Chương 160: Thiệt hại đầu tiên.
Chương 160:
Diệp Anh rất buồn bực, không hiểu chuyện gì xảy ra hắn vậy mà bị phân vào tiểu đội mười hai người.
Trong tất cả các bài huấn luyện Diệp Anh đều hoàn thành rất tốt, hắn cứ nghĩ mình sẽ được xếp vào một đội tinh nhuệ. Nhưng mọi thứ không như mở hắn bị sắp xếp vào đội mười hai người và trở thành đội trưởng của đám người này.
[Đội trưởng] âu cũng xem như được an ủi phần nào. Nhưng chỉ có mười hai người cũng khiến bọn hắn bị phân tới một khu vực nhỏ hơn những đội khác, hơn nữa hành động cũng phải cận thận hơn rất nhiều.
Sau nhiều ngày tiến vào khu vực chỉ định cuối cùng đêm qua bọn hắn đã thành công tập kích một trại c·ướp, hơn bảy mươi mạng người tất cả đều bị xử lý hết. Diệp Anh cùng các đồng đội không có khái niệm nhân từ hay nhân đạo, ngay cả những chỉ huy của bọn hắn cũng đã quán thâu rất rõ ràng về kế hoạch hành động.
Giết sạch chính là mục tiêu trong mỗi đợt t·ấn c·ông của bọn hắn, thực ra thích hợp để chạy một vài người mới là mục đích chính để tạo ra khủng hoảng trong nội bộ đám sơn tặc. Cho chúng biết rằng đang có những bóng ma săn lùng chúng nếu chúng còn tiếp tục làm c·ướp.
Bất quá bởi vì đêm qua đám đội viên này của hắn quá hăng nên không may đã xử lý hết cái sơn trại kia, cuối cùng bởi vì để hoàn thành nhiệm vụ Diệp Anh chỉ có thể ra lệnh kéo vài cái xác đi thả xung quanh mong rằng những tên sơn tặc khác trong khu vực có thể tìm được và lan truyền về thảm trạng của cái sơn trại đó. Đấy chính là lý do khiến Thẩm Thu Hà có thể biết được tin Bạch Hùng bị diệt nhanh như vậy.
Hiện tại hoàng hôn đã tới, bọn hắn chuẩn bị hạ trại qua đêm tại đây. Cả ngày hôm nay bọn hắn không tìm được bất kỳ dấu hiệu nào của lũ sơn tặc, vì thể chỉ có thể nghỉ qua đêm tại đây. Để đảm bảo bí mật bọn hắn cũng không nhóm lửa nấu ăn, chỉ có thể lấy ra mấy miếng bánh mỳ khô, cùng thịt khô xông khói. Phải nói những thứ này rất khó ăn, Diệp Anh phải đập cho nát chúng ra răng của hắn mới có thể nhai được cho dù vậy cứ cách vài miếng hắn vẫn phải uống một ngụm nước. Không có cách đây là loại đồ ăn duy nhất có thể mang theo nhiều ngày mà không sợ bị hỏng.
Diệp Anh ngồi trên một tảng đá nhỏ dùng khăn lau chùi cho khẩu súng trên tay mình. Khác với những đội viên khác, trên tay Diệp Anh không phải khẩu M1 thường thấy mà là một loại súng nhỏ gọn hơn M1 rất nhiều.
Bất kỳ người hiểu biết về v·ũ k·hí nào đều có thể đọc ra được tên của khẩu súng Diệp Anh đang cầm.
[Uzi]!
Khẩu tiểu liên vừa mới được đưa vào sản xuất, hiện tại sản lượng vẫn còn ít nên chúng cũng chỉ được trang bị hạn chế. Trong mỗi tiểu đội hiện tại chỉ được trang bị một tới hai khẩu, các lô sau sẽ được ưu tiên trang bị bảo vệ yếu nhân.
Ban đầu Long định lựa chọn một số loại tiểu liên được sử dụng trong thế chiến như Thompson hay sten. Nhưng sau khi đánh giá lại hắn quyết định lựa chọn Uzi.
Sở dĩ Long chọn Uzi thứ nhất vì đây là khẩu súng được thiết kế để có thể sản xuất bởi một nền công nghiệp còn rất non trẻ như Isreal thời mới lập quốc, có không ít điểm tương đồng với hệ thống công nghiệp hiện tại của Long, mặc dù của hắn đáng thương hơn rất nhiều.
Các bộ phận của Uzi phần lớn được sản xuất bằng thép dập, nó có thể giảm đi rất nhiều áp lực cho hệ thống gia công vẫn còn rất nhỏ của Long, nó còn rẻ và có khả năng sản xuất quy mô lớn.
Khác với tình hình của Isreal khi đạn 9mm có thể nhận được từ viện trợ nước ngoài, Long hoàn toàn phải xây dựng một dây chuyền sản xuất khác cho loại đạn này. Nhưng đạn 9mm là loại đạn được sử dụng rất phổ biến, vì thế rất nhiều v·ũ k·hí sau này vẫn có thể sử dụng loại đạn trên.
Bất quá bởi vì năng lực luyện kim vẫn còn hạn chế lò xo của Uzi cần phải thay mỗi hai trăm phát, đành vậy.
Vì thế nó được Long lựa chọn đưa vào sản xuất.
Diệp Anh thực chất chỉ mới tập sử dụng khẩu súng này được hai ngày, nhưng với một người đã trải qua huấn luyện như hắn cùng với những kẻ hắn phải đối đầu hai ngày cũng là quá đủ. Cũng chỉ là một đám ô hợp mà thôi không thể nào kinh khủng như lực lượng tinh nhuệ của q·uân đ·ội hiện đại được.
Đêm qua chính khẩu súng này đã tiễn vong ít nhất hai mươi tên địch, hơn một phần tư kẻ địch c·hết dưới họng súng này Diệp Anh làm sao không mê mẩn cho được.
Mặc dù tấm bắn hiệu quả của Uzi thực sự không xa, nhưng nó không phải vấn đề khi được hỗ trợ bởi những khẩu M1. Dù sao mục địch của Long là những khẩu súng có khả năng tác chiến tốt khi bị siêu phàm giả đối phương tiếp cận gần dưới một trăm mét.
“Đội trưởng ngươi không cần phải ôm khư khư nó như vậy chúng ta cũng không lấy của ngươi.”
Một binh sĩ ngồi đối diện thấy Diệp Anh như bảo vệ vật quý ôm khư khư lấy Uzi khiến hắn không nhịn được lên tiếng trêu chọc. Lời của hắn cũng khiến những người khác tham gia vào, trêu chọc Diệp Anh.
“Cút cút! Đừng tưởng ta không biết mấy người các ngươi nghĩ gì.”
Quả thật chỉ cần thấy đôi mắt của đám sói đói này cứ liên tục tia về phía khẩu súng trên tay mình là đủ để Diệp Anh hiểu đám này đang nghĩ gì.
Đội của bọn hắn cứ như vậy trêu chọc nhau một lúc rồi bắt đầu thanh phiên nghỉ ngơi.
Mười hai ngươi chia làm ba ca bốn người một ca tiến hành canh gác xung quanh trại.
Vì ở trong rừng nên ánh sáng từ trăng cũng rất hạn chế, bốn người lính chia ra bốn hướng ẩn nấp vào một nơi kín đáo gần đó tiến hành canh gác.
Trong đêm đen, ánh sáng từ mặt trăng mờ ảo chiếu xuyên qua cánh rừng đã không còn phiến lá.
Tại một vị trí ẩn nấp của mình người lính canh gác vấn dùng ánh mắt mở lớn cảnh giác quan sát toàn bộ khu vực xung quanh mặc dù đôi mắt của anh ta thực sự không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì cách xa năm mét.
Người lính không biết rằng bên trái anh ta chỉ cách hai mươi mét có một bóng đen đang từ từ tiếp cận, cho dù có ánh trăng hỗ trợ người lính cũng không thể nhìn thấy được bất kỳ điều gì tại khoảng cách đó. Bóng đen ẩn mình dưới bóng của những gốc cây bước từng bước nhẹ nhàng cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động nào chậm rãi tiếp cận người lính vẫn không biết rằng tính mạng của mình đang gặp nguy hiểm.
Chỉ cần nhìn cách đi chuyển cũng đủ biết kẻ đang tới gần là một bậc thầy về đi rừng.
Bất quá khi bóng đen tiếp cận tới mười mét âm thanh từ những tiếng bước chân đã không thể che dấu được hành tung của hắn, người lính nhanh chóng cảnh giác hướng nòng súng về phía âm thanh phát ra.
Nơi đó là một mảnh tối đen như mực người lính không thấy được gì. Âm thanh cũng đã im bặt ngay khi hắn hướng khẩu súng của mình về phía đó, nhưng người lính vẫn không hạ sự cảnh giác của mình xuống, hắn chậm rãi bước từng bước chân tiến lại gần, bên dưới những phiến lá khô bị hắn dậm nát vang lên tiếng xào xạc.
Tại khoảng cách gần người lính thấy được một thân cây che đi tầm mắt của mình, hắn càng trở nên cảnh giác hơn từng bước tiến lại gần cho tới khi hắn tựa lưng vào thân cây nóng súng thu lại hướng lên trời.
Người lính hít một hơi đột nhiên hành động cả người tiến lên nòng súng hướng thẳng vào vị trí phía sau thân cây. Nơi đó cuối cùng lại không có gì cảm tựa như tất cả mọi thứ là do hắn tưởng tượng ra.
Người lính hạ súng xuống thở dài một hơi, xem ra vừa rồi là do hắn tưởng tượng. Nhưng khi hắn còn chưa kịp thả lỏng thì một âm thanh nhỏ vang lên bên tai khiến người lính này theo phản ứng quay đầu lại, một con dao xuất hiện trước mặt hắn, lưỡi dao sáng bóng còn thể nhìn thấy rất rõ sau đó là một cơn đau từ trên cổ truyền tới người lính mở miệng muốn lên tiếng như không hiểu sao hắn lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, hơn nữa ngay sau đó một bàn tai vươn tới che lại miệng của hắn, cả người hắn bị một bàn tay khác khóa lại.
Bình thường chỉ với sức lực này người lính hoàn toàn có thể tránh thoát, nhưng bây giờ không hiểu sao cả người hắn như vô lực không có bất kỳ động tác nào cố gắng phản kháng. Máu tươi chảy ra từ vết rạch trên cổ thấm ướt bờ vai của Thẩm Thu Hà, hắn bây giờ đang dùng toàn bộ sức lực của mình để người lính không thể chống cự.
Rất nhanh sự dãy giụa đã kết thúc, ánh mắt của người lính vẫn còn trợn tròn nhưng cơ thể lại cứng đờ, Thẩm Thu Hà chậm rãi đặt cái xác xuống. Hắn phát ra một âm thanh như cú kêu, nếu không được biết trước có lẽ không ai ngờ rằng đây là âm thanh do người phát ra.
Sau đó đội người Hoằng và Thâm xuất hiện, Thẩm Thu Hà không nói nhiều ra hiệu cho bọn họ đi theo.