Chương 167: Trốn
Sáng hôm nay Đông dậy rất sớm, vì tối qua hắn không cần phải làm việc ca đêm, Đông ra khỏi nhà từ khi mặt trời còn chưa mọc vì là mùa đông mặc dù trời không có tuyết nhưng trời buổi sáng thật sự vẫn rất lạnh.
Đông khoác trên mình lớp áo dày cộp cố gắng bỏ qua cái lạnh buổi sáng hướng về ngoài làng đi tới. Bởi vì là công nhân trong quân xưởng nên bọn hắn được thống nhất sắp xếp chỗ ở tại đây, ngay cả gia đình cũng ở trong này.
Bởi vì tính bí mật của công việc nên Long ưu tiên lựa chọn những người có gia đình hoặc người thân chỉ như vậy khi bọn hắn muốn làm thứ gì đó không được phép sẽ trước tiên suy nghĩ đến an toàn cho người thân của mình.
Đông cũng có người thân, hắn có cha và vợ đã cưới được bốn năm và có một đứa con ba tuổi, nhưng đối với Đông đây không phải gia đình của chính mình.
Bởi vì đứa con đấy, đứa con mà hắn vô cùng yêu thương lại không phải là con hắn, mà là em trai của hắn. Trớ trêu làm sao khi sau khi cưới vợ hắn lại có thêm một đứa em trai nữa, hắn luôn tự hỏi không biết mình có nên gọi người vợ chung chăn gối suốt bốn năm của mình là mẹ hay không.
Đông luôn dấu kín chuyện này, hắn không vạch trần mà chỉ luôn dấu ngọn lửa căm thù sâu trong tâm, hắn không muốn g·iết đôi cẩu nam nữ kia, hắn luôn chờ một cơ hội, một cơ hội có thể khiến đôi cẩu nam nữ kia phải trả giá.
Rồi một hôm có một người lạ tìm tới hắn, đưa ra một yêu cầu không thể tuyệt vời hơn. Đông vừa có thể có rất nhiều tiền, lại có thể trả thù đôi cẩu nam nữ đã phản bội hắn, mọi thứ quá hoàn hảo.
Trên đường đi hắn gặp không ít người quen mỗi lần như vậy hắn liền nở nụ cười thân thiện với mọi người, cho dù là người Đông ghét hắn cũng nở một nụ cười rất tươi còn khiến những người này không hiểu ra sao, cứ nghĩ hắn đổi tính.
Đông đương nhiên không đổi tính tình, chỉ là sau hôm nay không cần gặp lại bọn hắn nữa Đông sẽ có được vô số tài phú vô số của cải hắn sẽ cưới một cô vợ đẹp sinh một đàn con và hưởng thụ cuộc sống. Nếu đôi cẩu nam nữ kia bị bán làm nô lệ Đông rất vui lòng mua lại chúng và cậu em trai bé bỏng của mình sau đó…ha ha!
Làng cũng khá lớn nhưng Đông cũng không mất quá nhiều thời gian để tới cổng làng, hắn đi tới chòi canh cạnh cổng đưa ra mộc bài thân phận của mình thông báo đi vào thành một chuyến, bởi vì cả gia đình hắn vẫn còn trong làng nên lính canh cũng không quá khắt khe liền để cho hắn rời đi.
Đông thật sự đi vào thành, hắn còn chào hỏi với lính canh nữa, vì trời còn rất sớm nên cũng không có nhiều người đi lại trên đường, vào mùa này dậy sớm như vậy quả thật rất khó khăn, có lẽ nơi tấp nập nhất quanh thành vào thời điểm này chỉ có bến tàu.
Đông đi tới chợ nô lệ, đi vào một cửa hàng trong chợ, nửa giờ sau hắn đi ra cùng với một người nhìn giống như ông chủ của cửa hàng này, hai người nói cười với nhau một lúc sau đó Đông liền rời đi.
Lúc này đường phố đã bắt đầu tấp nập người qua kẻ lại các con buôn nô lệ cũng đã bắt đầu bầy hàng rao bán những mặt hàng tốt nhất của mình thi thoảng cũng có vài con buôn mời Đông vào xem hàng của bọn hắn, Đông cũng rất phối hợp chấp nhận lời mời tự những con buôn này, nhưng tất cả đều kết thúc mà không có kết quả Đông đều không mở hàng hôm nay cho bọn hắn.
Lần này Đông ghé vào một cửa hàng khá lớn trong khu chợ, mấy phút sau một đội nô lệ ăn mặc rách nát quần áo lam lũ bị đi ra bị đẩy lên xe ngựa cho vào lồng sắt rồi rời đi.
Một tiếng sau Đông vẫn chưa ra khỏi cửa hàng, lúc này một đội người vội vã tiến tới trước cửa hàng xông thẳng vào bên trong.
“Các ngươi làm gì? Có biết đây là nơi nào.”
Đội người hùng hổ xông vào cửa hàng khiến nhân viên bên trong giật mình vội vã tiến lên cản bọn hắn lại, trên miệng còn không ngừng đe dọa.
“Phủ thành chủ làm việc, tất cả không được phép rời khỏi đây.” Người đi đầu đám người đưa ra một lệnh bài khiến những người trong cửa hàng đều cứng người lại, một số người còn châu đầu ghé tai vào bàn tán nhưng không ái dám động chân rời khỏi nơi này, hung danh của lục hoàng tử vẫn còn như sấm bên tai.
“Ta hỏi ngươi một tiếng trước có một người trẻ tuổi tiến vào cửa hàng, hắn bây giờ ở đâu?” Nhân viên đang còn sợ hãi vì khi biết thân phận của đám người này, cổ áo lại bị bàn tay rắn chắc của người cầm đầu xách lên khuôn mặt ác sác dán sát vào mặt hắn hỏi.
“Người…người đó…quản lý…quản lý.” Nhân viên cảm giác đột nhiên như tai họa rơi xuống đầu, hắn sợ hãi không nói nên lời.
“Mau nói.” Nghe những lời lắp bắp của nhân viên người đứng đầu không nhịn được tiếp tục thúc dục
“Quản lý…quản lý đã mời hắn tới hậu viện.”
“Mau tới hậu viện.” Người này liền đẩy nhân viên ra dẫn theo người của mình tiến vào sau cửa hàng, nhưng sau đó hắn lại mang theo khuôn mặt giận giữ đi ra, tiếp tục bắt lấy cổ áo nhân viên lần này thậm chí còn bị xách lên nói.
“Khốn kiếp ngươi dám lừa lão tử, bên trong rõ ràng không có người. Quản lý của các ngươi đâu gọi ra đây cho lão tử!” Hắn rống thẳng vào mặt nhân viên.
Người nhân viên tội nghiệp trong thời gian ngắn bị xách cổ hai lần, bình thường hắn sẽ không bỏ qua nhưng hôm nay người này hắn lại không đụng vào được, nhân viên chỉ có thể trưng ra khuôn mặt như sắp khóc nói.
“Quản lý…quản lý đã đi dao hàng.”
“Ở đâu? Hắn giao hàng ở đâu.” Người này không hỏi chuyện hàng hóa, dù sao những cửa hàng như thế này hàng cũng chỉ có một loại.
“Là công xưởng của Trương gia.” Nhân viên đã khóc thật nước mắt nước mũi đã chảy xuống mặt, hắn thật sự không chịu được áp lực khủng kh·iếp từ cái thân phận của đám người này cùng với thái độ của người trước mặt.
Sau đó người nhân viên tội nghiệp này lại bị vứt sang một bên ngã đổ cả bàn ghế còn đám người kia lại rút đi nhanh chóng chỉ để lại vài người tiếp tục phong tỏa nơi này.
…
“Là như vậy sao!”
Trong phòng thư phòng của mình Long tựa lưng vào chiếc ghế da sau bàn đặt một câu hỏi sau khi nghe báo cáo từ Đỗ Phong Nam.
Sau khi Đức Bình rời đi, nhiệm vụ bảo đảm an ninh cho thành Vĩnh Xuân được trao xuống tay Đỗ Phong Nam, hắn hiện tại chính đang báo cáo tình hình vừa diễn ra.
“Là lỗi của thần thưa điện hạ.” Đỗ Phong Nam đứng trước bàn làm việc của Long hơi cúi đầu, đứng bên cạnh hắn là một người đàn ông trung niên có một vết sẹo trên mắt trái. Người này gọi Mục Lâm cũng là một phó chỉ huy tình báo dưới trước Cồ Lâm Biên, hắn hiện tại là người phụ trách hệ thống tình báo của thành Vĩnh Xuân khi Cồ Lâm Biên không có mặt.
“Thần cũng có lỗi thưa điện hạ.” Mục Lâm đầu cúi càng sâu, dù sao việc theo dõi Đông cũng là nhiệm vụ của hắn bây giờ đối phương đi đâu hắn cũng không biết đây không phải lỗi của hắn thì là gì. Đỗ Phong Nam bất quá chỉ là người phối hợp với hắn mà thôi.
“Biết hướng đi của đối phương không?” Long hỏi.
“Bẩm điện hạ, đối phương đã trốn về phía tây, thần đã cho người đuổi theo mong là kịp.” Mục Lâm trả lời đầu cúi càng sâu.
“Phía tây, là tới chỗ của hắn.” Phía tây lãnh địa lúc này gần như một mảnh hoang tàn, cho dù Long đã ban hành lệnh khai phá đất đai nhưng trong thời gian ngắn không có mấy hiệu quả, một khi để đối phương chạy vào được khu vực này muốn tìm người quả thực quá khó.
Suy đi nghĩ lại Long điểm danh Tiền Phong người đang đứng tại cửa ra vào.
“Ngươi đi thông báo cho Đăng Sơn một tiếng, để hắn và người của hắn xử lý việc này.”
Đăng Sơn là người huấn luyện cũng như là chỉ huy của trinh sát đặc nhiệm, bọn hắn hiện tại đang làm nhiệm vụ ở khu phía tây, mặc dù ít người nhưng nói về truy tung bọn hắn cũng được huấn luyện rất chuyên nghiệp có thể thử nghiệm sử dụng bọn hắn một chút.
Sau đó Long quay sang nói với Đỗ Phong Nam.
“Ngươi cử một nghìn người tới trấn Vọng Lăng đóng quân ở đấy. Đừng quên mang theo thuốc nổ, thi thoảng biểu diễn cho tên khôn đó xem một chút.”
Đã ký hiệp ước với đại hoàng tử đương nhiên Long cũng phải động một chút, nếu không người ta cũng không nhiệt tình với mình.