Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 148:




Chương 148:

Lúc Phó Cầm tiếp cận cổng làng hắn nhìn thấy bốn binh sĩ đang chạy ngược về phía mình, hắn liền ra lệnh cho lính của mình dừng lại đón binh sĩ từ cổng làng chạy tới.

“Thế nào quân địch đâu? Có bao nhiêu người?”

Bốn binh sĩ thấy được đồng đội của mình liền chạy tới, khi bọn hắn tới nơi liền bị Phó Cầm hỏi dồn.

“Có khoảng ba mươi tên địch, bọn hắn đã tiến vào cổng làng, chúng tôi không ngăn được bọn...”

Còn chưa để bọn hắn nói xong Phó Cầm đã đẩy tên lính trước người mình ra dùng khiên trên tay chắn trước người, sau đó tiếng phập phập vang lên liên tục ba mũi tên đã đánh lên tấm khiên trên tay hắn.

“Đội hình mai rùa.”

Các binh lính có chút bất ngờ khi ba mũi tên bay tới nhưng bọn hắn rất nhanh đã xây dựng đội hình ngay sau lệnh của chỉ huy, các tấm khiên trong nhanh chóng hình thành một lớp phòng thủ giống như mai rùa, phía sau năm cung thủ kéo căng dây cung hướng mũi tên vượt qua đầu những binh sĩ phía trước.

Trong ánh sáng chập chờn của ngọn lửa bên đường bóng dáng của những t·ên c·ướp bắt đầu xuất hiện trên đường phố.

Những t·ên c·ướp này khuôn mặt cực vặn vẹo, cực kỳ hưng phấn nụ cười trên môi cực kỳ điên cuồng nhìn những binh sĩ phía trước như con mồi vậy.

Nhìn thấy cảnh này Phó Cầm không khỏi nhíu mày, những kẻ này hành động không giống c·ướp chút nào. Thông thường lũ c·ướp khi vào được trong làng sẽ chia ra c·ướp b·óc khắp nơi, hơn nữa bọn chúng còn là hét cực kỳ ồn ào.



Những kẻ như vậy rất dễ bị xử lý, Phó Cầm chỉ cần tập hợp binh sĩ lại dùng ưu thế binh lực cục bộ tiêu diệt từng kẻ là được.

Nhưng là những kẻ này lại không làm như bọn hắn không chỉ chia người ra c·ướp b·óc mà còn tập hợp lại có mục đích đuổi theo tới đây, thậm chí bọn hắn còn rất im lặng không phát ra chút tiếng động nào tiếp cận bọn hắn.

Hơn nữa nhìn đội hình kia của bọn hắn, Phó Cầm phán đoán ra được đám người này đã trải qua huấn luyện cơ bản.

May mắn trang bị của bọn hắn không tốt cho lắm trên người chỉ có chút áo vải, v·ũ k·hí trên tay cũng rất hỗn loạn có kiếm, có đao, thậm chí có gậy gộc.

Nhìn thấy những trang bị này của lũ c·ướp Phó Cầm không khỏi thở dài một hơi, xem ra bọn hắn có thể tận dụng ưu thế trang bị dành chiến thắng.

“Bắn!”

Sau lệnh của Phó Cầm tiếng rít vang lên năm mũi tên từ phía sau bay qua đầu bọn hắn hướng về phía kẻ địch phía trước.

Năm mũi tên rơi xuống cắm vào hai t·ên c·ướp đứng đầu khiến chúng ngã xuống trong vũng máu, những kẻ này không có giáp ra dáng gì chỉ có thể dùng da thịt hứng chịu mũi tên.

Đồng đội b·ị b·ắn c·hết dường như kích thích huyết tính của đám c·ướp này, tên dẫn đầu chỉ thẳng thanh kiếm của mình về phía đội hình của dân quân hét lớn.

“Giết”

Giết, g·iết!



Lũ c·ướp hét lên lao thẳng về phía đội hình dân quân, xem ra bọn này cuối cùng vẫn chỉ là đám ô hợp đội hình chiến đấu bình thường cũng không duy trì được, chi như một đám thiêu thân đang lao vào một con nhím đã lộ ra gai nhọn phía trước.

“Giữ vững!”

Phong Cấm hét lên ra lệnh cho người của mình.

Lũ c·ướp không màng tới đội hình phía trước lao thẳng vào những kẻ chạy đầu vung tay chém thẳng lên bức tường khiên phía trước, cú chém rất mạnh nhưng lực chém bị phân tán ra cho từng binh sĩ thừa nhận vậy cũng không mạnh bao nhiêu cú chém cuối cùng ngoại trừ khiến vị trí b·ị c·hém của khiên có hơi biến dạng ra cái gì cũng không có. Sau đó ba thanh đao từ trên đâu hắn nhô ra chém thẳng về phía t·ên c·ướp, khi ánh đao lọt vào mắt t·ên c·ướp lưỡi đao liền đã lún sâu vào da thịt không được bảo vệ của hắn, ba đao chém xuống hai cánh tay của hắn b·ị c·hém rụng nhát còn lại dọc theo xương quai xanh củ t·ên c·ướp bổ dọc một đường tới ngực t·ên c·ướp, tới đây vì không còn đủ lực nữa thanh đao mới rút ra.

Tên c·ướp này không biết có nghĩ tới mình sẽ b·ị c·hém thành như vậy hay không nhưng bây giờ hắn đã không còn cơ hội nghĩ tới nữa. Máu tươi phun ra khắp cơ thể, hắn cứ như vậy bổ ra sau suýt nữa đánh trúng một động bạn khác đang tiến lên.

Bất quá những kẻ này không vì thế mà lui bước, có kẻ nhìn thấy v·ũ k·hí không có tác dụng liền dùng cả thân thể của mình lao tới hòng muốn dùng sức nặng trên cơ thể mình phá tan đội hình.

Quả thật cú xung kích này đã phát huy tác dụng rất lớn người lính trực tiếp hứng chịu cú xung kích không chịu được bị đẩy ra sau, đội hình mai rùa vốn dĩ có thể che chắn hoàn hảo vì người lính này lui lại liền lộ ra một lỗ hổng.

Tên c·ướp dùng cơ thể mình t·ấn c·ông vốn tưởng rằng mình thành công phá vỡ đội hình đối phương liền có thể hưởng thụ thành quả, nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng bốn mũi tên đã bay tới cắm thẳng lên cơ thể lộ ra không chút che chắn của hắn.

“Che chắn!”



Sau khi t·ên c·ướp bị dính mũi tên Phong Cấm liền hét lên sau đó những lính xung quanh lỗ hổng bắt đầu tựa vào nhau nhanh chóng thu hẹp đội hình vá lại lỗ thủng.

Bất quá ngay khi lỗ thủng sắp được che lại, một thanh kiếm đâm thẳng tới chặn ngang hai tấm khiến còn chưa kịp khép lại. Sau đó những cú xung kích liên tiếp của lũ c·ướp khiến cho đội hình còn chưa kịp chữa trị nhanh chóng bị phá vỡ.

Phong Cấm cũng bị đẩy lui ra, sau đó một thanh kiếm chọc thẳng tới trước mặt hắn, may mắn Phong Cấm nhanh chóng phản ứng dùng thanh đao trên tay của mình đánh bật thành kiếm kia ra.

Người t·ấn c·ông hắn là một tên đàn ông khuôn mặt ác sát, một vết sẹo dài chảy dọc qua mặt khiến những người đối diện với hắn cảm giác được một áp lực vô hình.

Phong Cấm chậm rãi dơ khiên tròn lên che chắn một nửa thân thể của mình chỉ để lộ ra khuôn mặt, hai chân co xuống hạ thất trọng tâm thanh đao trên tay đã nắm chặt bất cứ lúc nào cũng có thể chém ra.

Đội hình phòng thủ đã bị phá, nhưng Phong Cấm lại không lo lắng, trang bị của các dân quân hoàn toàn đủ khả năng để đè bẹp đám người ô hợp này.

Lo lắng duy nhất của Phong Cấm chính là kẻ phía trước, chỉ cần nhìn ánh mắt tư thế của hắn thôi Phong Cấm cũng biết kẻ này không đơn giản.

Hai người cẩn thận di chuyển vòng tròn, ánh mắt không hề rời khỏi từng động tác của đối phương muốn từ trong tìm ra sở hở, những người xung quanh dường như cũng hiểu ý không hề tiếp cận hai người.

Hai người cứ như vậy tiếp tục duy trì sự uy h·iếp với đối phương, nhưng sự uy h·iếp cân bằng này không duy trì được quá lâu, trong mắt t·ên c·ướp đã thấy đươcn người của mình đang không ngừng bị g·iết c·hết. Xét về năng lực chiến đấu bọn hắn không có chệch lệch nhiều so với dân quân, nhưng trang bị của dân quân hoàn toàn vượt trội, hoàn toàn áp đảo so với những t·ên c·ướp chỉ lâm thời tìm được chút v·ũ k·hí của bọn hắn, dựa vào trang bị áp đảo này dân quân hoàn toàn có thể đứng ở phía bất bại so với lũ c·ướp đặc biệt khi hai bên số lượng ngang nhau.

Dần dần dựa vào trang bị dân quân đã dần lấy được thế áp đảo về quân số, đã bắt đầu xuất hiện hai đấu một người, nếu tình trạng này tiếp tục lũ c·ướp chắc chắn sẽ c·hết hết.

Tên thủ lĩnh đã không thể duy trì tình trạng này nữa, hắn trực tiếp lao lên t·ấn c·ông Phó Cầm, đôi tay hắn cầm chặt thanh kiếm trên tay chém xuống kẻ địch trước mặt. Bất quá Phó Cầm lại không hề có ý định so chiêu với hắn. Phó Cầm dơ khiên lên đỡ lấy cú chém của tên thủ lĩnh sau đó liền lui lại tạo khoảng cách với tên thủ lĩnh.

Phó Cầm không muốn lúc này liều c·hết liều sống với tên thủ lĩnh, lính của hắn đang chiếm ưu thế chỉ cần chờ một thời gian sẽ có người xuất hiện hỗ trợ hắn đối phó với tên trước mặt này, chờ càng lâu hắn càng có lợi.

Tên thủ lĩnh thấy cảnh này đương nhiên biết Phó Cầm đang nghĩ gì, trong lòng hắn càng vội vàng muốn tiến tới hỗ trợ người của mình nhưng thủ lĩnh biết kẻ trước mặt sẽ không để hắn làm như vậy. Chỉ cần hắn dám rời khỏi phạm vi uy h·iếp của hai bên, người phía trước chắc chắn sẽ lao lên chém vào người hắn.

Thời gian càng dài bên phía hắn càng bất lợi khiến tâm tình tên thủ lĩnh rất nóng nảy, nhưng hắn lại không biết phải làm gì, kẻ phía trước rất nguy hiểm chỉ cần hắn không cẩn thận liền sẽ b·ị c·hém c·hết