Chương 161: Không có siêu phàm giả
Chương 161:
Đang ẩn mình tại một vị trí gần đó, Diệp Anh đột nhiên nghe được âm thanh lạ từ hướng bên kia như tiếng lá khô bị dẫm lên, tuy không quá rõ ràng nhưng Diệp Anh có thể khẳng đinh đang có thứ gì đó hướng về nơi đóng trại, hơn nữa không phải một mà ít nhất cũng trên năm người.
Nơi đó là vị trí của Nhật, nhưng Diệp Anh chắc chắn Nhật sẽ không quay trở lại cùng với một đống âm thanh lại còn hành động khả nghi như vậy.
Nghi ngờ trong lòng Diệp Anh nổi lên hắn cận thẩn đứng dậy cầm theo khẩu Uzi của mình từ từ tiếp cận nơi âm thanh phát ra hắn hướng nòng súng của mình về phía trước cong lưng chậm rãi tiếp cận nơi âm thanh phát ra.
Càng tới gần âm thanh càng trở nên rõ ràng, Diệp Anh hoàn toàn có thể khẳng định phía trước đang có rất nhiều sinh vật đang tiếp cận trại của bọn họ, hơn nữa người canh gác tại hướng này gần như chắc chắn đã gặp bất trắc.
Một âm thanh mà một người gác ở hướng khác như Diệp Anh cũng nghe được không lý nào lại không kinh động tới một người ở gần vị trí này nhất.
Câu hỏi bây giờ là rốt cuộc những sinh vật phía trước là gì và Diệp Anh bây giờ phải làm như thế nào.
Diệp Anh là đội trưởng của toàn bội, quyết định của hắn ảnh hưởng tới an toàn của toàn bộ thành viên trong đội. Những sinh vật không rõ đang tiếp cận rất gần với trại của bọn hắn, Diệp Anh cần ra quyết định một cách nhanh nhất.
Đột nhiên âm thanh phía trước im bặt, dường như những sinh vật phía trước đã dừng lại. Diệp Anh cũng dừng lại, ẩn mình sau một gốc cây nòng súng đen ngòm vẫn hướng về phía trước cùng đôi mắt đầy cảnh giác.
Diệp Anh cảm nhận được vị trí của hắn cùng nơi phát ra âm thanh còn chưa tới năm mươi mét, đây là vị trí lý tưởng của Uzi, một băng đạn thôi những sinh vật phía trước sẽ nằm trong vũng máu.
Nhưng ánh sáng thiếu thốn lại không cho phép Diệp Anh làm điều đó, bắn súng là dựa vào mắt không phải tai, Diệp Anh không thể xác định loạt đạn đầu tiên của mình nên bắn vào vị trí nào.
Âm thanh chỉ có thể giúp Diệp Anh xác nhận khoảng cách của hắn với mục tiêu phía trước.
Thẩm Thu Hà ra lệnh cho đội người của mình dừng lại, không hiểu sao hắn nghe được một âm thanh lạ giống như tiếng bước chân đang tiếp cận bọn họ từ bên trái. Dường như có kẻ nào đó đang tiếp cận đội bọn hắn, nhưng ngay khi tất cả mọi người dừng lại âm thanh đó cũng biến mất.
Thẩm Thu Hà nheo mắt nhìn về bóng đen sâu thẳm chỉ cách mình không tới hai mươi mét kia, kinh nghiệm nhiều năm của Thẩm Thu Hà cho hắn biết đằng kia đang có một thứ gì đó đang rình mò bọn hắn, và hắn không thể bỏ qua sự nguy hiểm này.
Thẩm Thu Hà ra hiệu cho đội của mình dừng lại chọn hai người cùng hắn đi tới điều tra, mũi tên đã đặt sẵn trên dây cung bất kỳ trường hợp nào Thẩm Thu Hà liền có thể ngay lập tức bắn ra mũi tên của mình hạ gục mục tiếu.
Diệp Anh nghe được âm thanh càng lúc càng lớn, dường như có sinh vật đang dần tiếp cận vị trí của hắn.
Hơi thở của Diệp Anh chậm lại, mồ hôi trên trán bắt đầu chảy xuống, âm thanh càng lúc càng tiếp cận cuối cùng xuất hiện trong ánh sáng mờ ảo đầu tiên không phải một con người, hay một sinh vật nào mà là ánh sáng phản xạ từ chút ánh sáng mặt trăng.
Là lưỡi kiếm.
Kết luận ngay lập tức được đưa ra khi ánh sáng này đập vào mắt Diệp Anh.
Hắn không chút do dự hướng nòng Uzi của mình về phía thanh kiếm bóp cò.
Tiếng súng khác biệt của khẩu Uzi vang lên trong khu rừng yên tĩnh, một loạt đạn từ trong nòng bay ra sau đó…
Phập!
Một mũi tên cắm ngay trước mặt Diệp Anh đuôi của mũi tên đang còn rung lên buộc hắn phải lui lại phía sau thân cây.
Ngay khi người của mình ngã xuống trong vũng máu Thẩm Thu Hà đã không do dự chĩa mũi tên của mình về phía ánh sáng từ những tia lửa kia, hắn không kịp xác nhận mục tiêu của mình đã bị tiêu diệt hay chưa bây giờ thú hắn quan tâm nhất chính là cuộc phục kích đã bại lộ.
Tiếng súng hiển nhiên đã đánh thức toàn bộ đội viên trong trại, bón hắn như một thói quen được huấn luyện sẵn vươn người dậy cẩm lên khẩu súng đang được giữ trong lòng của mình cảnh giác xung quanh vừa hét lớn có tập kích.
Nhưng bọn hắn chỉ vừa giật mình thức giấc do tiếng súng của Diệp Anh vẫn chưa hoàn toàn nắm rõ được tình hình.
“Kẻ địch hướng chín giờ.”
Diệp Anh hét lớn thông báo cho người của mình vị trí của địch, sau đó các binh sĩ nhanh chóng xây dựng đội hình tam giác vuông hướng nóng súng của mình về vị trí được Diệp Anh thống báo.
Đừng nghĩ rằng thời đại v·ũ k·hí nóng thì tác chiến không cần đội hình, ngược lại nó rất quan trọng, đặc biệt với các lực lượng đặc nhiệm tinh nhuệ tác chiến với quân số hạn chế, trong hệ thống huấn luyện bọn họ còn được huấn luyện di chuyển theo đội hình để có thể yểm trợ cho nhau.
Đội hình tam giác vuông chính là một trong những đội hình t·ấn c·ông tiêu biểu nhất.
Bọn hắn hình thành đội hình, sử dụng các vật che chắn phía trước như thân cây từ từ tiếp cận mục tiêu.
Một binh sĩ nấp sau thân cây dưới sự bảo vệ của đồng đội lấy trong ba lô ra một cây pháo sáng, ánh sáng đỏ lòm được đốt lên cho dù phía sau thân cây cũng không che đi được ánh sáng này.
Binh sĩ ló người ra ném mạnh pháo sáng về phía vị trí được cho là có kẻ địch.
Ba tiếng rít vang lên, sau đó là âm thanh vật nhọn cắm vào thân cây. Trong đêm tối như thế này đ·ốt p·háo sáng không khác nào nói lạy ông con ở bụi này, chính vì thế binh sĩ này ngay lập tức được tiếp đón bằng bốn mũi tên từ phía trước bay đến cắm vào thân cậy phía trước. May mắn binh sĩ này cũng nhận thức được nguy hiểm nên mới nấp sau thân cây, nếu không bây giờ trên cơ thể hắn có thể đã cắm không ít mũi tên.
Những người khác thấy vậy làm sao có thể để đồng đội của mình bị áp chế, tiếng súng nổ vang lên đáp trả lại đối phương.
Nấp sau một thân cây Thẩm Thu Hà rút trên ống đựng tên xuống một mũi tên đặt lên dây cung, hắn quan sát lính của mình hiện tại cũng đang nỗ lực nạp lại mũi tên cho dây nỏ.
Đột nhiên một viên đạn xẹt qua phá vỡ lớp vỏ khô của thân cây khiến chúng bắn ra suýt nữa rơi vào mắt Thẩm Thu Hà khiến hắn giật mình.
Hắn không ngờ v·ũ k·hí của đối phương lại có uy lực mạnh như vậy, đứng trước v·ũ k·hí này bọn hắn chỉ có thể sử dụng v·ũ k·hí tầm xa để đối đầu với đối phương. Bây giờ thì Thẩm Thu Hà hiểu tại sao Thâm lại yêu cầu tất cả bọn hắn phải mang theo nỏ cùng rất nhiều mũi tên, đứng trước loại v·ũ k·hí này cố gắng tiếp cận bằng v·ũ k·hí cận chiến không khác nào t·ự s·át.
Thẩm Thu Hà ló mắt ra tìm kiếm vị trí của đối phương, nhưng ngay sau đó thân cây hắn ẩn nấp bị một loạt đạn h·ành h·ạ, buộc hắn phải rụt đầu về.
Hắn nhìn về phía thứ phát sáng chói mắt đang nằm cách đó không xa, đây là thứ khiến hắn bị lộ, Thẩm Thu Hà một mũi tên cắm xuyên qua pháo sáng, nhưng nó lại không khiến pháo sáng bị dập tắt. Thẩm Thu Hà không còn cách nào khác chỉ đành hướng về phía kẻ địch thả mũi tên.
Ánh sáng của pháo sáng rất nhanh đã suy yếu, nhưng Thẩm Thu Hà còn chưa kịp vui mừng vì thứ này sắp tắt thì một thanh pháo sáng khác lại được ném về phía bọn hắn. Bây giờ Thẩm Thu Hà biết lần này bọn hắn gặp rắc rối lớn.
Diệp Anh sau đó cũng đã hội ngộ cùng đội của mình.
“Hai người các ngươi vòng qua phải, hai người các ngươi vòng qua trái tập sườn bọn hắn.”
Diệp Anh ra lệnh đúng như những gì hắn được huấn luyện. Các binh sĩ nghe vậy không nói lời nào tuân theo mệnh lệnh của đội trưởng men theo chiến trường bắt đầu di chuyển sang hai bên sườn đối phương, thi thoảng còn có vài mũi tên bay qua đầu bọn hắn, nhưng hỏa lực của kẻ địch quá thưa thớt hoàn toàn không đủ khả năng để đe dọa tới bọn hắn.
Hơn nữa vị trí này là vị trí yếu sáng, đối phương không thể nhìn rõ bọn hắn như bọn hắn nhìn được đối phương.