Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 166: Đột nhập (2)




Chương 166: Đột nhập (2)

Đông ẩn mình trong bóng đêm né qua ánh mắt của đám lính canh tiếp cận cánh cửa sổ sau ngôi nhà.

Bình thường tại nơi này đều có lính canh, nhưng vì để ngăn chặn cuộc đột kích bên ngoài lực lược canh gác tại nơi này cũng được điều đi.

Cho dù vậy Đông vẫn rất cẩn thận nấp dưới bóng của căn nhà, nếu không chú ý kỹ hoàn toàn không thể nhìn thấy được thân ảnh của hắn. Đông từ trong miệng lấy ra một thanh sắt mỏng, bình thường công nhân khi ra vào quân xưởng đều không được mang theo bất cứ thứ, việc kiểm tra này cực kỳ nghiêm ngặt, củng chỉ có thanh sắt nhỏ và mỏng như thế này mới có thể được dấu trong miệng vượt qua kiểm tra, dù sao ngay cả dày cũng phải thay khi tiến vào xưởng.

Đừng nhìn đẩy chỉ là thanh sắt mỏng mà nhầm, nó có thể giúp hắn vượt qua được cửa ai cuối cùng này mà không bị phát hiện. Đông cẩn thận chọc thanh sắt vào khe hở trên cửa sổ, hắn từ từ di chuyển đầu móc của thanh sắt, những ngón tay hắn cảm nhận được đầu móc đã chạm vào chốt cửa sổ, những ngón tay điêu luyện đã được huấn luyện của Đông từng chút một đẩy chốt cửa ra, cho tới khi [cách] một tiếng âm thanh chốt cửa bị bong ra cánh cửa sổ không còn thứ gì cố định hơi hé mở ra một bên.

Đông thở dài một hơi, hắn nhanh chóng mở cửa ra chui vào bên trong rồi nhanh chóng đóng cánh cửa cùng rèm cửa lại.

Bên trong tối đen như mực, Đông gần như không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì cho dù ánh mắt của hắn đã quen với bóng tối, hắn đưa tay về phía trước như một người mù lê từng bước tiến lên cố gắng cận thận nhất có thể để không gây ra bất kỳ tiếng động nào.

Đông ước gì hắn có một mồi lửa ở đây, nhưng hắn cũng chỉ dám ước bởi vì thứ đó thật sự quá khó khăn để mang vào đương nhiên hắn cũng không dám vớ lấy một cây đuốc bên ngoài kia, như vậy chỉ khiến hắn c·hết nhanh hơn thôi.

Đông cẩn thận bước từng bước tới vách tường hướng tới vị trí cửa ra vào, bình thường trong những căn nhà như thế này đều có đèn được đặt gần cửa.

Đông rất cẩn thận mò mẫm từng chút một không dám đi quá nhanh, hắn sợ sẽ va vào vật nào đó tại ra âm thanh khiến lính canh bên ngoài phát giác, mặc dù hắn biết thời gian của mình có hạn nhưng hắn không dám đi quá nhanh.

Cuối cùng ngón tay của hắn chạm vào một bề mặt trơn trượt, hắn biết đây là lớp thủy tinh của cây đèn bão, Đông mở cờ trong bụng, hắn tiếp tục mò mẫm cung quanh bởi vì cạnh đèn bão thường để mồi lửa.



Quả nhiên hắn tìm được, Đông thắp sáng cây đèn, hắn không sợ ánh đèn để lộ vị trí của mình, tất cả cửa sổ trong nhà đều đã bị rèm cửa che khuất, ánh sáng của đèn bão cũng không mạnh tới nỗi có thể xuyên qua rèm cửa. Khung cảnh bên trong căn nhà lại lại khá khác lạ so với những gì hắn tưởng tưởng, trước mặt hắn là một hành lang có hai cánh cửa bên hai bên hành lang, Đông tùy tiên chọn một trong hai cánh cửa bước vào, bên trong là dãy bàn dài được sắp xếp một cách chỉnh tề trên những chiếc bàn này đều chất đống không ít tài liệu bằng giấy, Đông còn thấy một số bản vẽ kỳ lạ được đặt trên khung tranh và cả một số linh kiện hắn không nhận ra nữa.

Đông không có thời gian đánh giá xung quanh, hắn bắt đầu tìm kiếm mục tiêu của mình, hắn bắt đầu lật mở đống tài liệu này cố gắng tìm ra những tài liệu hắn cho là quý giá nhất. Đông biết mục tiêu của mình, nhưng hắn cũng không ngờ tới bên trong lại có một đống giấy tờ như vậy.

Đông lật rất nhanh, hắn chỉ xem qua hình vẽ một chút chỉ cần có bất kỳ thứ gì giống với súng hắn đều cầm lấy. Hắn cứ như vậy dùng cây đèn bão tra duyệt, Đông đang nguyền rủa cái đám thuê mình, một đống đồ như vậy trong thời gian ngắn hắn làm sao có thể tra hết được chứ đám chó này điên hết rồi.

Đột nhiên tiếng súng bên ngoài đang nhỏ dần, Đông mặc dù đang vội vã tra xét tài liệu nhưng tai của hắn vẫn chú ý âm thanh bên ngoài, hắn biết thời gian của mình sắp hết. Đống không còn quan tâm nữa, hắn vớ lấy đống tài liệu ngay trước mặt cùng với những tài liệu hắn chọn ra được cầm cây đèn chạy về phía cửa sổ.

Trước khi tới gần cửa số hắn dập tắt ánh sáng trong đèn mở hé rèm cửa ra quan sát động tĩnh bên ngoài, sau khi xác nhận bên ngoài an toàn Đông mới theo cánh cửa sổ này thoát ra bên ngoài

Sau khi đã thoát ra ngoài Đông bọc lấy đống tài liệu mình tìm được lẩn theo bóng tối đi về hướng khu vệ sinh. Như đã nói quân xưởng canh gác rất cẩn mật, một công nhân như hắn không thể đem bất cứ thứ gì rời khỏi công xưởng.

Đông tìm tới nhà vệ sinh tìm tới căn số hai từ trong ra mở cửa bước vào, hắn mở nắp hố phân ra mùi thối nồng nặc xộc vào mũi khiến hắn muốn n·ôn m·ửa.

Đông cố gắng nhịn xuống cảm giác kinh khủng đang đánh sâu vào đầu óc mình với tay xuống hố phân, bởi vì hố phân được đào sâu nên trên trần của hố không có cái chất thải ấy, nhưng Đông vẫn cảm giác như mình đang đưa tay vào cái đống ấy vậy.

Hắn vẫn cố gắng nhịn xuống mò mẫm một hổi, cuối cùng tay hắn chạm tới một đồ vật, Đông nhanh chóng lôi đồ vật này ra. Thứ này giống như một ống tre được bôi lên một lớp sáp bên ngoài.

“Nhanh kiểm tra xung quanh cho ta.”

Bên ngoài Đông nghe được tiếng của Đình Tuấn, sau đó là tiếng bước chân dồn dập của rất nhiều người. Xem ra vì hắn đã đi quá lâu khiến Đình Tuấn nghi ngờ.



Động tác của hắn nhanh hơn, vội vã mở nắp ống tre ra nhét đống tài liêu vào, hắn đã nghe được tiếng bước chân đang càng lúc càng gần, đôi tay càng nhanh hơn nữa.

“Đông! Ngươi ở đâu?” Bên ngoài Đình Tuấn đang cùng các binh sĩ đang liên tục đẩy các cánh cửa nhà vệ sinh ra, bên trong đều lần lượt không có người.

Đây đã là căn thứ mười bảy vậy mà vẫn không thấy bóng dáng tên kia, trong lòng Đình Tuấn có cảm giác không tốt. Tên này đi quá lâu, lại đúng vào lúc quân xưởng bị tập kích khiến Đình Tuân không thể không nghĩ tới một vài vấn đề, vì thế hắn liền gọi lính canh tới cùng hắn đến dây kiểm tra.

Lại một căn nữa bị mở ra, nhưng Đông vẫn không có ở đây. Đình Tuấn tâm nóng như lửa đốt trực tiếp đạp cánh cửa nhà vệ sinh tiếp theo ra.

Rầm! một tiếng Đông khuôn mặt ngơ ngác cùng với quần vừa kéo lên một nửa nhìn Đình Tuấn.

Đình Tuấn cũng cứng người lại nhìn tình cảnh trước mắt.

“Quản…quản lý sao anh lại…” Đông vội vã xốc quần lên trên khuôn mặt không dấu được sự giận giữ nhưng lại mang theo một sự e ngại.

“Ngươi làm gì đi lâu như vậy, có biết chuyện gì xảy ra không?”

Đình Tuấn nheo mắt hỏi, hắn thậm chí không rời mắt khỏi người Đông từ lúc nhìn thấy.



“Ta làm gì, ngươi không thấy sao! Chuyện gì xảy ra? Ngươi muốn nói cái gì?”

Đông rất giận giữ, nhưng bởi vì là cấp trên nên hắn cố gắng nhịn, ít ra đây là những gì hắn đang muốn thể hiện cho Đình Tuấn thấy.

“Ngươi thực sự không biết chuyện gì xảy ra?” Đình Tuấn vẫn nghi ngờ hỏi.

“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Ngươi muốn nói cái gì?” Đông vấn làm như tức giận nói.

“Được rồi ngươi trở về làm việc đi!” Đình Tuấn không có ý định hỏi thêm hắn liền để Đông rời đi.

Nhìn bóng lưng Đông biến mất Đình Tuấn nói với người lính canh bên cạnh nói.

“Ta đề nghị các ngươi theo dõi hắn, ta cảm thấy hắn có vấn đề.”

“Ta sẽ chuyển lời cho đội trưởng.” người lính đứng cạnh hắn đáp.

Nói xong Đình Tuấn còn quan sát lại bên trong nhà vệ sinh, sau khi xác nhận bên trong không có bất kỳ thứ gì hắn mới rời đi.



Long đang vô cùng buồn bực, cuộc t·ấn c·ông tối hôm qua đối phương vậy mà c·ướp đi thiết kế của cải tiến của rìu chém, còn có cả pháo và một phần Uzi nữa.

Mặc dù Long không lo lắng bất kỳ kẻ nào có thể chế tạo những v·ũ k·hí này bởi vì bọn hắn ngay cả công thức hóa học của thốc súng còn không tìm ra được thì những khẩu súng đó cũng chỉ mang đi đánh người. Thậm chí bọn hắn có thép phù hợp để chế tạo súng được hay không cũng là vấn đề lớn.

Thứ Long lo lắng chính là đối phương đã đột nhập vào cơ sở được canh gác cẩn mật nhất của hắn cuỗm đi tài liêu trong đó và biến mất một cách vô tung, đến bây giờ Long thậm chí còn chưa tìm ra được lỗ hổng của hệ thống. Đây là điều cực kỳ nguy hiểm.

Long không biết rằng hai ngày sau đó có một đội dọn phân tiến vào quân doanh, một người trong bọn hắn đi vào nhà vệ sinh Đông đã ngồi, hắn vươn tay xuống mò mẫm lôi ra một cái ống tre bỏ vào thùng phân vẫn lộ đáy, sau đó hắn bắt đầu hốt đống phân trong hầm ra sau một lúc thùng phân đã được chất đầy.