Chương 165: Đột nhập (1)
Quân xưởng là nơi được canh gác nghiêm ngặt nhất trong lãnh thổ của Long hiện tại, cho dù phủ thành chủ của Long cũng không thể so sánh với sự nghiêm mật của nơi này.
Chính vì thế muốn đột nhập vào đây là điều cực kỳ khó, thống kê cho thấy đã năm lần có người âm mưu xâm nhập vào quân xưởng đặc biệt trong số đó lần thứ ba là lần cực kỳ nguy hiểm khi mà đối phương đã thành công cải trang thành công nhân xây dựng của xưởng và trà trộn vào bên trong.
May mắn cho dù là bên trong quân xưởng cũng có một hệ thống an ninh cực kỳ nghiêm ngặt, lính canh đã kịp thời phát hiện khi đối phương cố gắng tiếp cận các khu vực quan trọng của quân xưởng.
Có một may mắn nữa đối phương chỉ là phàm nhân, cho dù được đào tạo rất tốt nhưng chỉ là phàm nhân khiến đối phương không thể gây thiệt hai cho quân xưởng. Thực ra việc này cũng không trách được, ngoại trừ siêu phàm giả làm việc trong quân xương bất kỳ siêu phàm giả nào tiếp cận đều sẽ bị phát hiện.
Thậm chí để dễ dàng phân biệt khi siêu phàm giả ra vào, toàn bộ khu vực xung quanh đều bị dọn dẹp chỉ còn lính canh, bất kỳ kẻ nào muốn lợi dụng lỗ hổng an ninh để trà trộn vào đều vô dụng.
Cũng phải thôi bởi vì xung quanh quân xưởng đều có các vật phẩm ma pháp chuyên dụng để phát hiện sự tiếp cận của siêu phàm giả vì thế chỉ cần có siêu phàm giả ngoại lại tiếp cận bọn hắn ngay lập tức bị phát hiện. Ngay cả các siêu phàm giả làm việc trong công xưởng cũng bị yêu cầu không được đem bất kỳ đồ vật nào vào công xưởng, bọn hắn cho dù làm việc cũng được phân công tới vị trí chỉ định và không được phép rời vị trí chính vì thế bí mật của quân xưởng đến nay vẫn được giữ kín.
Cứ sau mỗi lần một cuộc xâm nhập xảy ra an ninh của quân xưởng lại được thắt chặt hơn rất nhiều, bây giờ chỉ riêng lính canh của công xưởng cũng đã có tới hai trăm người tất cả đều được trang bị M1, maxim, ptrs 41, lính canh trong xưởng thậm chí còn được ưu tiên trang bị cả Uzi và Shotgun winchester model 1897.
Bất quá bởi vì dây chuyền sản xuất của winchester model 1897 gần như không thể tận dụng được quá nhiều từ các loại dây chuyền sản xuất có sẵn nên Long chỉ tạm thời phân ra một phần rất nhỏ nguồn lực sản xuất khẩu súng này, thực chất ngay cả nhưng khẩu SMG cũng vậy trước khi chúng chứng minh được sự hiểu quả của mình việc đưa vào sản xuất hàng loạt là điều không thể. Long không muốn tiêu tốn nguồn lực đã rất hạn chế của mình vào những thứ vô tác dụng.
Lực lương phòng thủ của nơi này có thể xem như l·ực l·ượng c·hiến đấu mạnh nhất của quân đoàn một.
Đêm nay là một đêm không trăng, nhưng không vì thế mà ánh sáng từ cá các nhà xưởng của quân xưởng không có ánh sáng, bên trong nhà xưởng lúc này máy móc vẫn đang được vận hành, công nhân vẫn đang làm việc xuyên suốt ngày đêm không ngừng nghỉ.
Nếu có người ngoài nhìn thấy cảnh tượng trong này sẽ không nhịn được than phiền về sự xa hoa của nơi này, bởi vì trên trần nhà gắn đầy các cầu ma pháp chiếu sáng.
Đúng vậy thứ đang cung cấp ánh sáng cho nhà xưởng này chính là cầu ma pháp chiếu sáng chứ không phải đèn điện, thứ vốn dĩ nên tồn tại trong các công xưởng, mặc dù cầu ma pháp này khá đắt đỏ nhưng Long vẫn lựa chọn sử dụng chúng.
Lý do rất đơn giản lượng điện hiện tại có thể sản xuất rất giới hạn chỉ đủ để duy trì các loại máy móc gia công, Long thực sự không muốn tiêu tốn lượng điện ít ởi này vào chiếu sáng. Một lợi ích rất lớn nữa chính là cầu ma pháp không tỏa nhiệt như đèn sợi đốt, nó giúp cho áp lực thông gió và làm mát của công xưởng giảm đi không ít.
Phải biết các máy móc khi hoạt động đều tỏa ra nhiệt, lượng nhiệt này nếu không được giải phóng sẽ tích tụ và gây ra sự khó chịu cho công nhân, thậm chí có thể gây hỏng hóc máy móc vì thế quá trình thông gió trong công xưởng rất quan trọng, bóng đèn sợi đốt tạo ra một lượng nhiệt rất lớn vì thế khi không có bóng đèn áp lực của việc thông gió cũng giảm đi rất nhiều.
Đình Tuấn là một công nhân trong xưởng quân dụng, hắn là một công nhân kỳ cựu ngay từ những ngày đầu quân xưởng được thành lập tại doanh địa, vì thế khi làm việc tại đây hắn đã trở thành quản lý của một dây chuyền.
Trong lúc Đình Tuấn đang theo dõi dây chuyền sản xuất.
“Aiz! Ngày nào cũng làm những việc lặp đi lặp lại như thế này, thật buồn chán!”
Một công nhân bắt đầu phàn nàn về công việc của mình, người này gọi Đông hai mươi bảy tuổi là một người bản địa được thuê.
“Nếu không muốn ngươi có thể xin nghỉ, ta có thể trực tiếp phê duyệt cho ngươi.” Đình Tuấn nói. Công nhân trong xưởng thi thoảng cũng có than vãn, đối với chuyện này Đình Tuấn đã có kinh nghiệm.
Quả nhiên ngay sau khi Đình Tuấn nói như vậy Đông liền lập tức đổi giọng nói.
“Tuấn ca hiểu lầm ta không có ý đó. Chỉ là ta thấy buồn chán vì làm việc lặp đi lặp lại mà thôi.” Vừa nói tay của Đông vẫn không ngừng làm việc.
“Hơn nữa ta cũng muốn thăng tiến không thể ngày nào cũng làm đi làm lại một công việc trong cái nơi này đi.” Đông vẫn không ngừng phàn nàn, sau đó hắn còn quan sát xung quanh xem có người không sau đó ghé lại gần Đình Tuấn nói.
“Quản lý ta nghe nói xưởng bên trong có nhiều lương thưởng hơn, nếu ngài có thể giúp ta tới đó ta chắc chắn sẽ nhớ ơn ngài suốt đời.”
Xưởng bên trong chỉ những phần công xưởng tách biệt không được tiến vào nếu không được cho phép, trong những xưởng này đều có bí mật quan trọng vì thế an ninh cũng chặt ché hơn rất nhiều.
“Hừ! Đừng nằm mơ giữa ban ngày, lo làm việc đi.” Đình Tuấn lại không đáp lời hắn chỉ cảnh cáo một câu sau đó bỏ đi. Đừng đùa xưởng trong một tên quản lý quèn như hắn có thể ảnh hưởng được sao.
“Quản lý, ta có chút mót ngươi xem…” Đình Tuấn chưa đi xa liền bị Đông giữ lại.
“Đi đi, nhanh rồi về.” Đình Tuấn không kiên nhẫn với tên này xua đuổi hắn đi. Trong đầu còn đang rủa tên này làm sao ngày nào cũng phải đi giải quyết như vậy.
Đông nghe vậy vội vã ôm bụng chạy ra ngoài, trong nhà xưởng không có nơi xử lý, muốn xử lý hắn phải đi rời nhà xưởng tới một khu vệ sinh chung, đây là quy định cực kỳ nghiêm ngặt. Đương nhiên một khi rời khỏi nhà xưởng hắn phải bị lục soát cơ thể một lần đây cũng là quy định.
Sau khi trải qua lục soát Đông liền men theo đường hướng tới khu vệ sinh, nhưng ngay khuất dưới bóng tối của nhà xưởng hắn liền rẽ sang một hướng khác hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của tất cả mọi người.
Đông lẩn khuất trong góc tối của con đường, ánh sáng từ những ngọn đuốc và ngọc ma pháp giúp hắn có thể dễ dàng xác định được phương hướng của mình, trong lúc đó thân hình của hắn lại rất khó bị phát hiện bởi hắn ẩn nấp trong bóng tối.
Đột nhiên Đông nghe thấy tiếng bước chân, không cần biết người tới là ai nhưng hắn nhanh chóng ẩn dấu thân mình sau những thùng gỗ cạnh tường, phía bên ngoài một đội lính tuần tra xuất hiện ánh sáng từ ngọc ma pháp thông qua những khe hở len lỏi vào mắt Đông cho hắn biết đối phương đang tới gần.
Đối phương càng lúc càng gần cũng khiến hơi thở của Đông càng lúc càng chậm cho tới khi đội lính tuần tra này đi qua Đông mới thở dài một hơi. Nếu có người đứng cạnh liền có thể nghe thấy được tiếng tim đập trong lồng ngực Đông, cho thấy hắn không hề bình tĩnh như bề ngoài.
Đông ngó đầu ra ngoài quan sát xung quanh sau khi xác định mọi thứ an toàn hắn mới cận thận bước ra, hắn bước từng bước nhanh chóng đi sâu vào trong quân xưởng.
Nơi này lính canh cũng nhiều hơn Đông phải rất cẩn thận từng bước đi của mình, sau một lúc cuối cùng Đông cũng tới được mục tiêu của mình một căn nhà được làm bằng đá nằm biệt lập với tất cả nhà xưởng được canh giữ rất cẩn mật.
Thông tin Đông nhận được cho biết trong căn nhà này dấu bản thiết kế của súng cùng các loại v·ũ k·hí khác, nhiệm vụ của Đông chính là ă·n c·ắp những thứ này.
Đương nhiên nếu là bình thường Đông không thể nào lọt qua được sự canh phòng xung quanh căn nhà, nhưng hắn không hành động một mình, sẽ có người tiếp ứng hắn.
Chờ một lúc bên ngoài đột nhiên xuất hiện tiếng súng, sau đó lính canh từ khắp nơi trong công xưởng liền vội vã chạy về phía tiếng súng nổ. Ngay cả những binh sĩ canh gác gần căn nhà cũng được điều đi, có một đội đang chạy về hướng Đông đang nấp, hắn đã chuẩn bị cho chuyện này nhanh chóng ẩn mình vào ngõ rẽ bên cạnh. Đám lính canh vội vã chạy qua mà không chú ý tới hắn.
Bây giờ canh giữ trước căn nhà chỉ còn hai lính canh giữ trước cổng chính kia, Đông cũng không có ý định xử lý bọn hắn, Đông chỉ là phàm nhân hắn còn chưa tự tin tới mức đi t·ấn c·ông những kẻ cầm trên tay thứ v·ũ k·hí đáng sợ kia.
Hắn chọn một phương pháp khác, đi đường vòng ra sau căn nhà, từ cửa sổ đột nhập vào.
----
thay đổi thông tin chương 152 ghi chép cổ lão nhất của tinh linh tộc là thay từ 30 nghìn năm lên 100 nghìn năm.