Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 168: Hassan?




Chương 168: Hassan?

Kim Hòa hiện không còn tại nơi ở cũ nữa, sau lần á·m s·át Gia Tú đã tăng cường truy quét khu vực tây nam nơi ở cũ của hắn đã bị quét qua một lần, dù vậy gốc rễ của Kim Hòa tại đây cũng không phải bình thường ông ta có thể nhanh chóng tìm được nơi ẩn thân mới.

Bất quá tình hình hiện tại thực sự không tốt, dù sao lục hoàng tử vẫn là chủ tòa thành này nếu tình hình còn tiếp tục Kim Hòa sợ rằng sẽ phải rời khỏi Hải Phong.

“Tình hình là như vậy thưa đại nhân.”

Kim Hòa lâm vào suy tư, hắn vừa nhận được tin tức đám quý tộc kia đã b·ị b·ắt hết, toàn bộ hệ thống hắn chỉ vừa xây dựng chưa tới một tháng đã bị dọn dẹp sạch sẽ. Hắn không khỏi rủa thầm lũ ngu đó, làm việc kiểu gì ma b·ị b·ắt hết bây giờ thì hay rồi hắn trở thành kẻ cô đơn.

“Chuẩn bị đi, chúng ta sẽ rời khỏi đây.”

“Ý ngài là?”

“Ra khỏi thành, nơi này hiện tại không an toàn.” Kim Hòa quyết định, với tình hình hiện tại tốt nhất hắn nên rời khỏi thành tạm thời tránh qua chuyện này chờ một thời gian yên ổn sẽ trở lại, dù sao với tình hình hiện tại hắn cũng không thể làm được gì tốt nhất nên rời đi đảm bảo an toàn cho chính mình trước.



Đây là một căn phòng khá xa hoa của phủ thành chủ, nhưng từ khi nơi này thuộc quyền kiểm soát của Long nơi này đã không còn người để ý tới. Hiện tại đây là nơi giam giữ Luna.

Bởi vì là sát thủ nên để đảm bảo an toàn rất nhiều vật dụng đã được dọn đi, chỉ để lại một chiếc giường cùng một bộ bàn ghế đơn sơ, nhưng dù vậy trang trí trong căn phòng vẫn không dấu đi sự xa hoa của nó.

Luna tuy bị giam giữ nhưng tay chân nàng không bị trói hay bị hạn chế di chuyển, mặc dù không gian của nàng cũng chỉ giới hạn trong căn phòng này.

Là đám người Đức Bình chủ quan sao? Đương nhiên là không, tất cả các cánh cửa đều được phủ lên một loại ma pháp đặc biệt, nó không có bất kỳ diệu dụng nào ngoại trừ việc nếu bị tác động vào ngay lập tức sẽ phát ra âm thanh. Ngoại trừ những thứ đó trần nhà và hai bên tường nếu muốn phá hủy đều phải tạo ra tiếng động lớn, Luna không tự tin mình có thể thoát được trước đống v·ũ k·hí kỳ lạ kia, còn chưa kể ngay bên cạnh căn phòng này chính là phòng của đại hiệp sĩ và nàng còn đang b·ị t·hương.

Không sai trong quá trình chạy trốn nàng dính phải hai phát đạn, một phát ở bụng một phát ở cổ tay cộng thêm v·ết t·hương khi dính đòn t·ấn c·ông trực diện từ Đoàn Diên khiến nội tạng của nàng cũng bị tổn thương. Dù sao sát thủ cũng không phải hiệp sĩ bọn hắn thiện về tốc độ, khả năng ẩn mình và khả năng trinh sát vũ lực của bọn hắn chủ yếu tập trung vào khả năng một đòn ăn ngay, sức mạnh thể chất cùng sự dẻo dai trong chiến đấu hoàn toàn không thể so sánh với một hiệp sĩ.

Luna lúc này cũng rất thanh nhàn, Văn Trung cũng không đối xử với nàng như một phạm nhân, ngày ba bữa tắm rửa thay quân áo đều được đáp ứng, nàng chỉ là quá buồn chán vì bị giam ở đây thôi.



Ngắm khung cảnh bên ngoài thông qua lớp cửa kính nhưng lại không thể chạm vào Luna buồn chán tới mức ngáp ngắn ngáp dài liên tục.

Cạch!

Đột nhiên cửa chính mở ra khiến nàng cảnh giác, mặc dù hiện tại được đối xử rất tốt nhưng Luna vẫn không biết được khi nào thì mấy tên đó đổi tính vì thế nàng vẫn luôn rất cảnh giác mặc dù Luna biết rằng điều này cũng không làm được gì.

Đi vào là Đức Bình, ông ta tiến vào liền đóng cửa lại đi tới bàn tại giữa phòng ngồi xuống rồi ra hiệu cho Luna ngồi đối diện mình.

Luna đương nhiên rất nghe lời, nàng nghiêm túc ngồi đối diện với Đức Bình đôi mắt mở lớn chờ đợi vị đại hiệp sĩ trước mặt lên tiếng.

“Ngươi tên gì?”

“Luna.”

“Tại sao lại muốn á·m s·át thành chủ?”

“Nhận ủy thác của người.”

“Người nào? Ở đâu?”

“Thứ lỗi ta không thể trả lời, đây là quy tắc.”

Đức Bình vậy mà không vặn hỏi, sau đó là những cậu hỏi rất bình thường của một cuộc thẩm vấn.

“Ngươi năm nay bao nhiều tuổi?”

“Một trăm ba hai.”



Đức Bính nghe vậy suy nghĩ gì đó nói.

“Một trăm ba hai tuổi đạt tới đẳng cấp này, hơn nữa lại thành thạo được một loại ma pháp đặc biệt như vậy. Ngươi hẳn là tới từ trên núi.” Đức Bình đầy ý vị khi nói những lời này.

Nhưng Luna nghe thấy những lời này trong lòng không khỏi dâng lên cảnh giác nói.

“Ngài đang nói cái gì?” Nàng cố gắng trấn định trả lời.

“Là một sát thủ ngươi nên học cách che dấu cảm xúc của mình.” Đức Bình đưa ra một lời bình, sau đó ông ta tiếp tục.

“Ngươi hẳn có địa vị không nhỏ trên núi. Chỉ riêng loại ma pháp ngươi sử dụng đã đủ để chứng minh điều đó.”

Luna không bình tĩnh được nữa, ánh mắt của nàng sắc lạnh.

“Tại sao ngươi biết, một siêu phàm giả xuất thân từ đất nước như Nam Tinh không thể nào biết tới sự tồn tại của chúng ta.”

Luna đã không còn sử dụng kính ngữ khi xưng hô với Đức Bình nữa, điều đó là quá đủ để cho thấy nội tậm nàng đang vô cùng âm lãnh.

“Ngươi muốn g·iết người diệt khẩu? Ha ha trừ khi Hassan tới đây nếu không đừng mơ tưởng hão huyền.” Đức Bình lại như phát hiện được bí mật của Luna một nụ cười đùa cợt nở trên môi. Còn Luna lại không hề hứng thú với nụ cười này của ông ta, nàng chỉ quan tâm tới một từ trong lời vừa rồi của ông ta [Hassan].

“Mà! Làm gì còn Hassan nữa.” Lời này của Đức Bình khiến bão tố nổi lên trong lòng Luna, hai bàn tay nàng đã nắm chặt, các cơ dưới chân đã căng lên.

“Nếu ta là ngươi ta sẽ không làm như vậy, nó chỉ khiến ngươi c·hết sớm hơn thôi.” Đức Bình nói như thể ông ta đã biết được ý đồ tiếp theo của Luna.

Quả nhiên sau những lời này bàn tay Luna đã giãn ra, cơ chân cũng đã thả lỏng xuống.

“Ngươi thực sự nghĩ chỉ có Hassan mới g·iết được ngươi. Đừng quên ngươi chỉ là một đại hiệp sĩ, cần tới Hassan ra tay sao? Trên núi cũng có không ít người có thể xử lý ngươi.” Luna vẫn không quên đe dọa, quả thật trong mắt nàng Đức Bình chỉ là một đại hiệp sĩ, đại hiệp sĩ cũng không cần tới Hassan phải ra tay dù sao Hassan chỉ có một còn đại hiệp sĩ thì có rất nhiều, mặc dù hiện tại danh hiệu này đã không còn người thừa kế.



Đức Bình lại lắc đầu, ông ta chỉ nở một nụ cười nói.

“Cứ cho là như vậy đi. Bất quá nếu để chuyện ngươi biết sử dụng ma pháp này lộ ra không biết những tộc khác sẽ nghĩ như thế nào?” Lời này của Đức Binh nghe vào tai Luna quả thật là lời đe dọa, một lời đe dọa trắng trợn ông ta thậm chí còn bồi thêm một câu.

“Cho dù trong nội bộ tinh linh tộc cũng vậy.”

Lời này lại càng đánh sâu vào nội tâm của Luna.

Tên này hắn quá hiểu tinh linh tộc, không hắn quá hiểu thế giới này hắn dường như biết được những ý nghĩ sâu xa nhất của những vị thánh.

“Không ai muốn trên đầu lúc nào cũng treo một thanh đao, cho dù là thánh hay thần.” Lại thêm một câu nữa, nhưng lần này thậm chí Thần cũng xuất hiện trong lời của Đức Bình.

Thánh đã là điều Luna có thể tưởng tưởng tới, những lão già này lại nhắc tới cả thần.

Kẻ này rốt cuộc là ai, nếu chỉ là một siêu phàm giả bình thường chắc chắn không thể biết được những chuyện này. Luna nghĩ.

“Ngươi muốn gì?” Luna hỏi, nàng biết đối phương đã nói nhiều như vậy chắc chắn không phải muốn khoe khoang, đối phương hẳn là muốn đạt được mục đích gì đó.

“Phục vụ cho chủ nhân ta ba trăm năm, bí mật này sẽ được bảo vệ.” Đức Bình nói. Đương nhiên đây là yêu cầu từ Long sau khi Đức Bình trình bày những giá trị của người như Luna.

“Ba trăm năm.” Luna gằn từng chữ.

“Sao vậy, với tuổi thọ của tinh linh tộc ba trăm năm không quá dài, không lẽ ngươi nghĩ có thể vô sự sau chuyện này. Quy tắc của lâu đài cho dù ngươi là người thừa kế cũng không thể vi phạm.”

“Ngươi!”

“Được rồi, hãy suy nghĩ thật kỹ càng, đám tinh linh trên núi là một lũ truyền thống cho dù ngươi là người thừa kế cũng không thể nằm ngoài những quy tắc này.” Nói xong Đức Bình đứng dậy đi rời đi.

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Luna lên tiếng trước khi Đức Bình rời khỏi phòng.

“Ta chỉ là một hiệp sĩ bình thường thôi.”