Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 177: Thời điểm.




Chương 177: Thời điểm.

“Ta không tin.” Một tiếng hét vang lên khắp quảng trường, mặc dù tiếng hét này không thể lấn át được âm thanh trên quảng trường nhưng nội dung của nó lại khiến toàn bộ những người trên quảng trường chú ý.

Ngay cả Long cũng bị thu hút bởi tiếng hét này. Người hét lên không ai khác chính là Cẩm Tuyết, nàng vẫn quỳ hai đầu gối trên mặt đất nhưng lưng đã thẳng đứng ngẩng đầu nhìn về phía Long đang ở phía xa.

Mặc dù ở khá xa nhưng Long vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt đầy cương nghị không một chút sợ hãi của nàng, thậm chí Long còn nhìn thấy trong đôi mắt đó một sự cương chính đường hoàng.

“Khốn kiếp ai cho ngươi lên tiếng.” Người canh giữ bên cạnh thấy vậy giận giữ định dùng cây roi trên tay muốn đánh Cẩm Tuyết.

“Dừng lại!” Nhưng rồi khi hắn vừa mới dơ roi lên đã bị lời của Long vọng lại từ phía xa ngăn cản.

Người này nghe vậy liền hạ roi trên tay xuống hướng về phía Long hơi cúi chào rồi đứng yên tại vị trí đó.

Long rất hứng thú với những gì phát ra trong đôi mắt đó, hắn hướng về phía nàng hỏi.

“Vị tiểu thư này ngươi không tin điều gì? Có thể nói ra cho mọi người ở đây được nghe.” Long rất thân sĩ xưng hô Cẩm Tuyết là tiểu thư, mặc dù người trước mặt đang là một phạm nhân.

Cẩm Tuyết ban đầu có chút hối hận khi lên tiếng, nhưng sau đó nàng liền không cảm thấy đây có vấn đề gì, dù sao mình cũng sắp c·hết còn bận tâm tới chuyện gì nữa sao?



Nàng hít một hơi thật sâu lấy thêm dũng khí nói.

“Ngươi đang lừa dối mọi người. Ta không hề làm việc đó, ta rõ ràng đã cứu rất nhiều người cho bọn họ một nơi trú chân, cho bọn họ những bữa no bụng, cho bọn họ áo ấm để mặc. Nhưng kết cục của ta là gì? Tại sao, tại sao những người được ta giúp bọn hắn lại lấy oàn trả ơn, lại căm thù ta đến vậy?”

Vừa nói giọng của nàng vừa run rẩy, nước mắt chảy ra không giữ được bình tĩnh hét lớn. Nàng vẫn hướng ánh mắt của mình về phía Long, bên trong đã không còn sự cương chính như trước mà là một sự mê man không biết phải làm sao.

“Không lẽ…không lẽ đúng như những gì cha ta nói, bọn hắn đều là những kẻ hạ đẳng ti tiên vộ ơn lười nhác, chỉ cần một chút lợi lộc liền có thể bán đứng chúng ta những người đã cưu mang bọn hắn.”

Giọng của nàng rất lớn, Long có thể cảm nhận được bên trong những lời này là một sự uất ức, một sự bất lực và cả thất vọng cùng cực.

Nếu đúng như những gì thiếu nữ này nói, Long có lẽ cũng cảm thấy như vậy. Ngay cả quảng trường rộng lớn vốn đang sục sôi cũng đã im ắng lại dưới những lời uất ức này của thiếu nữ.

Ẩn mình tại trong đám đông Lý Duy Khánh nở nụ cười khinh miệt nhìn về Long, lại nhìn về thiếu nữ đang quỳ gối kia. Hắn thật sự rất vui lòng chuyện đang xảy ra, việc này có lẽ sẽ khiến âm mưu của cái tên đang đứng trên ban công kia thất bại. Lý Duy Khánh có thể cảm nhận được một bầu không khí nặng nề khác lạ đang lan nhanh trong đám đông, hoàn toàn đối nghịch với không khí kích động vừa rồi.

Long cũng nhận ra được không khí trong đám đông có vấn đề, hắn biết nếu mình không có hành động kế hoạch hôm nay sẽ đổ bể. Long dơ tay lên muốn mọi người chú ý về phía mình rồi hắn nhìn về phía Cẩm Tuyết nói.

“Vị tiểu thư này! Tấm lòng nhân ái cùng sự cao cả của cô là điều không thể phủ nhận, ta rất khâm phục những gì cô đã làm để giúp đỡ những người dân nghèo gặp phải khó khăn.” Long mở đầu bằng những lời khen có cánh cho Cẩm Tuyết, hắn không biết những lời Cẩm Tuyết nói có phải thật sự hay không, nhưng trong trường hợp này lựa chọn tin tưởng lại là hành động tốt nhất.



“Nhưng tiểu thư có từng nghĩ tới hay không tại sao những người dân đó lại lâm vào tình cảnh như vậy. Không lẽ bọn hắn thật sự ti tiện lười nhác đến nỗi không nuôi nổi chính mình?” Long đặt ra một vấn đề, nhấn mạnh những lời sỉ nhục mà Cẩm Tuyết nói ra.

“Không! Không phải như vậy. Trước khi bọn hắn rơi vào tình cảnh đó bọn hắn đều là những người dân lương thiện, bọn hắn dùng chính đôi bàn tay chai sạn của mình nuôi sống chính mình và cả người nhà. Cuộc sống của bọn hắn rất bình dị, rất yên ấm.”

Nói tới đây Long dừng lại một chút, hít một hơi thật sâu âm thanh phẫn nộ nói tiếp.

“Nhưng rồi chính những quý tộc hủ bại kia phá hủy tất cả. Bọn hắn đặt ra vô vàn loại thuế tìm cách hút sạch máu của người dân, bọn hắn c·ướp đi đất đai tổ tiên của những người lương thiện, bọn hắn phá hủy cuộc sống yên bình của người dân lương thiện khiến bọn họ phải bán con cái ngày ngày chịu đói chịu rét phiêu bạt khắp nơi.” Long nhấn mạnh quý tộc hủ bại, hắn muốn tách rời quý tộc và quý tộc hủ bại thành hai khái niệm, bởi vì nếu không làm như vậy hắn có thể trở thành công địch của toàn bộ quý tộc. Quý tộc của toàn thế giới sẽ chống lại hắn, đây là điều Long không muốn xảy ra ít nhất là vào thời điểm hiện tại.

“Và rồi một ngày ngươi nổi hứng đi bố thí một chút đồ ăn thức uống cho những người bị cha hoặc mẹ của ngươi hại tan cửa nát nhà sau đó nói những người lương thiện này là ti tiện, hà hạ đẳng khi không nhớ ơn ngươi. Không! Họ nhớ, họ nhớ khi cha ngươi tới bắt con cái họ đi, khi cha ngươi tới đuổi họ khỏi căn nhà của mình, họ nhớ những trận đòn roi cha ngươi đã đánh lên người họ nhớ tất cả.”

Long chỉ tay về hướng nam nhân gần Cẩm Tuyết nói.

“Tiểu thư thử hỏi cha mình xem đất đai, tài sản, nô lệ của nhà ngươi từ đâu mà ra. Ngươi dùng chính tài sản mà ngươi c·ướp từ tay những người lương thiện đi bố thí cho họ một chút rồi nói đó là sự ban ân. Rồi nói những người lương thiên bị các ngươi chà đạp là một lũ tị tiện hạ đẳng?” Vừa nói Long vừa thể hiện sự phẫn nộ không che dấu của mình, những lời của hắn cũng khiến không khí trong đám đông dần sôi sục lên. Lý Duy Khánh cũng cảm nhận được không khí xung quanh mình lại thay đổi, lần đầu tiên Lý Duy Khánh cảm thấy sợ hãi trước Long. Một kẻ có thể dùng lời nói dùng một chút hành đông liền có thể thao túng không khí của một đám đông như vậy thật sự rất đáng sợ.

Lý Duy Khánh biết mình không thể chờ thêm được nữa, hắn phát lệnh cho người của mình đang ẩn nấp xung quanh bắt đầu hành động.

Đứng ngay sau lưng Long, Đức Bình đột nhiên cảm nhận được giao động ma năng trong khu vực, ông ta nhanh chóng vượt lên trước mặt Long kích hoạt ma pháp phong thủ dùng thân mình che chắn cho hắn.



Long thấy vậy nhíu mày, hắn biết Đức Bình sẽ không hành động không có lý do.

Vừa nghĩ tới đây đột nhiên trong mắt Long một q·uả c·ầu l·ửa từ trong đám người bay ra hướng thẳng về phía ban công nơi hắn đang đứng.

Bất quá Đức Bình đã không để chuyện đó xảy ra, thanh kiếm bên eo được ông ta nhanh tay rút ra ma văn bên trên hơi sáng chém xuống một luồng kiếm khí bay ra chém nát q·uả c·ầu l·ửa khi nó chỉ còn cách ban công hơn hai mươi mét.

Bom!

Hai ma pháp v·a c·hạm gây ra một v·ụ n·ổ ngay trên không phủ thành chủ.

“Có sát thủ, có sát thủ!” Tiếng nổ cảnh báo lính canh xung quanh, nó cũng khiến đám đông đang tụ tập xung quanh quảng trường trở nên hỗn loạn, mọi người bắt đầu chia nhau chay trốn.

“Đứng yên không được lại gần, không được lại gần.”

Lính canh nhanh chóng thiết lập phòng thủ xung quanh quảng trường ngăn cản mọi người tiếp cận khu vực trung tâm.

Bất quá khi bọn hắn đang cố ngăn chặn đoàn người thì tiếng xe gió vang lên, một lưỡi dao gió từ trong đám đông bay ra cắt đôi những người đang ở phía trước cùng những binh lính đang cố gắng ngăn cản đám người.

Cơ thể của bọn họ như những bông lúa bị lưỡi liềm gặt qua chỉ còn lại phần gốc, phần trên cùng phần dưới cứ như vậy tách ra thay nhau rơi xuống đất, máu tươi từ những vết cắt phun ra nhuộm đỏ mặt đất và nhuộm đỏ luôn cả những người xung quanh.

Hoàng loạn nhanh chóng lan ra khắp toàn bộ đám người, bọn hắn khuôn mặt dính máu chia nhau ra chạy loạn.

Không còn lính canh ngăn cản đám người nhanh chóng tản ra loạn thành một bầy, một số người bởi vì bị xô đẩy không may ngã xuống liền không thể đứng lên được nữa, bọn hắn bị những người phía sau dẫm đạp lên cứ như vậy c·hết trong đám đông.