn cùng mảnh vỡ nội tạng rơi vương vãi xung quanh cực kỳ huyết tinh.
“Có tập kích, có tập kích!”
Phù Ngọc Dung hét lớn cảnh báo cho tất cả mọi người rồi nàng vội vã cấu trúc một ma pháp phòng thủ sau đó chạy tới quỳ xuống bên cạnh hộ vệ nàng lại nghe được t·iếng n·ổ đó một lần nữa, nhưng lần này nàng không cảm nhận được bên mình bị t·ấn c·ông. Nhưng tiếng ồn bên kia xe ngựa cho nàng biết phía bên kia cũng bị t·ấn c·ông.
Diệp Anh dùng ống nhòm quan sát hiệu quả của đợt t·ấn c·ông, bởi vì không có phương pháp liên lạc từ xa nên hai bên bố trí chỉ có thể dùng tiếng súng nổ làm dấu hiệu t·ấn c·ông. Xem ra Trương Khắc phía bên kia tai cũng không điếc.
Chỉ có điều đợt t·ấn c·ông không được hiểu quả như hắn mong muốn. Diệp Anh thả ống nhòm xuống nhìn tên xạ thủ súng chống tăng bên cạnh nói.
“Ngươi bắn xịt rồi!”
Xạ thụ súng chống tăng nghe vậy xấu hổ gãi đầu nói.
“Đội trưởng không chỉ có mình ta.”
Hắn nói không sai, gần như tất cả mọi người ở đây đều bắn trật cũng chỉ có xạ thủ súng chống tăng còn lại cùng một vài người may mắn bắn trúng mục tiêu thành công tiêu giệt hai siêu phàm giả đối phương.
Phía đối diện thậm chí còn thảm hại hơn, Trương Khắc chính đang giận giữ mắng chửi đám thuộc hạ của mình, bởi vì bọn hắn thậm chí không hạ được bất kỳ người nào, một số viên đạn còn đánh lên cả xe ngựa nữa.
“Con mẹ các ngươi lũ ngu này như vậy mà tất cả đều bắn trật, lũ các ngươi không có óc hả.”
Trương Khắc thật sự rất giận giữ, đối phương chỉ có hai người thôi vậy mà còn không hạ được một trong hai. Đã thế xạ thủ súng chống tăng người có khả năng ngắm bắn tốt nhất trong đội cũng bắn trật, còn bắn lên cả xe áp tải. May mắn đạn chỉ phá hủy bánh xe, nếu người bên trong có chuyện gì không biết hắn phải ăn nói thế nào.
Phù Ngọc Dung thật sự hoảng loạn bởi thảm trạng của của hộ vệ, nàng không biết phải làm sao chỉ có thể quỳ gối bên cạnh nhìn hộ vệ của mình đang cố gắng thở dốc từng hơi cuối cùng, đôi bàn tay run rẩy muốn cầm máu cho hắn nhưng lại không biết phải làm như thế nào trước v·ết t·hương khổng lồ này.
“Tiểu thư cẩn thận.”
Hiệp sĩ tập sự còn sống nhanh chóng dùng thân mình che cho Phù Ngọc Dung, hắn cố gắng cấu trúc một ma pháp phòng ngự mạnh nhất của mình.
Tiếng v·a c·hạm vang lên, nhưng là tiếng đạn v·a c·hạm với những bộ phận trên xe ngựa như bánh xe hay càng xe, chỉ có một vài phát súng t·rường b·ắn lên lớp phòng thủ này. May mắn rằng ở khoảng cách xa như vậy sức mạnh của đạn đã giảm đi rất nhiều ma pháp phòng thủ của hiệp sĩ đã hoàn toàn chặn được.
“Tiểu thư chúng ta phải rời khỏi đây.”
Hai người ở phía bên kia xe ngựa đã chạy sang, pháp sư nhanh chóng gia cố ma pháp phòng thủ xung quanh Phù Ngọc Dung, người còn lại cũng dùng thân mình che chắn cho cô.
Cho dù đã trở thành một hiệp sĩ nhưng rõ ràng Phù Ngọc Dung không hề có chút kinh nghiệm chiến đấu nào, đáng lý ra đây nên là thời điểm nàng phải tỉnh táo nhất thì đầu óc nàng lại trống rỗng không biết phải làm gì.
Phải cho tới khi pháp sư lôi nàng dậy hét thẳng vào mặt nàng mới tỉnh táo lại tự cấu trúc cho mình một ma pháp phòng thủ.
Nàng đưa ánh mắt đầy sát khi về phía đám người Diệp Anh đang ở phái xa nói.
“Giết bọn hắn.”
“Không được tiểu thư, đối phương rất mạnh chúng ta phải rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.” Pháp sư không đồng ý với hành động bồng bột của Phù Ngọc Dung, kịch liệt phản đối. Khoảng cách xa như vậy bọn họ không thể cảm nhận được ma năng vì thế cũng không biết đám người Diệp Anh chỉ là phàm nhân, bọn họ chỉ theo thường thức thông thường cho rằng đối phương có thể t·ấn c·ông ở khoảng cách xa như vậy chắc chắn mạnh vượt trội so với bọ họ. Như vậy có chiến đấu cũng vô dụng, lựa chọn tốt nhất chính là chạy.
“Ta phải g·iết bọn hắn báo thù.” Phù Ngọc Dung đã bị phẫn nộ che mờ lý trí, nàng rút thanh kiếm bên hông ra muốn lao về phía phía đám người Diệp Anh, nhưng ngay lập tức bị pháp sư cản lại.
“Tiểu thư nghe ta, chúng ta không phải đối thủ của bọn hắn.”
Boom!
Lại một cú bắn nữa, lần này đạn chống tăng trực tiếp đánh lên lớp ma pháp phòng ngự của pháp sư khiến sắc mặt hắn trắng bệch.
Mặc dù ở khoảng cách này đạn không thể xuyên phá phòng thủ của hắn nhưng sức mạnh từ cú bắn cũng không phải dễ dàng đón đỡ như vậy, pháp sư vội vã gia cố lại ma pháp của mình đề phòng bị đối phương xuyên phá.
Ahhh!
Tiếng hét vang lên, cả hiệp sĩ và pháp sư tập sự vậy mà bị đẩy lùi, Phù Ngọc Dung chú ý thấy ma pháp của bọn hắn đã cực kỳ yếu ớt, nàng không suy nghĩ nhiều trực tiếp đứng chắn trước mặt hai người.
May mắn Phù Ngọc Dung phản ứng kịp thời, nàng cảm nhận được đang có rất nhiều vật thể lạ bắn lên ma pháp của mình.
“Tiểu thư không đi nữa chúng ta sẽ c·hết.” Pháp sư đã gia cố lại ma pháp của mình, dưới khả năng phòng thủ của hai người cho dù súng chống tăng cũng không thể đột phá trong thời gian ngắn, huống chi độ chính xác cần được xem lại.
“Như vậy là xong rồi?”
Hoa Dung cũng được cung cấp ống nhòm, trong tầm nhìn của ông ta hiện tại chính là bốn siêu phàm giả đang thay nhau lên ngựa bỏ chạy, để xe ngựa lại chốn đồng không mông quạnh.
“Ông còn muốn như thế nào?” Diệp Anh nhìn Hoa Dung hỏi khiến ông ta không biết nói gì nhưng trong lòng không khỏi sợ hãi trước sức mạnh của thứ v·ũ k·hí trên tay đám người này.
Hoa Hướng Vinh ngồi trong xe ngựa, nói đúng hơn là một xe tù bởi vì ngoại trừ một cửa sổ nhỏ bên phải ra không còn thứ gì khác có thể quan sát bên ngoài, thứ duy nhất hắn cảm nhận được đó là sự rung lắc của xe mà thôi.
Đột nhiên Hoa Hướng Vinh nghe được tiếng hét đau đớn bên ngoài, sau đó tiếng âm thanh các bộ phận gỗ bị phá hủy rồi t·iếng n·ổ, những lời nói hoảng loạn của người bên ngoài.
Ý nghĩ đầu tiên của Hoa Hướng Vinh chính là bọn họ bị tập kích. Nhưng làm sao có thể, ai trong lãnh địa này dám tập kích bọn hắn.
Sau đó là tiếng người vội vã rời đi, rồi mọi thứ lại trở nên im ắng lạ thường.
Keng! Đây là tiếng xích sắt b·ị c·hém đứt. Hoa Hướng Vinh có thể phân biệt được.
Sau đó cửa xe mở ra, một khuôn mặt rất quen thuộc hiện ra trong mắt Hoa Hướng Vinh.
“Thiếu gia!” Hoa Dung đôi mắt đẫm lệ nhìn cơ thể gầy gò của Hoa Hướng Vinh.
“Hoa Dung sao ông ở đây?” Hoa Hướng Vinh cũng không ngờ được hắn sẽ có ngày gặp lại Hoa Dung.
“Ta theo lệnh tiểu thư tới đây cứu ngài.” Hoa Dung hai tay chạm lên khuôn mặt gầy gò của Hoa Hướng Vinh nói.
“Chị ta! Nàng ở đâu?” Nhắc tới Hoa Nguyệt Ánh trong lòng Hoa Hướng Vinh vừa ấm áp lại vừa phẫn nộ, đương nhiên rồi nếu không phải Hoa Nguyệt Ánh mọi chuyện sẽ không tới nước này.
“Ta nói hai vị, bây giờ không phải lúc ôn chuyện!” Diệp Anh ở phía sau lên tiếng.
Hoa Dung cũng nhận ra đây không phải lúc ôn chuyện liền vội vã giới thiệu.
“Thiếu gia đây là người của lục hoàng tử, bọn hắn tới đây để cứu ngài.”
“Được rồi hai vị. Từ bây giờ các ngươi sẽ được hộ tống bởi Trương Khắc, hắn sẽ đưa hai người trở về an toàn.”
Những lời này của Diệp Anh khiến Hoa Dung đề phòng hỏi.
“Diệp thủ lĩnh, vậy còn ngài?”
“Ta?” Diệp Anh chỉ mình, nở một nụ cười nham nhở nói.
“Ngươi nghĩ đám quý tộc kia sẽ để thiếu gia của ngươi yên ổn trốn thoát sao?”
“Ý ngài là?”
“Chúng ta sẽ làm mồi nhử thu hút đối phương. Trương Khắc sẽ đưa các ngươi đi theo đường khác trở về.”
----
Ta phải đắn đo mãi mới quyết định viết chương này sau lời bình của Quỷ đại gia :))