Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 176:




Chương 176:

Bề ngoài của các dinh thự quý tộc thường rất xa hoa và lộng lẫy, nó mang lại cho người xem một cảm giác chủ nhân của những ngôi nhà này là một quý tộc có giáo giưỡng có gu thẩm mỹ cực kỳ cao.

Bất quá trong bên dưới sự xa hoa lộng lẫy này cũng có những bóng đen không người biết tới không người có thể nhìn thấy điển hình như phủ của bá tước Phù Khang.

Một tòa dinh thự xinh đẹp với khu vườn được chăm sóc tỉ mỉ cùng những loại hoa quý hiếm được trông xung quanh tạo cho người xem cảm giác chủ nhân của nơi này rất yêu thích cây cối.

Chỉ có điều ngay bên dưới những khu vườn này lại ẩn dấu một phòng giam dưới tầng hầm.

Tiếng kẽo kẹt của cánh cửa bị di chuyển vang lên, ánh sáng từ cánh cửa tầng hầm được mở ra tràn vào không gian tối thui đem lại cho nơi này một chút ấm áp.

Từ bên ngoài một nữ nhân bước vào, nàng khoác trên người một bộ áo giáp sáng bạc được khắc họa những hoa văn đầy tính nghệ thuật. Nếu nhìn kỹ hơn chúng ta còn có thể thấy những đường nét ma văn ẩn hiển trên bộ áo giáp này cho thấy bộ giáp này là một vật phẩm ma pháp.

Đương nhiên điều đó đồng nghĩa người khoác trên mình bộ áo giáp này là một siêu phàm giả theo phong cách hiệp sĩ. Bởi vì chỉ có hiệp sĩ mới sử dụng loại áo giáp dày như vậy.

Nữ hiệp sĩ bước đi tới trước một phòng giam, ánh sáng từ cầu ma pháp chiếu sáng rọi vào trong phòng giam khiến người ngồi bên trong không kịp chuẩn bị phải lấy tay che mắt để bảo vệ đôi mắt đã quen với bóng tối của anh ta.

“Hoa Hướng Vinh tới giờ rồi.”

Nữ hiệp sĩ vừa nói vừa mở cánh của phòng giam ra, nhưng nàng không đi vào chỉ đứng ngoài chờ đợi.

Hoa Hướng Vinh sau khi làm quen được với ánh sáng cũng bỏ tay xuống dùng đôi mắt mờ đục không còn chút sức sống nào của hắn nhìn nữ hiệp sĩ sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng giam.

Hoa Hướng Vinh năm nay cũng chỉ mới mười bảy tuổi, nhưng nhìn tình cảnh hiện tại của hắn không ai có thể nhận ra vị công tử phong lưu nổi tiếng của Hoa gia ngày xưa.



Đầu tóc rối mù, khuôn mặt gầy gò, hốc mắt hõm sâu cho thấy tình trạng sức khỏe của hắn hiện tại không tốt chút nào.

Đây là điều dễ hiểu khi suốt hai tháng qua phải lẩn trốn sự truy nã của các quý tộc phương bắc, đến một giấc ngủ ngon cùng một bữa ăn nên thân cũng không có.

Mặc dù hắn đã vận dụng không ít lực lượng của gia tộc ẩn dấu trên khắp phương bắc, nhưng cuối cùng cũng không thể trốn thoát khỏi bàn tay của những quý tộc này.

Không có cách, những kẻ này mới là chủ nhân của phương bắc, gia tộc hắn có giàu có cỡ nào cũng chỉ là phàm nhân, ngay cả tư cách thuê siêu phàm giả cũng không có chứ đừng nói đến việc chống lại đối phương. Có thể trốn tránh thời gian dài như vậy đã là một kỳ tích đối với hắn rồi.

Hoa Hướng Vinh trên người thậm chí còn không có một cây xiềng xích, cứ như vậy theo sau nữ hiệp sĩ rời khỏi tầng hầm.

Nữ hiệp sĩ đi trước lộ ra lưng của mình cho Hoa Hướng Vinh ở phía sau không một chút đề phòng đây vốn là một điều đại kỵ đối với siêu phàm giả, nhưng nàng lại không có chút quan tâm nào.

Hoa Hương Vinh lại không có chút ý định công kích nào với nữ hiệp sĩ, hắn biết một phàm nhân bình thường cho dù siêu phàm giả có quay lưng trước mặt muốn gây ra nguy hiểm cho người ta đúng thật là mộng tường, còn chưa nói tới cai cơ thể yếu đuối hiện tại của hắn.

“Các ngươi muốn làm gì ta?”

Hoa Hướng Vinh hỏi hắn thực sự muốn biết kết cục của mình sẽ là gì.

“Công tước đang treo thưởng cho ngươi.” Nữ hiệp sĩ cũng không keo kiệt trả lời, dù sao việc này sớm muộn hắn sẽ biết không cần phải dấu diếm.

Rời khỏi tầng hầm Hoa Hướng Vinh được đưa tới cổng dinh thự, nơi đó đã có xe ngựa chờ sẵn cùng với năm người khác của quân đoàn ma pháp.

Hoa Hướng Vinh được đưa lên xe ngựa, dưới sự hộ tống của sáu người hướng về phía cổng thành.





Những chiếc xe tù dưới sự hộ tống của binh sĩ men theo đường lớn hướng thẳng về phía phủ thành chủ, nơi xe tù đi qua những tiếng la ó phẫn nộ của người dân ven đường càng trở nên lớn hơn. Cẩm Tuyết vẫn tựa vào lòng mẫu thân, thi thoảng dùng ánh mắt sợ hãi của mình nhìn những khuôn mặt vặn vẹo vì tức giận bên ngoài.

Nàng rất sợ hãi, nàng biết hôm nay chuyện gì sẽ xảy ra nàng biết tất cả nhưng nàng có thể làm gì? Rúc vào lòng mẫu thân rồi khóc, có lẽ đó là lựa chọn duy nhất của nàng.

Cẩm Tuyết vốn dĩ rất thiện lương, nàng từng giúp không ít những người dân khó khăn, những người nàng giúp đều rất biết ơn nàng. Cẩm Tuyết còn biết những người dân đó trong bí mật gọi nàng là sứ giả của thần giáng xuống cứu giúp bọn họ

Cẩm Tuyết từng nghĩ rằng tất cả mọi người đều xem nàng như sứ giả của thần. Nhưng vào cái ngày gia đình nàng b·ị b·ắt những ảo tượng đó đều đã sụp đổ, những người nàng cứu giúp, những người luôn miệng biết ơn nàng lần đó lại lộ ra khuôn mặt vặn vẹo như ác quỷ của bọn họ nguyền rủa nàng, nguyền rủa người đã giúp bọn họ.

Cẩm Tuyết không hiểu, tới bây giờ nàng vẫn không hiểu tại sao bọn họ lại căm thù nàng như vậy. Nàng đã hỏi mẫu thân, nhưng người trả lời lại là phụ thân nàng.

[Bọn chúng chỉ là một lũ dân đen hạ đẳng vô ơn. Ta đã nói với con rồi, không cần phải thể hiện sự thiện lương, sự cao cả của quý tộc chúng ta cho một lũ hạ đẳng. Bọn chúng sẽ không bao giờ ghi nhớ ơn huệ của chúng ta.] Đó là những lời phụ thân nàng đã nói.

Cẩm Tuyết tin điều này, nàng nhưng sự thiện lương của nàng lại khiến nàng không thể căm ghét bọn họ, tất cả những gì nàng đọng lại trong tâm trí là sự thất vọng, sự thất vọng tới cùng cực đối với những người mình cứu giúp.

Cuối cùng những chiếc xe tù đã dừng trước cổng phủ thành chủ, nơi này đã dựng lên một bình đài, phía trên là năm máy chém với lưỡi đao đã được mài sắc phát sáng dưới ánh mặt trời.

Ba mươi sáu người tới từ bốn gia tộc toàn bộ bị giải khỏi xa tù đi tới bị nhấn quỳ dưới đất. Tất cả đều bị dây xích trói chặt tay chân, trong đó có năm người sau lưng còn bị một cây đinh thép đóng vào trên cột sống rất tàn độc.

Năm người này đều là con cháu của bốn gia đình quý tộc và bọn hắn đều là siêu phàm giả. Cây đinh thép đóng trên cột sống của bọn hắn không phải đinh thép bình thường, nó là một loại vật phẩm ma pháp chuyên hút ma năng, vị trí nó được đóng cũng nằm trên mạch ma thuật của các siêu phàm giả, việc này giúp ngăn chặn ma năng vận chuyển trong cơ thể siêu phàm giả khiến bọn hắn không thể sử dụng ma pháp.

Sở dĩ Long không dùng cách này với những tù binh siêu phàm khác bởi vì cách này vô cùng tàn độc, cho dù đối với siêu phàm giả nó cũng cực kỳ đau đớn. Trong c·hiến t·ranh tù binh siêu phàm giả cũng không ai sử dụng cách này, một khi đã sử dụng vậy phải xác đinh rằng sẽ g·iết đối phương, nếu không ngươi sẽ có một kẻ thù mới.



Sau khi tất cả ba mươi sáu người bị ép quỳ trước bình đài, người chủ trì lần này cũng ra lệnh cho mọi người im lặng, mệnh lệnh của hắn thật sự rất có tác dụng, trong chốc lát quảng trường vốn ồn ào tiếng người trở nên im ắng một cách lạ thường.

Người này sau đó lại tiếp tục giới thiệu về Long. Nào là hoàng tử của vương quốc, người khai phá, người giải phóng…rồi làm một động tác chỉ lên ban công của phủ thành chủ như muốn nói mọi người chú ý theo hướng đó.

Cánh cửa ban công từ từ mở ra, Long từ bên trong bước ra tiến vào tầm mắt của mọi người.

Long hôm nay ăn mặc rất giản dị, chỉ khoác bên ngoài một bộ áo ấm màu nâu sáng trên người không có một chút trang sức nào. Nếu thấy hắn xuất hiện bên ngoài phủ thành chủ nhiều người có lẽ sẽ nhầm lẫn cho rằng hắn là một anh chàng hàng xóm nhà bên.

Sau khi Long xuất hiện tiếng hoan hô, tiếng vỗ tay bắt đầu vang vọng. Đây là một chút thủ đoạn nhỏ cho người kích động mà thôi, những cũng có không ít người hưởng lợi từ những chính sách của Long thật sự kích động hoan hô hắn. Cộng với việc tuyên truyền trong thời gian qua hình ảnh của Long trong mắt người dân đã thay đổi không ít.

Nhưng thứ hắn cần là một sự kiện, một sự kiện đủ lớn để thay đổi hình ảnh của mình trong mắt người dân lãnh địa. Tất nhiên xử quyết lũ quý tộc ác ôn, chia lại đất đai, cho nhân dân là một sự kiện phù hợp.

Từ đó mỗi khi nhắc tới Long mọi người sẽ nhớ tới hình ảnh này đầu tiên, hình ảnh hắn đứng lên bảo vệ người dân khỏi lũ quý tộc sẽ phải in sâu vào đầu bọn họ.

Sau khi vẫy tay chào mọi người Long ra hiệu tất cả im lặng. Hắn bắt đầu vận hành ma năng trong cơ thể tạo ra một ma pháp khuệch đại âm thanh.

“Chắc hẳn rất nhiều người ở đây vẫn còn nhớ n·ạn đ·ói vào chín năm trước.”

Giọng của Long rất trầm như đang nhắc lại một ký ức đau buồn. Hắn dừng lại một lát để mọi người có thể nhớ lại, rồi nói tiếp.

“Lúc đó ta mới chỉ là một đứa trẻ còn chưa cao tới eo.” Long vừa nói vừa đưa tay ra làm động tác so sánh chiều cao.

“Lần đó bởi vì ta rất ham chơi nên đã cùng mẫu phi rời khỏi cung đi chơi…”

Long bắt đầu bài Hùng biện của mình.

Nội dung mở đầu kể về ký ức về n·ạn đ·ói chín năm trước hắn trải qua, rồi kể rằng hắn đã ngây thơ như thế nào khi hỏi những n·gười c·hết đói tại sao không ăn thịt, sau đó là sự đồng cảm của mẫu thân hắn với chuyện này, hắn đã cùng mâu thân nỗ lực cứu những người đó như thế nào.

Tiếp theo bắt đầu dẫn dắt nguyên nhân của chuyện này tới từ những quý tộc ác ôn, mặc kệ người dân của mình c·hết đói nhưng vẫn ăn sung mặc sướng. Sau đó phóng đại tội ác của bọn hắn không chỉ vì những n·gười c·hết đói, mà còn là sự bóc lột và sự h·ành h·ạ của bọn hắn đối với dân thường khơi lên sự phẫn nộ của người dân. Và rồi tuyên bố hành hình được đưa ra, để những quý tộc phải chịu sự trừng phạt cho tội nghiệt của chúng. Long đương nhiên còn không quên ẩn ý tình trạng hiện tại của lãnh địa chính là âm mưu xấu xa của công tước và nhị hoàng tử, rồi cổ vũ sĩ khí mọi người cùng đoàn kết chống lại kẻ thù.

Bài hùng biện của hắn kết thúc bởi những tiếng vỗ tay sục sôi của những người xung quanh, những ánh mắt sùng bái hướng về phía hắn.