Chương 159:
Thẩm Thu Hà năm nay ba mươi hai tuổi, hắn có một vợ và một đứa con trai năm tuổi, nguyên bản hắn là một thợ săn công việc hàng ngày là lên rừng săn thú rồi đem về bán, thịt có thể để lại sử dụng còn da lông lại là thứ rất đáng tiền.
Nhưng thời gian trước sau khi hắn đi săn về thì làng của hắn đã thành một mảnh hoang tàn, những dân làng hắn quen biết từ nhỏ đến lớn lại trở thành những cái xác nằm la liệt khắp nơi. Thẩm Thu Hà cũng thấy được t·hi t·hể của vợ con hắn nằm ngay sau sân nhà, vợ hắn nằm trên đất hai tay ôm chặt con trai bảo vệ dưới người tấm lưng mỏng manh của nàng hướng lên trời lộ ra vô số v·ết t·hương.
Ngày hôm đó làng của hắn cháy sạch, ngọn lửa lớn tới nỗi nó chiếu sáng cả khu vực trong đêm tối như muốn thiêu đi tội ác đã xảy ra trong ngôi làng bình thường này, lại như muốn cho mọi người biết tội ác tại nơi này.
Từ ngày đó Thẩm Thu Hà lên núi, hắn không trở thành một dân tị nạn mà lựa chọn làm sơn tặc. Với kinh nghiệm đi rừng cùng năng lực chiến đấu của mình Thẩm Thu Hà nhanh chóng thu phục được rất nhiều kẻ giống như hắn cũng chạy lên núi làm tặc, trong những kẻ này có không ít còn là tàn binh trước kia của Lâm gia sau khi bại trận liền trốn lên núi.
Giờ đây nhóm sơn tặc của hắn đã có hơn một trăm người, có thể xem là nhóm sơn tặc lớn nhất trong khu vực này.
“Lão đại, lão đại xảy ra chuyện rồi!”
Thẩm Thu Hà đang chăm sóc cho bộ cung tên yếu quý cùng con dao găm đã gắn bó nhiều năm của thì một người vộị vã chạy tới. Người này gọi Lăng Phong là một huynh đệ dưới trướng của Thẩm Thu Hà.
“Chuyện gì?”
“Chu Quát c·hết rồi.”
Lời của Lăng Phong khiến Thầm Thu Hà giật mình nhìn sang. Chu quát cũng là một huynh đệ trong số những người hắn quen đầu tiên, tuy giao tình cũng không sâu nhưng cũng không nhạt tên này vậy mà c·hết rồi.
“Năm ngày trước hắn dẫn theo người đi xuống núi, sau đó không quay lại nữa. Người của chúng ta xuống núi do thám liền thấy được xác hắn bị treo trước cổng một ngôi làng.”
Những lời này là quá đủ để Thẩm Thu Hà hiểu được chuyện gì xảy ra, là một thủ lĩnh hắn chắc chắn phải có hành động trả thù nếu không tinh thần của huynh đệ sẽ sa sút, thậm chí có thể bất mãn với hắn.
“Báo với các anh em chuẩn bị, ngày mai chúng ta xuống núi một chuyến.”
Lăng Phong nghe vậy gật đầu muốn rời đi thì một người lại vội vã chạy vào, trên khuôn mặt không dấu được sự hoảng hốt bất an.
Hắn chạy tới trước mặt Thậm Thu Hà mới dừng lại, hai tay chống lên đầu gối thở hổn hển, xem ra hắn đã rất vội vã để chạy về đây.
Cả Thẩm Thu Hà cùng Lăng Phong đều nhíu mày khi thấy người này lại chật vật như vậy, Thẩm Thu Hà lên tiếng hỏi.
“Hoằng, có chuyện gì?”
“Lão đại bên…bên phía Bạch Hùng bị diệt rồi, toàn trại c·hết sạch.”
Bạch Hùng là thủ lĩnh của một nhóm sơn tặc khác chỉ cách nhóm của Thẩm Thu Hà hai ngọn núi, nhóm này có khoảng hơn bảy mươi người là nhóm lớn thứ hai sau nhóm của Thẩm Thu Hà, hiện tại vậy mà nghe tới bọn hắn bị diệt hơn nữa là c·hết sách. Việc này chắc chắn quan trọng hơn rất nhiều so với việc của Chu Quát.
“Chuyện gì xảy ra?”
Lăng Phong đứng một bên kh·iếp sợ khi nghe tin này, hắn liền c·ướp trước hỏi.
“Ta cũng không rõ ràng, là người của chúng ta phát hiện vấn đề khi ta chạy tới thì mọi chuyện đã như vậy.”
“Ngươi có phát hiện chỗ nào có vấn đề?” Thẩm Thu Hà hỏi.
“Có! Vết thương trên người những người này không giống như bị đao kiếm gây nên. Nó giống như bị đục một lỗ trên người vậy.”
“Ngươi nói là đục lỗ trên người.”
Lăng Phong biểu cảm không dấu được sợ hãi hỏi lại. Sau khi nghe được lời khẳng định của Hoằng sắc mặt hắn trở nên trắng bệch.
“Phong ngươi biết chuyện gì sao?”
Lăng Phong nhìn Thẩm Thu Hà lại nhìn Hoằng khuôn mặt nghi hoặc run rẩy mở miệng.
“Nếu đúng như những gì Hoằng nói như vậy có thể kẻ gây ra chuyện này là quân của lục hoàng tử. Chỉ có loại v·ũ k·hí đó mới gây ra những v·ết t·hương như vậy.”
Lăng Phong trước kia là người trong q·uân đ·ội của Lý gia, hắn cũng tham gia trận chiến thành Vĩnh Xuân vì thế hắn hiểu được đặc điểm của súng.
Hai người nghe xong tâm trầm xuống, quân của lục hoàng tử đã xuất hiện tại đây rồi, xem ra lần này bọn hắn gặp rắc rối lớn.
“Thông báo với các anh em đề cao cảnh giác. Hoằng ngươi chọn ra hai mươi người đi cùng ta.”
Thẩm Thu Hà phân phó xuống.
“Lão đại ta nghĩ chúng ta nên trốn.”
Lăng Phong từng là lính tham gia trân chiến kia, hắn biết kẻ địch nguy hiểm như thế nào.
Thẩm Thu Hà dừng chân, trong mắt toát ra sự cừu hận nói.
“Trốn! Chúng ta có thể trốn đi đâu? Tại nơi này có hơn một trăm người, ngươi muốn trốn cũng sẽ bị bọn hắn truy đuổi đến c·hết.”
Thẩm Thu Hà căm thù lục hoàng tử, bởi vì người này mà hắn tan cửa nát nhà hắn làm sao có thể khiến tên lục hoàng tử kia như ý được.
Thẩm Thu Hà tìm tới một căn phòng trong trại, người bên trong thời gian trước đã tới đây tham gia cùng bọn hắn, còn giúp huấn luyện đám ô hợp bọn hắn.
Thẩm Thu Hà không hiểu chiến đấu tại đẳng cấp này, vì thế chỉ có thể nhờ người này trợ giúp.
Người này gọi Thâm. Thâm là một thanh niên năm nay chưa tới ba mươi nhưng trên khuôn mặt đã thẫm đẫm sương gió, sau khi nghe Thẩm Thu Hà trình bày Thâm đồng ý tham gia.
Ngay chiều hôm đó Thẩm Thu Hà mang theo Hoằng và Thâm cùng hai mươi người khác rời khỏi trại, mục tiêu của bọn họ là những kẻ đã xâm nhập vùng rừng núi này. Hai mươi người này đều là những người xuất sắc nhất trong trại, bọn họ mang trên lưng những mũi tên vừa được thay lông mới, bên eo là thanh kiếm sắc bén được dấu trong vỏ và trên tay là những cây nỏ đầy uy lực.
Sở dĩ sử dụng nỏ bởi vì cung thủ cần rất nhiều thời gian để huấn luyện, với đám ô hợp như bọn hắn muốn huấn luyện một cung thủ nên hồn là đều không thể hơn nữa chiến đấu trong rừng sử dụng nỏ sẽ phù hợp hơn cùng tên, đây chính là đề nghị của Thâm. Trong đám người này cũng chỉ có Thẩm Thu Hà là người mang theo cung, đơn giản vì hắn là một cung thủ dày dặn kinh nghiêm.
Một đội người cứ như vậy cận thận từng chút một di chuyển trong khu rừng, bọn hắn biết nơi này còn có một nhóm người cực kỳ nguy hiểm đang tìm kiếm bọn hắn, vì thế ai cũng rất cẩn thận với từng bước đi của mình.
Đột nhiên Thẩm Thu Hà tại phía trước dơ tay lên ra hiệu cho bọn họ dừng lại, rồi hắn cúi xuống cầm lấy cành cây gãy vẫn chưa rơi xuống đang đung đưa trước mặt.
Đã vào mùa đông cây cũng đã thay lá, khu rừng hiện tại hoàn toàn không có một chút màu xanh nào, lá khô phủ lấp toàn bộ mặt đất khiến cho việc tìm kiếm dấu chân là cực kỳ khó.
Vào mùa này cành cây gãy cũng rất bình thường, nhưng cành cây trước mặt rõ ràng không nằm trong số đó, Thẩm Thu Hà sờ lên vị trí vết gãy, cảm giác khá mềm không giống một cành cây khô gãy tự nhiên chút nào rõ ràng có tác động của ngoại lực khiến nó gãy.
Thẩm Thu Hà lại bắt đầu quan sát mặt đất xung quanh, mặc dù đã bị lá khô che đi rất nhiều những không phải toàn bộ Thẩm Thu Hà nhanh chóng tìm ra được một đoạn đất có những vết lõm kỳ lạ dường như vết lõm này bị người đạp lên nhiều lần.
Kinh nghiệm nhiều năm của Thẩm Thu Hà khiến hắn biết rằng có một nhóm người từng đi qua đây. Hắn tiếp tục tìm kiếm khu vực xung quanh một lượt.
Sau một lát hắn quay lại nói với Thâm cùng Hoằng.
“Ta phát hiện có dấu vết người đi qua đây, các ngươi ở lại đây chờ ta đi do thám một chút. Ta sẽ để lại dấu hiệu, nếu quá lâu các ngươi có thể từ những dấu hiệu này tìm tới ta.”
Nói xong Thẩm Thu Hà chọn ra hài người cùng hắn rời đi.
Phải tới cuối buổi chiều Thẩm Thu Hà mới quay lại, hắn nhỏ giọng nói.
“Cách đây năm km có mười hai tên lính đang cắm trại, có lẽ chúng ta là mục của chúng ta chờ trời tối chúng ta sẽ phục kích bọn hắn.”
Thẩm Thu Hà là thợ săn, rừng thực chất không khác nào ngôi nhà thứ hai của hắn, tìm được người quả thật rất bình thường.