Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 170:




Chương 170:

“Tin tức là thật?” Ngồi trên xe ngựa đang dần rời xa thành Hải Phong, Kim Hòa hỏi thuộc hạ bên cạnh mình.

“Đúng vậy thưa đại nhân. Toàn bộ bốn gia đình quý tộc sẽ bị đưa về thành Vĩnh Đông chém đầu, đất đai sẽ được chia cho dân thường.”

Người thuộc hạ híp mắt nở một nụ cười cổ quái nói.

“Có khi nào đây là một cái bẫy, hắn thực sự dám g·iết hết những người kia. Hắn không sợ bị quý tộc bắn ngược ư?” Kim Hòa nghi ngờ nói.

Phải biết thời đại này quyền lực và sức ảnh hưởng của quý tộc là cực kỳ lớn, hành động này của Long không khác nào chọc vào tổ kiến lửa bốn gia đình đó cũng không đại diện toàn bộ quý tộc lãnh địa nhưng nếu thực sự g·iết họ rồi lấy hết tài sản của họ như vậy sẽ động đến đám quý tộc có thần kinh đang vô cùng mẫn cảm kia.

“Đại nhân! Sau khi tin tức này truyền ra đã có một vài quý tộc giao động, bọn hắn đã giao ra lương thực vốn dĩ đang được tích trữ của mình cùng một vài đồn điền, đặc biệt là các quý tộc gần thành Vĩnh Đông.” Người thuộc hạ này lại không cho là vậy, tiếp tục cung cấp thông tin.

“Để toán đoán nhé. Sau đó lục hoàn tử rất thưởng thức và bổ nhiệm bọn hắn trở lại một số chức quan.” Kim Hòa cười cợt nói.

“Ngài biết!” Thuộc hạ kinh ngạc nói.

“Nếu là một người thông minh đó chính là lựa chọn tốt nhất. Cho dù lục hoàng tử muốn xử lý bọn hắn tới đâu cũng không thể xử lý những người ngoan ngoãn như bọn hắn, ngược lại còn phải ra sức khen ngợi nếu không muốn bị mất lòng người. Nhìn vào tội danh được gán lên người đám kia là biết.”

Quả thật Long cho dù muốn làm thịt hết lũ quý tộc này cũng không thể lấy đám người đã phối hợp tận tình như vậy ra khai đao được, việc này không khác nào gán lên người hắn hình tượng một kẻ không thể hợp tác và chỉ khi hắn c·hết các quý tộc mới được yên thân.



Mặc dù Long thừa nhận hắn sẽ trở thành kẻ thù của quý tộc trong tương lai, nhưng đó là tương lai hiện tại hắn không muốn đám quý tộc này coi hắn thành kẻ thù chung.

“Bất quá đây cũng chỉ là một sợi dây mỏng giữa hai bên thôi. Không ai muốn tài sản của mình b·ị c·ướp đi cả đặc biệt là quý tộc, chúng ta chỉ cần trao cho bọn hắn một hi vọng rằng có thể đánh bại lục hoàng tử, lấy lại đất đai cùng tài sản bọn hắn sẽ không do dự chạy theo như vịt.” Quả thật mối quan hệ của Long cùng những quý tộc trong lãnh địa rất mỏng manh, các quý tộc sợ hãi sức mạnh của Long không dám phản kháng, còn Long lại không có thời gian đi thu thập bọn hắn.

Nhưng nếu Long lộ ra một chút sự yếu thế đám sói này sẽ không do dự nhảy vào cắn hắn một cái.

“Ngài định làm gì?”

“Làm gì! Không phải đấy là buổi hành hình công khai sao? Chỉ cần chúng ta c·ướp người thành công từ trong tay hắn, việc còn lại lũ sói kia sẽ lo.” Hắn quay sang dặn dò thủ hạ.

“Ngươi liên lạc với thiếu gia nói ý tưởng của ta cho ngài ấy, lực lượng hiện tại trong tay ta không đủ để làm việc này.” Quả thật lực lượng hiện tại trong tay Kim Hòa nếu muốn c·ướp pháp trường, đặc biệt là pháp trường của vị hoàng tử kia không khác nào t·ự s·át.

Nếu muốn c·ướp người từ nơi đó cũng chỉ có thể nhờ tới Lý Duy Khánh, người hiện tại đang nắm giữ mạng lưới của hầu tước mới có khả năng tập hợp một lực lượng đủ mạnh để thực hiện kế hoạch này.



Cũng vào thời điểm này những quý tộc tham gia vào âm mưu vừa rồi cũng bị áp giải về thành Vĩnh Đông.



Bọn hắn cùng gia đình bị nhốt trong mười xe tù, dưới sự hộ tống của binh sĩ bị áp giải trên đường lớn cho toàn dân thiên hạ thấy. Những vị quý tộc vốn cao quý không thể với tới giờ đây hai tay bị xích sắt trói chặt mặc trên người một quần áo màu trắng rách nát có chữ ‘t·ội p·hạm’ bị diễu hành qua các con phố.

Trong đám người này duy chỉ còn Hàn gia không hề xuất hiện, Hàn Trọng rất thông minh, ông ta biết được mình cần phải làm gì để bảo vệ gia đình. Tuy đất đai đều đã bị tịch thu hết nhưng ít ra lục hoàng tử cũng không lấy sạch tài sản nhà ông ta.

“Là bọn chúng, lũ chó này muốn chúng ta c·hết đói. Giết chúng, g·iết chúng.”

Giữa đám người đang quan sát cùng bàn luận về những người ngồi trong xe tù này đột nhiên có một âm thanh vang lên, sau đó không biết từ nơi nào một hòn đá bị ném ra bay thẳng về phía xe tù bị những thanh gỗ xung quanh chặn lại.

Nhưng sau đó nhưng âm thanh phẫn nộ lại vang lên, không biết từ đâu lại có những viên đá bay ra từ trong đám người hướng về phía những kẻ trong xe tù đánh tới.

Đám đông là thứ dễ bị kích động nhất, chỉ sau một vài lần cơn phẫn nộ đã lan tràn như d·ịch b·ệnh trong đám đông, những tiếng la ó tiếng chửi rủa hướng về xe tù sau đó là những viên đá, thậm chí là đất cát được nhặt dưới đường ném về phía các xe tù.

Cẩm Tuyết khuôn mặt lấm lem, mặc trên người bộ quần áo tù nhân màu trắng bị nhốt trong xe tù vùi đầu vào trong lòng mẫu thân hé ra một đôi mắt tràn đầy sợ hãi nhìn những khuôn mặt đang phẫn nộ bên đường.

Bên cạnh mẫu thân của nàng đang dùng cơ thể mình hứng những đồ vật bị ném về phía này che chắn cho con gái, nhưng nàng cuối cùng cũng chỉ là cơ thể phàm nhân rất dễ dàng bị tổn thương, máu đã chạy trên đầu nàng.

“Mẫu thân người…”

Cẩm Tuyết nhìn v·ết t·hương trên trán mẫu thân lo lắng nói.

“Không sao. Mẫu thân không sao.” Mẫu thân Cẩm Tuyết nam tước phu nhân đưa một ánh mắt trìu mến trân an con gái, mặc cho đang có vô số đất đá đánh lên người nàng.



Làm sao có thể không sao được chứ cho dù có được mẫu thân bảo vệ như thế nào cũng không thể che đậy toàn bộ thân thể của Cẩm Tuyết, vẫn có đất đá đánh lên người nàng, nàng vẫn cảm nhận được sự đau đớn.

“Lũ tiện dân hèn hạ, các ngươi dám sỉ nhục quý tộc. Ta sẽ g·iết sạch các ngươi.” Bên cạnh hai mẹ con chính là cha của nàng nam tước Cẩm Vinh.

Ông ta không bị xích sắt quấn thân, như lại không hề có ý định che chắn cho mẹ con nàng ông ta chỉ ngồi đó âm thầm chửi rủa lục hoàng tử, trong khi phải hứng chịu đất đá ném lên người, cho tới khi một viên đá đánh lên đầu khiến ông ta đau điếng Cẩm Vinh mới không nhịn được nữa hét lớn đe dọa mọi người bên đường.

Quả nhiên bóng ma của quý tộc đối với dân thường vẫn quá lớn, cho dù ông ta đang b·ị b·ắt giữ nhưng bản năng của dân thường vẫn rất sợ hãi các quý tộc.

Mọi người vốn dĩ đang hăng hái thỏa mãn cảm xúc được bất mãn với quý tộc bao năm qua bị tiếng hét của ông ta làm cho im bặt không ái dám nói một lời, ánh mắt mang theo e sợ nhìn ông ta.

Thấy cảnh này Cẩm Vinh còn hất mặt lên trời tựa như đang hoàn thành một kỳ công.

“Hừ! Một lũ tiện dân.” Cẩm Vinh còn không quên bồi thêm một câu.

Nhưng khi ông ta vừa nói xong roi cây roi từ người áp tải đánh lên người hắn.

“Câm mồm!” Người áp tải còn bồi thêm một câu.

Cẩm Vinh suốt quãng đường này cũng chịu không ít roi da, ông đã không ít lần đe dọa người này còn nói sẽ bảo lục hoàng tử cho hắn biết mặt. Đương nhiên những lời của ông ta cuối cùng được nhận lại bằng những trận roi da, vì thế bây giờ ông ta cũng không dám vuốt mặt người áp tải nữa.

“Con mẹ nó lão già này sắp c·hết rồi, chúng ta còn sợ cái gì.” Thấy cảnh này lại một âm thanh bên đường nữa vang lên, sau đó lại một đống đất đá bị người bên đường ném thẳng vào xe áp tải, bởi vì hành động của Cẩm Vinh khiến xe của hắn bị người chăm sóc nhiều hơn, nam tước phu nhân bên cạnh cũng không còn cách nào chỉ có thể cố gắng dùng thân thể của mình che chắn cho con gái.