Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 146:




Chương 146:

Hắc tinh linh là một sát thủ, còn người đàn ông vừa rồi là người của một tổ chức. Tổ chức này khá đặc thù, công việc của bọn hắn chỉ làm trung gian liên lạc giữa khách hàng với sát thủ, cùng với vai trò quan tòa làm chứng cho giao dịch của hai bên, bọn hắn sẽ được hưởng hoa hồng trong giao dịch của hai bên. Đổi lại là người làm chứng bọn hắn cũng có trách nhiệm đảm bảo cho việc thi hành hiệp ước của hai bên, nếu một trong hai bên vi phạm hiệp ước bọn hắn sẽ không ngần ngại cử người đuổi g·iết.

Đây là một tổ chức ra đời theo nhu cầu của thế giới sát thủ khi mà các cuộc giao dịch của hai bên rất khó được đảm bảo an toàn, có lúc bởi vì bảo mật bên thuê có thể cử người đuổi g·iết sát thủ, có lúc sát thủ lại vì tham lam mà không nhịu hoàn thành nhiệm vụ ngược lại còn g·iết người thuê đoạt tiền tài.

Chính vì thế một tổ chức như thế này ra đời trở thành bên trung gian làm chứng cho giao dịch của hai bên.



Tiến vào một căn nhà phía tây phủ thành chủ Văn Trung cùng hộ vệ của mình Đoàn Diên đồng loạt cởi xuống áo choàng.

Hai người được đón vào một căn phòng sau nhà ở đó đã có ba người chờ sẵn bọn họ một người không ai khác chính là quân đoàn trưởng quân đoàn một Đức Bình cùng người chỉ huy q·uân đ·ội của tòa thành này Gia Tú dường như cũng vừa mới tiến vào và một thanh niên khác.

Thanh niên này còn khá trẻ, nhưng đôi mắt híp lại cùng không khí xung quanh khiến người không nhịn cảm giác lạnh lẽo.

“Tướng quân, người này là.”

Văn Trung cùng Gia Tú ngồi xuống một bên lên tiếng hỏi Đức Bình về vị thanh niên kì lạ trước mặt.

Thanh niên còn chưa để Đức Bình kịp trả lời đã đứng dậy làm một quân lễ nói.

“Báo cáo tôi là Thiết Hàm Xuân, hiện là phó chỉ huy của cơ quan tình báo chiến lược.”

Văn Trung tuy biết Long xây dựng lực lượng tình báo nhưng hắn cũng chỉ từng gặp qua Cồ Lâm Biên, lúc đó người này còn chưa trở thành người đứng đầu lực lượng tình báo chỉ là một quân nhân nằm trong lực lượng được huấn luyện đặc biệt thời điểm đó tên này hoàn thành xuất sắc bài huấn luyện nên mới được Long đặc biệt khen ngợi. Còn vị phó chỉ huy này Văn Trung đúng là chưa bao giờ thấy, nhưng điều đó không có nghĩa hắn bỏ qua vị phó chỉ huy này.



“Rất vui được gặp ngài, Thiết đại tá.”

Văn Trung đứng dậy làm một động tác chào với Thiết Hàm Xuân. Theo sau Gia Tú cũng thực hiện một động tác chào theo kiểu q·uân đ·ội.

Văn Trung không nhịn được quan sát đánh giá vị phó chỉ huy trước mặt, thanh niên này tuy gọi Thiết Hàm Xuân nhưng ánh mắt lại cực kỳ sắc lạnh cả người đều không dấu được toát ra cảm giác lạnh lẽo giống như bống tuyết cắt qua da thịt hoàn toàn không có một chút khí tức nào của mùa xuân ấm áp.

“Rất vinh hạnh được gặp các ngài thành chủ đại nhân, Gia Tú tướng quân. Trong tương lai chúng ta sẽ còn hợp tác nhiều, mong ngài chiếu cố nhiều hơn.”

Lời này của Thiết Hàm Xuân khiến Văn Trung có chút khó hiểu, hắn được ánh mắt về phía Đức Bình đang ngồi một bên.

“Thiết phó chỉ huy sau này sẽ là người đứng đầu cơ quan tình báo của thành Hải Phong.”

Như vậy cũng là quá đủ để Văn Trung cùng Gia Tú hiểu được ý nghĩa của những lời vừa rồi.

“Như vậy xem ra sau này chúng ta phải hỗ trợ lẫn nhau rồi.”

Văn Trung tuy là thành chủ nhưng hắn cũng hiểu tầm quan trọng của cơ quan tình báo đối với hoàng tử điện hạ, tuy chỉ là phó chỉ huy nhưng chỉ cần biết người này thuộc cơ quan tình báo cũng đủ để tất cả quan viên của lục hoàng tử phải nể mặt ba phần.

Làm quen xong không phải Đức Bình mà là Thiết Hàm Xuân mở miệng, hắn nhìn về Văn Trung cùng Gia Tú nói.

“Hai vị hẳn phải biết ta có mặt ở đây vì lý do gì!”



Hai người gật đầu xem như đáp lời của Thiết Hàm Xuân, thấy vậy hắn nói tiếp.

“Sở dĩ đại hiệp sĩ có mặt ở đây vì chúng tôi nhận được tin tức Kim Hòa đã vào thành.”

Hai người nghe vậy liền nhướng mày, cả hai đương nhiên biết người tên Kim Hòa này là ai, bọn họ biết nhị hoàng tử sẽ cử người q·uấy r·ối nhưng cũng không ngờ được người chấp hành lại là kẻ này.

“Nếu chỉ có hắn cũng không cần động tới đại hiệp sĩ!”

Quả thật Kim Hòa cho dù là quan viên cũ của thành Hải Phong, tòa thành này có thể nói rất quen thuộc với hắn nhưng nó cũng không có nghĩa cần tới đại hiệp sĩ có mặt.

“Theo thông tin nhận được lần này hắn mang theo bốn vị siêu phàm giả tới, không phải học đồ mà là chân chính siêu phàm giả.”

Lời này khiến ấn đường của hai vị quan viên cao cấp nhất thành Hải Phong nhíu lại, xem ra lần này rắc rối cũng không nhỏ.

“Thiết đại nhân không biết ngài có tin tức về bọn hắn.”

Gia Tú hỏi, với tư cách là người nắm an ninh của tòa thành hắn có tư cách hỏi về việc này hơn cả Văn Trung.

Thiết Hàm Xuân lắc đầu nói.

“Chúng ta chỉ lần ra được có người đang tìm hiểu tin tức của ngươi, nhưng công tác bảo mật của bọn hắn phi thường xuất sắc chúng ta thực sự không thể tìm được người đứng sau.”

Đây cũng là bất đắc dĩ của Thiết Hàm Xuân, người hắn đưa tới đây không nhiều, hơn nữa còn là người ngoài chưa quen thuộc với tình hình của tòa thành này, muốn tìm hiểu tin tức cũng chỉ có những tin dễ dàng đạt được từ đám mua bán tin tức cùng với mục tiêu trọng điểm như Văn Trung, những nơi khác quả thật bọn hắn giống như người mù.

“Rất có thể bọn hắn đang âm mưu á·m s·át cậu, những ngày tới ta đề nghị cậu không nên rời khỏi phủ thành chủ. Nếu bắt buộc hãy thông báo cho ta, ta sẽ sắp xếp.”



Đức Bình lúc này mới lên tiếng, đề nghị của ông ta không sai tình hình hiện tại không thể tìm được Kim Hòa để Văn Trung rời khỏi phủ thành chủ không quá an toàn. Dù sao hiện tại bọn hắn còn chưa tìm được mục tiêu, phủ thành chủ hiện tại là nơi an toàn nhất bọn hắn có thể hoàn toàn khống chế tốt nhất nên để Văn Trung ở lại bên trong cho tới khi tìm được mục tiêu, mặc dù việc này sẽ khiến công việc gặp vấn đề nhưng còn tốt hơn là để thành chủ đại nhân bị g·iết.

Văn Trung nghe vậy thở dài, hắn biết trong chuyện này mình không có bao nhiêu tiếng nói so với ba vị ở đây, hắn chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý với lời đề nghị của Đức Bình.



Cách trấn Ngọc Liễu khoảng mười km về phía tây có một ngôi làng mới đang được dựng lên, ngôi làng này vừa mới được dựng lên hơn một tuần bên trong gần như tất cả đều là dân tị nạn.

Chính xác toàn bộ người trong làng đều là dân tị nạn.

Toàn bộ khu vực phía tây của lãnh địa hiện tại có thể nói đều là đất không người cũng không sai. Nhưng Long làm sao có thể lãng phí một vùng đất như vậy, vì thế hắn phát động chiến dịch khai hoang, toàn bộ đất đai trong quá trình khai hoang đều thuộc về người khai hoang đương nhiên rồi, không chỉ vậy hắn còn cho phép miễn thuế ba năm cho toàn bộ đất được khai hoang.

Ngôi làng này chính là được những người khai hoang dựng lên.

Hoàng Nhật Minh đi trên con đường vẫn còn chút gập ghềnh của ngôi làng, những dân làng trên đường đều lên tiếng chào, Hoàng Nhật Minh cũng rất lễ phép mỉm cười chào lại, trên tay hắn mang theo một cái bọc nóng hổi, thứ này là lương thực hôm nay được phát xuống. bên trong là bốn cái bánh mì rán, và hai quả trứng cùng một bát cháo nhỏ.

Nhìn qua số lượng này không phải có chút lớn so với người bình thường.

Kỳ thực đây là bữa ăn của cả hắn cùng em gái, hơn nữa bữa ăn của hắn phong phú như vậy bởi vì hiện tại hắn làm việc cho lãnh chúa.

Bởi vì là người biết chữ, hắn được điều tới đây đảm nhiệm vai trò địa chính. Công việc của hắn là xác nhận quyền sở hữu đất của những khu vực được khai hoang, không chỉ vậy hắn còn làm nhiệm vụ hòa giải mâu thuẫn về đất đai. Dù sao việc khai hoang như thế này những mâu thuẫn xung đột về đất đai cũng khá thường xuyên, vì thế cần một người trung gian hòa giải là tất nhiên.

Bởi vì thiếu người nên Hoàng Nhật Minh liền đóng luôn vai trò này, hắn giải quyết mọi chuyện khá công bằng nên người dân trong làng đều tôn trọng hắn.

Chính vì thế bữa ăn của hắn như vậy cũng không tính là nhiều, đây xem như đãi ngộ cho người có năng lực như hắn.