Chương 171: Nhiệm vụ.
Luna vẫn bị giam trong phủ thành chủ, thương thế trên người nàng đã khỏi hẳn nhờ sự chữa trị của mục sư, nhưng lính canh bên ngoài vẫn quá nhiều để nàng có thể rời khỏi đây.
Đột nhiên Luna cảm nhận được điều gì đó, nàng vội vàng bật người dậy khỏi giường đi tới gần cửa sổ hơi vén lên rèm che đủ để quan sát bên ngoài nhưng không gây chú ý cho lính canh. Quan sát một lúc Luna lại trở về giường của mình tựa như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Khác với phòng của Luna phòng Đức Bình bên cạnh lại không có lính canh bảo vệ trước cửa, bất quá với một đại hiệp sĩ nếu ngay cả ông ta cũng không thể tự bảo vệ mình thì lính canh có hay không cũng vô dụng.
Lúc này Đức Bình đang ngồi trên bàn làm việc của mình, trên tay là một cây bút lông, ông ta đang viết báo cáo cho Long. Đây là một thói quen mới được hình thành gần đây của ông ta, cũng do Long yêu cầu cần làm như vậy.
Là một hiệp sĩ Đức Bình đương nhiên không thể cãi lệnh chủ nhân của mình ông ta cũng bắt đầu học tập việc gửi báo cáo mỗi ba ngày một lần cho Long, đương nhiên nếu có việc khẩn cấp sẽ khác.
Có điều việc này hiện nay đúng là ác mộng với ông ta, trước kia ông ta có bao giờ phải viết báo cáo đâu. Bình thường đều dùng miệng truyền lại, nếu không cũng viết vài câu trong thư, bây giờ lại bày ra cái thứ báo cáo này nào là sắp xếp rồi trình bày nếu không ra dáng một báo cáo thế nào ông ta cũng bị chủ nhân khiển trách.
Trong khi Đức Binh đang nát óc vì bản báo cáo này đột nhiên bàn tay đang cầm bút của ông ta dừng lại, ông ta đặt bút lông sang một bên nhẹ với tay cầm lấy thanh kiếm đặt bên cạnh lên tiếng.
“Đêm khuy vào nhà của người khác không được chủ nhân cho phép là rất bất lịch sự đấy biết không!”
Xung quanh vẫn yên tĩnh, không có một âm thanh nào vang lên sau lời của Đức Bình.
Lần này Đức Bình trực tiếp rút thanh kiếm đang ở trong vỏ ra, ma năng bắt đầu được chuyển vào ma văn trên thanh kiếm, ánh mắt hướng về một góc tối trong căn phòng.
Nếu nhìn kỹ nơi đó hoàn toàn không có thứ gì tồn tại ngoại trừ một mảng tối đen như mực, nhưng sau những hành động của Đức Bình bên trong góc tối đó lại vang lên tiếng vỗ tay, một bàn chân đột nhiên xuất hiện tại biên giới góc tối nơi xa nhất ánh nến có thê chiếu tới, sau đó là hai bàn tay đang vỗ vào nhau tạo nên tiếng vang và cuối cùng một người áo đen xuất hiện ngay vị trí giao nhau của ánh sáng và bóng tối. người này toàn thân bao phủ bởi một bộ quần áo bó sát người màu đen, ngay cả khuôn mặt cũng như vậy phía trên còn đeo một mặt nạ nửa cười nửa khóc.
“Thật không ngờ ở nơi này lại có người nhìn ra được ma pháp của tôi. Xin hãy cho ta được thể hiện sự kính trọng với ngài.” Người áo đen nói, sau đó ông ta đặt tay lên ngực thực hiện một động tác cúi chào.
Đức Bình nheo mắt nhìn người áo đen, đôi tay vẫn nắm chặt chuôi kiếm, tuy đang ngồi trên ghế nhưng người đã nhoài về phía trước, hai chân đặt vững trên sàn nhà tạo thành một tư thế sẵn sàng chiến đấu tiêu chuẩn. Không thể đùa được kẻ trước mặt ở một đẳng cấp hoàn toàn khác so với Luna.
“Ngươi tới vì hắc tinh linh kia.” Đức Bình hỏi.
“Đúng vậy thưa hiệp sĩ đại nhân, liệu ngài có thể rộng lượng đáp ứng để nghị nhỏ bé của tôi.” Người áo đen không lòng vòng trực tiếp trả lời.
“Ẩn mình trong bóng, đây là một ma pháp đặc biệt. Hẳn vị trí của ngươi trên núi không thấp.” Đức Bình không trả lời mà lại nói sang chuyện khác.
Nhưng lời này khiến hành động của người áo đen bị cứng lại trong chốc lát rồi nhanh chóng bị hắn che lấp đi bằng một câu nói.
“Thật không ngờ ngài biết được sự tồn tại của chúng tôi, đây quả là vinh dự.”
“Được rồi không cần nịnh nọt, ngươi hẳn sẽ không vị phạm quy tắc của lâu đài. Không ngại nói cho ngươi biết ta đã yêu cầu hắc tinh linh kia phục vụ cho chủ nhân trong ba trăm năm, vậy ngươi sẽ trả cái giá nào để đổi lại ba trăm năm của nàng?” Đức Bình nói.
Bóng đen nghe vậy suy nghĩ một lúc lại không biết trả lời như thế nào.
“Vậy ngài…không hẳn là chủ nhân của ngài muốn gì?” Bóng đen biết đầu chuôi đang nằm ở phía đối phương, cuộc trao đổi này nói thẳng ra là từ đối phương quyết định. Cho dù ngươi có ra giá quý như thế nào nếu đối phương không muốn một giây cũng không đổi được nói gì tới ba trăm năm.
Đức Bình đã dự tính trước điều này, ông ta không do dự đưa ra yêu cầu.
“Chủ nhân của ta muốn sử dụng mạng lưới của các ngươi không hạn chế trong một trăm năm mươi năm, một trăm năm mươi năm còn lại nàng ta vẫn sẽ phải phục vụ chủ nhân.”
Người áo đen không lên tiếng, chờ đợi Đức Bình nói tiếp.
“Đương nhiên chúng ta sẽ thanh toán chi phí mọi dịch vụ. Nhưng các ngươi không được phép từ chối yêu cầu của chúng ta, yên tâm sẽ không bảo các ngươi đi làm những chuyện như g·iết thánh. Mọi thông tin các ngươi có được đều phải chia sẻ cho chúng ta, đổi lại chúng ta sẽ cam kết không tiết lộ hay buôn bán những thông tin này cho bên thứ ba.” Đức Bình đưa ra yêu cầu.
Về phía người áo đen hắn im lặng một lúc rồi lên tiếng.
“Thứ lỗi ta không có quyền quyết định việc này. Ngài biết đấy những người như chúng tôi thực sự chưa từng làm việc cho một người nào cả, chúng tôi chỉ nhận ủy thác vì thế tôi mong ngài và chủ nhân của ngài có thể suy nghĩ lại về một trăm năm mươi năm kia, chúng tôi sẽ rất biết ơn.”
“Ngươi có thể gặp nàng.” Đức Bình không trả lời mà chuyển sang chủ đề khác, không tiếp tục đáp lời vừa rồi của người áo đen.
“Tôi vô cùng biết ơn sự rộng lượng của ngài.” Người áo đen hơi cúi đầu cảm tạ, hắn biết đây là lời từ chối của Đức Bình, hắn không cần phải cố gắng đàm phán chuyện này thêm nữa ít nhất là hiện tại. Sau đó người áo đen lui vào bóng tối, trong mắt người bình thường hắn như đã biến mất trong góc phòng vậy.
Đức Bình gọi người hầu vào, dặn dò hắn thông báo với lính canh ngoài phòng Luna sẽ có người để thăm Luna để bọn hắn cho vào.
Kỳ thực với khả năng của người áo đen kia muốn vào phòng của Luna quả thật không khó, nhưng chắc dưới lớp canh phòng cẩn mật như vậy hắn không thể lặng yên không một tiếng động đi vào chắc chắn sẽ bị lính canh phát hiện, Đức Bình dặn dò chính là để lính canh không manh động để tên này đi vào một cách bình thường thôi. Dù sao Đức Bình ở ngay bên cạnh ông ta tự tin không có người nào chạy thoát khỏi mình với khoảng cách này, cho dù là người áo đen.
Sát thủ cuối cùng cũng không phải hiệp sĩ, điểm mạnh của bọn hắn là khả năng nguy trang xâm nhập và ẩn nấp, một khi đã lộ diện trước mặt một hiệp sĩ đó chính là án tử với bọn hắn.
…
Trở lại vùng phía tây, lúc này đội của Diệp Anh đã trở về sau đợt càn quét, đạn dược cùng vật tư của bọn hắn đều đã cạn kiệt cần trở về bổ sung.
Trong khi bọn hắn đang nghỉ ngơi bổ sung đạn dược thì Diệp Anh lại được triệu tập, lúc xuất hiện trong phòng chỉ huy thì tại đây đã có hai người khác.
Một người hắn quen biết gọi Trần Khắc cũng là một thành viên của trinh sát đặc nhiệm, người còn lại hắn không có chút ân tượng nào đây là một nam nhân mới vào trung niên, nhưng tóc đã bạc màu khuôn mặt lại có chút giảo hoạt.
Diệp Anh không quan sát hai người lâu hắn đứng nghiêm chào đúng như trong quy tắc q·uân đ·ội.
Chỉ huy của bọn hắn cũng là một trong năm hiệp sĩ Đăng Sơn cho hắn nghỉ sau đó bảo hắn tới ngồi cạnh Trần Khắc.
“Giới thiệu với các ngươi một chút vị này gọi Hoa Dung là người của Hoa Nguyệt Ánh tiểu thư.”
Nhắc tới Hoa Nguyệt Ánh trong mắt hai người liền mềm đi đôi chút lên tiếng chào hỏi với Hoa Dung.
Dù sao Hoa Nguyệt Ánh cũng thực sự quá nổi tiếng với những người trong q·uân đ·ội như bọn hắn, đám người này bây giờ còn đang thảo luận xem liệu Nguyệt Ánh tiểu thư có phải sẽ trở thành nữ chủ nhân tương lai của bọn hắn. Vì thế khi nghe tới là người của Nguyệt Ánh tiểu thư đám người này liền phi thường dễ nói chuyện.
Hoa Dung cũng không vì là người của Hoa Nguyệt Ánh liền cao ngạo, ông ta cũng rất thân thiện đáp lễ với hai người.
Sau khi mọi người chào hỏi xong Đăng Sơn bắt đầu vào thẳng vấn đề.
“Gọi các ngươi tới đây là vì có nhiệm vụ giao cho các ngươi, các ngươi sẽ phối hợp với Hoa Dung tiên sinh trong nhiệm vụ lần này. Chi tiết Hoa Dung tiên sinh sẽ trình bày với các ngươi.”