Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 162:




Chương 162:

Về phía Thẩm Thu Hà hiện tại hắn đang lâm vào thế khó, hỏa lực của kẻ địch thực sự quá vượt trội cho dù bọn hắn nhiều người hơn nhưng những mũi tên thưa thớt hoàn toàn không thể bù đắp lại chênh lệch này.

Còn chưa kể cái thứ phát ra ánh sáng đỏ chót ở đằng trước hoàn toàn để lộ vị trí của bọn hắn, Thâm đã nói cho dù có bị lộ bọn hắn cũng có cơ hội rút lui thậm chí g·iết ngược đối phương bởi vì thứ v·ũ k·hí đối phương sử dụng cần có khả năng quan sát.

Nếu lợi dụng bóng đêm một cách triệt để thứ v·ũ k·hí này sẽ trở nên vô hại, như vậy dưới sự yểm hộ của đêm tối bọn hắn hoàn toàn có cơ hội chiến thắng.

Thẩm Thu Hà không biết Thâm tại sao lại có kiến giải sâu sắc về v·ũ k·hí của đối phương như vậy, nhưng bây giờ hắn thấy Thâm đã đúng, ít nhất là một phần.

Không phải sao? Đối phương đã ý thức được điểm yếu trong chiến đấu ban đêm của loại v·ũ k·hí này và làm ra một thứ khốn kh·iếp có thể giúp bọn hắn khắc phục điểm yếu đó.

Còn bây giờ Thẩm Thu Hà cùng đội của hắn đang lâm vào một tình thế cực kỳ khó khăn, hắn hướng về gốc cây bên cạnh nơi Thâm đang ẩn nấp hỏi.

“Ngươi có chủ ý gì không?”

Trong mắt Thẩm Thu Hà một huynh đệ gần đó vừa lộ mặt ra muốn dùng nỏ đã lên dây trên tay mình đáp trả những kẻ phía trước nhưng khi hắn còn chưa kịp thả tên đầu hắn đã ngửa ra sau, sau đó là toàn cơ thể cũng ngã ra hoàn toàn không còn cử động.

Thẩm Thu Hà không đi nhìn người này nữa hắn tập trung về phía Thâm ngươi đang vô cùng chật vật ngay bên cạnh. Thẩm Thu Hà cho dù là thủ lĩnh của băng nhưng hắn thật sự không có tài năng gì trong chỉ huy chiến đấu, vì thế hắn tìm đến Thâm người được hắn cho rằng có năng lực hơn hắn, ít nhất là trong tình thế hiện tại.



Thâm nhìn ánh mắt hi vọng của Thẩm Thu Hà rồi lắc đầu, hắn bất quá cũng chỉ là một đội trưởng nhỏ trong q·uân đ·ội của công tước mà thôi biết được những đặc điểm v·ũ k·hí của đối phương có thể hiểu được, nhưng để hắn đưa ra chủ ý trong tình thế như thế này đã vượt qua khả năng của hắn.

“Lão đại, nếu không làm gì chúng ta sẽ c·hết hết!”

Hoằng cũng tại gần đó hét lớn Thẩm Thu Hà, tình hình hiện tại thực sự quá nguy hiểm, chỉ mới đó bọn hắn đã tổn thất mất năm người nếu không làm gì thật sự tất cả sẽ chôn ở đây.

“Ahhh!”

Hoằng vừa nói xong liền lộ mặt ra hướng mũi tên đã được căng trên nỏ của mình về phía đối diện, ngay khi hắn vừa nhả mũi tên ra một viên đạn trực tiếp găm vào bàn tay hắn thổi bay một phần của bàn tay cùng hai ngón út và áp út.

Hoằng kêu lên đau đớn, nỏ trên tay cũng rơi xuống, máu tưới chảy ra từ miệng v·ết t·hương thấm ướt cả bàn tay hắn cơn đau đã khiến mặt hắn trở nên vặn vẹo.

Thẩm Thu Hà thấy huynh đệ của mình người be bét máu trong đầu trống rỗng, không biết phải làm sao? Hắn trước đây chỉ là một thợ săn bình thường, làm sao biết được trong tình thế này phải làm gì.

Trong lúc đó đội của Diệp Anh ngoại trừ việc tiếp tục dùng súng áp chế đối phương cũng không làm thêm bất kỳ điều gì, bây giờ bọn hắn chỉ cần chờ bốn người kia vòng qua sườn đối phương thì trận chiến này đã nắm chắc chiến thắng không cần làm thêm bất kỳ điều gì khác người cả, thi thoảng cũng có vài mũi tên bay về hướng bọn hắn, nhưng độ chính xác của những mũi tên này thực sự đáng thương.

Vừa nghĩ tới đây một tiếng rít vang lên, một mũi tên cắm thẳng vào gốc cây ngay trước mũi hắn, thân tên còn đang đung đưa qua lại. Mẹ nó lệch một chút nữa là hắn tiêu đời rồi, Diệp Anh cảm thấy gáy mình rét run lên, hắn nổi lên độc ác trong lòng lấy xuống quả lựu đạn chống bộ binh bên hông rút chốt ném về vị trí mũi tên xuất phát.

Thẩm Thu Hà nhìn thấy một đồ vật như cái chày rơi xuống một huynh đệ đang nấp gần Thâm, hắn còn chưa kịp lên tiếng nhắc nhở thì một t·iếng n·ổ vang lên, bụi đất xung quanh cái chạy bay ra.



Sau đó tiếng hét đau đớn vang lên khắp khu rừng, mặc cho tiếng súng đang vang dội nhưng tiếng hét đau đớn lại vô cùng rõ ràng hoàn toàn không thể che dấu.

Tiếng này không ai khác tới từ Thâm trong mắt Thẩm Thu Hà người huynh đệ kia c·hết rất tàn khốc, một bên chân của hắn đã bị thổi bay máu thịt be bét lộ ra cả xương trắng, dòng máu đỏ tươi kết hợp cùng ánh sáng đỏ của thứ phát sáng kia càng khiến nó trở nên máu me, giống như địa ngục.

Thâm ở gần đó dường như cũng bị ảnh hưởng người hắn bị vô số miếng kim loại đâm trúng chảy ra máu tươi, đặc biệt là mắt phải nơi đó một mảnh kim loại đã đâm sâu vào, máu từ bên trong chảy ra như nước Thâm chính tay trái đang ôm lấy khuôn mặt hét lớn trong đau đớn, tay trái của hắn đã không thể động đậy nữa bởi vì nó cũng bị cắt ra nhiều phần, bụng của thâm còn có ha ba vết rách vô cùng lớn Thẩm Thu Hà thậm chí mơ hồ còn thấy được nội tạng bên trong.

Thẩm Thu Hà biết với v·ết t·hương như vậy Thâm đã không còn cơ hội sống, lúc này một cơn đau từ đùi truyền tới khiến hắn chú ý. Hóa ra trên đùi hắn cũng cắm lấy một miếng kim loại.

Thật đáng buồn, cho dù Thẩm Thu Hà có xuất sắc đến đâu thì khi hắn bị phát hiện đã chú định bọn hắn sẽ bị lực lượng của Diệp Anh tiêu diệt.

Chênh lệch giữa hai bên là quá lớn, cho dù hai mươi người này của Thẩm Thu Hà đều là những người tinh nhuệ nhất trong trại thì cuối cùng bọn hắn vẫn chỉ là một lũ sơn tặc một lũ ô hợp không hơn không kém cho dù lũ ô hợp này đã có được huấn luyện một chút.

Còn phía bên kia thì sao, tuy mất đi một người nhưng mười một người còn lại tất cả đều là những người lính trải qua những bài huấn luyện của lực lượng đặc nhiệm tinh nhuệ hiện đại, mặc dù việc huấn luyện mới chỉ trải qua hai tháng, mặc dù trang bị của bọn hắn không thể so sánh với lực lượng đặc nhiệm hiện đại nhưng xét về v·ũ k·hí và trình độ chuyên nghiệp bọn hắn hoàn toàn nằm ở một tầng khác so với đám ô hợp đối diện.

Đối đấu với lực lượng này đám người của Thẩm Thu Hà có thể g·iết được một người cũng đã là một kỳ tích, và chắc chắn nó cũng là một sự sỉ nhục đối với những thành viên trong đội này đám người Thẩm Thu Hà sẽ phải hứng chịu sự phẫn nộ của một trong những đội quân khét tiếng nhất mọi thời đại.





Trong khu rừng rậm rạp thi thoảng vẫn vang lên một vài tiếng súng lác đác, ánh sáng phát ra đã không còn là ánh sáng đỏ của pháo sáng nữa mà là ánh sáng từ những cây được trên tay mỗi người lính.

Diệp Anh nghe thấy tiếng thở dốc, hắn đưa ngọn đuốc trên tay về hướng âm thanh phát ra. Nơi đó một tên sơn tặc đang tựa lưng vào thân cây cả người hắn đầy là máu không nhìn rõ v·ết t·hương ở đâu chỉ có thể nhìn thấy bàn tay của hắn đã bị thổi bay hai ngón, tên sơn tặc này dường như đã b·ị t·hương rất nặng nhưng lại không c·hết hắn chỉ có thể ngồi tại chỗ cố gắng thở từng hơi cuối cùng.

Khi ánh sáng từ cây đuốc chiếu tới Diệp Anh thấy được trong mắt tên sơn tặc sự sợ hãi, và cả sự cầu xin. Sợ hãi c·ái c·hết, cầu xin được sống hay là sợ hãi chính Diệp Anh hắn và cầu xin một c·ái c·hết nhanh chóng. Diệp Anh không quan tâm nhưng hắn có thể thỏa mãn một ước nguyện của tên sơn tặc.

Nòng súng nhắm nay vào đầu kẻ đáng thương này, lại một tiếng súng nổ vang lên, một c·ái c·hết nhanh chóng không đau đớn đã tới với tên sơn tặc.

“Có lẽ hắn sẽ biết ơn mình vì điều này!” Diệp Anh nghĩ. Rồi hắn tiếp tục công việc quét dọn chiến trường của mình, những kẻ tập kích đã bị quét sạch t·hương v·ong của bọn hắn là một c·hết và một b·ị t·hương nhẹ. Đương nhiên c·hết chính là lính canh bị Thẩm Thu Hà tập kích,

Người b·ị t·hương nhẹ do không máy bị tên bắn trúng cánh tay, nhưng sơ cứu một chút liền có thể tiếp tục chiến đấu.

“Đội trưởng đã thống kê ra chúng ta đã tiêu diệt hai mươi mốt tên địch. Chúng ta bắt được một tên có vẻ là thủ lĩnh”

“Hai mốt, một đội phục kích có thể điều động nhiều người như vậy xem ra gần đây hẳn là có một cái sào huyệt lớn. Đạn dược thế nào?”

Diệp Anh suy đoán! Hắn cần xác nhận tình hình đạn dược của toàn đội để đánh giá xem có nên tiếp tục thực hiện nhiệm vụ hay không.

“Còn hơn năm trăm viên.”

Năm trăm viên không phải con số lớn, trước tiên cần xác nhận quy mô của cái sơn trại này rồi quyết định.

“Tên thủ lĩnh ở đâu?” Diệp Anh hỏi.