Chương 147: Cướp.
“Ngọc Trang anh về rồi!”
Hoàng Nhật Minh mở cửa bước vào nhà gọi lớn, bình thường vào giờ này em gái hắn đã về nhà.
Cô em gái bé nhỏ dễ thương của Hoàng Nhật Minh từ trong nhà chạy ra, đôi mắt sáng quắc dính chặt lên bọc trên tay anh trai mình, còn chưa kịp để anh trai phản ứng nàng đã nhún chân lên hai tay bắt lấy mép bọc dở ra đưa mắt nhìn vào bên trong.
“Ah! Hôm nay có trứng.”
Cô bé nhìn thấy hai quả trứng đặt bên trong ánh mắt lại càng sáng hơn vui vẻ hét lên, hai chân liên tục nhảy lên thể hiện tâm tình đang vô cùng vui vẻ của mình.
Hoàng Nhật Minh dở khóc dở cười đẩy khuôn mặt đang mơ mộng của em gái ra nói.
“Được rồi mau đi dọn đồ ra.”
Ngọc Trang tuy có chút hụt hẫng khi bị anh trai đuổi ra như vậy nhưng nàng vẫn rất vui vẻ chạy vào trong bắt đầu sắp xếp bát đũa .
“Hôm nay học tập thế nào.”
Ngồi trên bàn thưởng thức đồ ăn của mình Hoàng Trung Thiện hướng về em gái của mình hỏi.
“Hôm nay ta học được mười chữ, thầy giáo còn khen ngợi ta đấy.”
Hoàng Ngọc Trang vừa thưởng thức bữa ăn của mình vừa tự hào báo cáo lại thành tựu hôm nay với anh trai.
Trong làng này hiện có một phòng học nhỏ, tất cả trẻ em trong làng đều được yêu cầu tham gia học tập tại đây, hơn nữa phòng học này là miễn phí vì thế các cha mẹ đều không có chút chống cự nào cho con cái của mình tham gia học tập.
Ngay cả bọn hắn cũng được khuyến khích buổi tối nên tới phòng học chữ. Theo như tuyên truyền thời gian gần đây các quan viên đều nói nếu không biết chữ sau này không cẩn thận bị người lừa ký vào giấy b·án t·hân hoặc giấy bán đất lúc đó cũng không thể kêu oan được.
Nói chung những đợt tuyên truyền đấy đều có một đặc điểm chính là cường điệu sự nguy hiểm của việc không biết chữ, cùng với lợi ích của việc biết chữ kết hợp thêm việc không thu học phí khiến cho rất nhiều người dân nguyện ý bỏ một chút thời gian nghỉ ngơi vào ban đêm ra đi học tập.
Đương nhiên có được giáo viên nhiều như vậy cũng không dễ dàng, những giáo viên này đều được tạo ra từ cầu tri thức, Long đã phải đầu tư cả một công xưởng sản xuất cầu tri thức để cung cấp nhu cầu cho toàn bộ hệ thống. Nhưng thế còn chưa đủ hắn còn đặt hàng từ cả đại hoàng tử.
Cho dù thế nào giáo dục luôn là ưu tiên hàng đầu của Long, hắn cho dù đang tập trung vào xây dựng q·uân đ·ội hay xử lý khủng hoảng dân cư nhưng hắn vẫn không quên xây dựng hệ thống giáo dục.
Giáo dục cần thời gian dài để đạt được hiệu quả tối ưu nhất, nếu không phải cầu tri thức chỉ có thể sử dụng một lần mỗi lần cũng chỉ có một lượng kiến thức hạn chế được thêm vào có lẽ Long đã trực tiếp dùng cầu tri thức chế tạo ra cả một đoàn chuyên gia.
Đương nhiên có được tri thức cùng với vận dụng tri thức lại là một vấn đề khác sẽ cần không ít thời gian để tiêu hóa và vận dụng những tri thức này, đặc biệt là các kiến thức chuyên nghiệp lại càng khó khăn hơn. Nhưng nếu chỉ là kiến thức cơ bản, như vậy là đủ để tạo ra không ít giáo viên.
Sau khi ăn xong Hoàng Ngọc Trang trở lại phòng của mình còn Hoàng Nhật Minh rời nhà, hắn phải tới phòng học để truyền thụ tri thức
Chính xác Hoàng Nhật Minh hiện tại ngoại trừ làm công việc địa chính hắn còn làm giáo viên. Kỳ thực một người đã làm việc cả ngày như hắn cũng không cần tới tối lại đi dạy, nhưng là Hoàng Nhật Minh muốn, bởi vì công việc này thật sự rất béo bở, một buổi dạy học vào ban đêm liền được một đồng bạc hắn ngu sao mà không tận dụng. Mặc dù có thêm tiền cũng không mua được thêm lương thực, nhưng ngoại trừ lương thực các mặt hàng khác đều mua được.
Đi trên đường Hoàng Nhật Minh gặp được một đội binh sĩ đang đi tuần, nhìn thấy người dẫn đầu của đội binh lính đó hắn dơ tay chào.
“Phong đại thúc ngươi lại đi tuần hả.”
“Nhật Minh đấy à. Nay lại đi dạy, tiểu tử nhà ngươi thật là biết kiếm tiền.”
Phong Cấm hắn hiện tại là đội trưởng của đội dân binh làng, đội dân binh này hiện tại có tới ba mươi người, tất cả đều được trải qua huấn luyện quân sự cơ bản.
Đừng nhìn bọn họ là dân binh mà nhầm ngoại trừ việc huấn luyện không đủ thời gian ra trang bị của bọn hắn thực sự còn tốt hơn cả q·uân đ·ội bình thường của các quý tộc chút nào.
Bọn hắn mặc trên người bản giáp, tay trái cầm khiên tròn nửa người tay phải một thanh đao sắc bén. Đây chỉ là đội hình tuần tra, với lính canh sau lưng bọn họ còn mang theo cung tên, phải nói đây là tiêu chuẩn trang bị của q·uân đ·ội tinh nhuệ phàm nhân cũng không sai.
Tất cả những v·ũ k·hí này đều được lấy ra từ kho v·ũ k·hí của lãnh địa, dù sao chủ lực của q·uân đ·ội Long xây dựng đều sử dụng M1 làm v·ũ k·hí, những loại v·ũ k·hí lạnh như thế này không còn trong ưu tiên của hắn nữa.
Nhưng là kho v·ũ k·hí của lãnh địa thực sự rất lớn có thể trang bị cho mười nghìn người Long làm sao không tận dụng số lượng v·ũ k·hí khổng lồ này cơ chứ.
Thế là xảy ra chuyện như bây giờ, ngay cả dân quân cũng có thể trang bị như quân tinh nhuệ.
Hai bên chỉ gặp nhau một chút liền đi qua không có quá nhiều thời gian trò chuyện, Hoàng Nhật Minh tiếp tục hướng về phòng học đi tới.
…
Nửa đêm giờ này mọi người đều đã đi vào giấc ngủ toàn bộ thôn làng đã trở nên vô cùng yên ắng, chỉ còn lại một vài cây đuốc đặt xung quanh làm ánh sáng cảnh báo cho lính canh đang đứng trên chòi canh gác.
Binh sĩ trên chòi canh ôm lấy cây giáo của mình làm điểm tựa giữ thăng bằng cho hắn, mi mắt của hắn bây giờ đang liên tục v·a c·hạm vào nhau cơ thể đong đưa giữa gió nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Không biết binh sĩ có muốn ngã xuống ngủ một giấc hay không nhưng ngay say đó một tiếng rít vang lên sau đó là tiếng vật nhọn cắm vào da thịt. Sau đó binh lính canh gác liền không giữ được thằng bằng cả người ngã xuống lộn một vòng rơi thẳng xuống đất không còn động đậy, nếu nhìn kĩ liền có thể thấy được trên người binh sĩ cắm lấy hai mũi tên, một mũi cắm vào ngực một mũi cắm ngay tại cổ của binh sĩ.
Âm thanh binh sĩ từ trên cao nhã xuống không nhỏ nó đánh thức một binh sĩ khác đang đứng canh tại gần đó, binh sĩ quay đầu lại đưa ánh mắt về phía vị trí âm thanh vang lên.
Thông qua ánh lửa chập chờn binh sĩ này có thể thấy được xác của đồng đội với hai mũi tên cắm trên người đang nằm ở đó, binh sĩ ngay lập tức tỉnh táo lại hắn ngâng đầu lên nhìn thấy trên chòi canh không còn người, đôi mắt binh sĩ lúc này mở lớn hét lên.
“Có tập kích, tập kích.”
Hắn vừa mới hét lên lại một loạt mũi tên bay tới cắm lên người binh lính này, tấm khiên vốn dĩ hắn phải cầm trên tay đáng lẽ có thể bảo vệ hắn khỏi những mũi tên đó bây giờ lại đang đặt tại sau chân tựa vào phía trên bức tường.
Từ bên ngoài làng những bóng đen dần xuất hiện chạy nhanh hướng về phía công làng.
Bọn hắn quả thật hành động rất nhanh nhưng tiếng hét vừa rồi của binh sĩ đã thành công cảnh báo cho những người khác.
Binh sĩ canh gác khác nghe được âm thanh đã không do dự đánh lên kẻng cảnh báo, âm thanh vang khắp làng đánh thức toàn bộ người trong làng dậy.
Đặc biệt là binh sĩ canh gác bọn họ nhanh chóng tập hợp lại một chỗ tháo cung tên trên người xuống bắn về phía những bóng đen đang hướng tới công làng kia.
Giết, g·iết.
Những bóng đen thấy đã không thể dấu được nữa liền hét lớn lao thẳng về phía cảnh cổng đang đóng của làng.
Trong làng bây giờ đã loạn thành một bầy, mọi người đều cố gắng chạy ra xa những bóng đen kia. Hoàng Nhật Minh cầm tay em gái rời khỏi nhà, hắn quan sát một hồi cũng kéo theo Ngọc Trang chạy về hướng ngược lại trên đường hắn thấy được Phong Cấm cùng các dân binh đang cầm theo v·ũ k·hí chạy về phía ngựa lại với bọn hắn.
“Phong đại thúc!”
Hoàng Nhật Minh kêu lớn, hắn dù sao cũng chỉ mới mười lăm tuổi gặp phải trường hợp này quả thật không biết phải làm sao thấy được người quen hơn nữa còn là đội trưởng dân binh khiến trong lòng hắn không nhịn được muốn tìm một điểm tựa.
Phong Cấm thấy hai anh em liền hét lớn nói.
“Tới nhà trưởng làng.”