Chương 144: Kế hoạch loại bỏ.
Ngồi trong thư phòng của mình Long đọc từng chữ trên báo cáo vừa được đưa tới, nghiềm ngẫm tờ giấy trên tay một lúc rồi đặt tờ giấy xuống mặt bàn hai tay đạn lại đặt cằm lên trên mu bàn tay, đôi mắt nhắm lại rơi vào trầm tư.
Lúc này Linh Uyên tiến vào hành lễ với Long.
“Điện hạ Hoa tiểu thư muốn gặp ngài.”
“Để nàng vào.”
Hoa Nguyệt Ánh tiến vào, Long cũng không ngồi sau bàn làm việc nữa mà đi tới sofa đặt trong phòng. Hắn rót cho Hoa Nguyệt Ánh ngồi bên tay phải một cốc nước.
“Không có rượu đâu, trong lúc làm việc không nên uống rượu.”
Long đưa cốc nước tới trước mặt Hoa Nguyệt Ánh mở miệng đùa cợt.
Hoa Nguyệt Ánh nghe vậy nở nụ cười nhận lấy cốc nước được đưa đến nhưng nàng không uống chỉ cầm cốc nước trên tay.
“Quả thật rất đáng tiếc, đống rượu của ngài thực sự khó có thể cưỡng lại.”
Hai người cười rộ lên, sau đó Hoa Nguyệt Ánh mới chậm rãi hỏi.
“Điện hạ! Ngài thực sự muốn nhổ tận gốc các quý tộc sao?”
Hoa gia tuy chỉ là thương nhân nhưng là thương nhân lớn nhất phương bắc cho dù hiện tại Hoa gia không còn như xưa nhưng với vị trí của Hoa Nguyệt Ánh hiện tại các mạng lưới của Hoa gia đương nhiên vẫn có thể điều tra ra các động thái của Long.
Hoa Nguyệt Ánh cũng không sợ Long e ngại điều này, mạng lưới của nàng Long cũng đã và đang dùng tới còn cần giấu giếm điều gì nữa. Nếu nàng giấu giếm không khác nào giấu đầu lòi đuôi, sẽ chỉ khiến sự tin tưởng được xây dựng giữa nàng và Long rạn nứt.
“Nàng có biết trong tình trạng c·hiến t·ranh này lợi ích lớn nhất nó có thể mang lại cho những người như ta là gì không?”
Long không trực tiếp trả lời mà đáp lại bằng một câu hỏi.
Hoa Nguyệt Ánh nghe vậy nheo mắt lại suy nghĩ một chút nói.
“Nếu đi theo quá trình kế thừa bình thường ngài hắn là không có cơ hội để thành vua.”
Hoa Nguyệt Ánh không nói nhiều, nhưng chỉ như vậy cũng đủ để thể hiện ý nghĩ của nàng.
Hoa Nguyệt Ánh tuy là thường dân, nhưng nàng không phải thường dân bình thường, sự hiểu biết của nàng về quý tộc và vương quyền cũng rất sâu, tự nhiên cũng hiểu về quá trình thừa kế này.
Long nghe vậy bĩu môi nói.
“Cung không sai. Bất quá đây cũng không phải lợi ích lớn nhất.”
Lần này Hoa Nguyệt Ánh lại ném ánh mắt đầu nghi hoặc về phía Long, nàng thật sự không biết thứ Long đang muốn nói đến là gì.
“Là sự tẩy bài thế lực.”
Lời này nói ra cặp mắt Hoa Nguyệt Ánh nheo lại, không đợi nàng suy nghĩ Long tiếp tục nói.
“Những thế lực quý tộc hiện nay đều là những thế lực ăn sâu bén rễ vào quốc gia này. Nếu so sánh đất nước này như một cơ thể sống thì lũ quý tộc hiện nay chính là lũ dòi bọ đang bám dính lên trong cơ thể này, chúng liên tục hút đi máu tươi của cơ thể để duy trì sự sống cho mình. Chúng tham lam ăn hết những chất dinh dưỡng nuôi cơ thể khiến cơ thể không thể lớn lên, mà chỉ có thể từ từ c·hết đi bởi những giác hút đã cắm sâu vào từng mạch màu.”
Lòng Hoa Nguyệt Ánh run lên. Nàng tuy lớn gan, nhưng nàng vẫn chỉ là thường dân bóng ma của hệ thống quý tộc vẫn như một điều hiển nhiên ẩn sâu trong lòng nàng. Hôm nay khi nàng nghe Long so sánh hệ thống quý tộc thành lũ dòi bọ như vậy nàng không thể không sợ hãi.
Thấy Hoa Nguyệt Ánh biểu hiện như vậy Long biết những gì hắn nói đã khiến nàng rung động, hắn không ngại rèn sắt khi còn nóng nói tiếp.
“Muốn loại bỏ lũ dòi bọ này là điều rất khó khăn. Đặc biệt trong thời đại hòa bình những người lãnh đạo cho dù muốn cũng không thể loại bỏ bọn chúng, bởi vì bọn họ cần lo lắng tới sự ổn định của quốc gia. Nhưng mà lũ dòi bỏ này đã cắm rễ sâu vào mạch máu của quốc gia rồi muốn loại bỏ thì làm sao có thể không chịu đau cơ chứ. Vì thế trong thời đại hòa bình muốn loại bỏ bọn hắn là điều cực kỳ khó khắn.”
Nghe tới đây Hoa Nguyệt Ánh đã mường tưởng được phần nào ý trong lời nói của Long, nhưng nàng không thể không sợ hãi trước những lời nói này. Hai tay nàng không để ý tới đã nắm chặt cốc nước trên tay, tiếp tục chờ đợi Long nói tiếp.
Long không vội đưa cốc nước lên miệng uống một ngụm, những lời vừa rồi đã khiến họng của hắn có hơi khô cần phải bổ sung nước một chút mới nói.
“Nhưng trong thời đại c·hiến t·ranh lại khác, cơ thể này đã b·ị t·hương đã chịu đau rồi làm sao không tận dụng thời gian này nhổ sạch những con dòi bọ đang bám rễ sâu trong mạch máu của mình.”
Nói tới đây Long còn nở một nụ cười nhìn Hoa Nguyệt Ánh.
“Đã đau vậy thì chỉ cần đau một lần còn hơn đau suốt.”
Hoa Nguyệt Ánh híp mắt nhìn về phía trước, nàng suy nghĩ gì đó rồi nở một nụ cười cổ quái nói.
“Kỳ thực n·ội c·hiến như thế này chính là cơ hội tốt nhất để loại bỏ lũ dòi bọ này. Nếu trong thời đại hòa bình muốn loại bỏ một con dòi bọ thì những con khác sẽ bu lại ngăn cản bởi vì khí đó lợi ích của chúng gắn chặt lại với nhau. Một con dòi bọ không nguy hiểm, nguy hiểm là lũ dòi bọ đoàn kết lại với nhau. Nhưng trong n·ội c·hiến một lũ dòi bọ đã trở nên cực kỳ mâu thuẫn, bọn hắn không có khả năng đoàn kết với nhau không tận dụng cơ hội đạp một chân có lẽ đã là may mắn rồi.”
“Chính xác!”
Hoa Nguyệt Ánh sau khi suy nghĩ dường như cũng ủng hộ Long trong vấn đề này, phải biết những lời ví quý tộc như dòi bọ của nàng đã là điều cực kỳ bất kính. Nếu để lộ ra bên ngoài Long có thể sẽ phải đối mặt với công kích của toàn bộ quý tộc.
Nàng biết điều đó vì thế nàng cũng phải nói những lời này nếu không muốn con thuyền cả hai đang đứng chung chìm xuống.
Nhưng điều đó không có nghĩa nàng không thể hiện sự lo lắng của mình.
“Nhưng ngài phải biết những quý tộc này trong hàng trăm năm qua đã ăn sâu bén rễ trong vương quốc. Những mạng lưới, những mối quan hệ, hệ thống của bọn hắn đều cực kỳ không lồ, nếu bọn hắn c·hết hệ thống của bọn hắn liệu có vấn đề.”
Lời này quả thật không sai, nếu đám quý tộc này c·hết những thuộc hạ dưới quyền bọn hắn liệu có nổi loạn. Nhưng Long lại không lo lắng chuyện này hắn cười nhìn Hoa Nguyệt Ánh nói.
“Trong một bộ máy luôn có những xung đột lợi ích lẫn nhau, đặc biệt tại tầng cao nhất xung đột lợi ích này càng lớn. Bình thường sẽ có người đứng đầu áp chế hoặc điều hòa những xung đột lợi ích này, nhưng khi không còn ai áp chế nữa bọn hắn sẽ không có thời gian lo lắng cho ta đầu. Đương nhiên sẽ có những kẻ thực sự trung thành với đám người kia sẽ tìm cách trả thù cho bọn hắn nhưng ta tin đây chỉ là số ít không cần phải quan tâm.”
Hoa Nguyệt Ánh nghe vậy nghĩ tới tình cảnh hiện tại của thương đoàn nhà mình thở dài một hơi. Xem ra người ngoài cuộc luôn tỉnh táo hơn người trong cuộc.
Nghĩ tới đây Hoa Nguyệt Ánh lại càng cảm thấy tự hào hơn, ánh mắt của nàng quả thực không sai tên thanh niên trước mắt không đơn giản như thiên hạ đồn. Hoa Nguyệt Ánh đoán rằng có lẽ ngay cả những vị điện hạ công chúa khác cũng không nhìn ra được năng lực thực sự của vị hoàng tử này.
Hai người tiếp tục trò chuyện, sau đó một tiếng gõ cửa vang lên, Linh Tuyền từ phía sau đi vào giao tới trên tay Long một bản báo cáo.
Long nhận lấy báo cáo đọc một lượt, càng đọc đôi lông mày càng nhăn lại.
Long đặt báo cáo xuống cầm lên cốc nước nhưng không uống, đôi lông mày hắn vẫn chưa giãn ra hiển nhiên Long vẫn chưa thoát khỏi bản báo cáo vừa rồi.
Hoa Nguyệt Ánh không lên tiếng, nàng biết Long đang suy nghĩ nàng không muốn phá vỡ mạch suy nghĩ của hắn nếu Long muốn nói cho nàng biết nàng sẽ biết, nếu hắn không muốn nói vậy cũng không cần phải hỏi nhiều.
Bất quá theo khóe mắt của Hoa Nguyệt Ánh nàng quan sát được vài chữ hình như liên quan tới sơn tặc.
“Là báo cáo của Đỗ Phong Nam. Ông ta nói rằng phát hiện đám sơn tặc kia có dấu hiệu trải qua huấn luyện chính quy.”
Không để Hoa Nguyệt Ánh kịp chuẩn bị Long đã nói ra nội dung của bản báo cáo.
Hoa Nguyệt Ánh nghe vậy đôi lông mày vốn đã giãn ra lại nhíu lại, nàng cho dù không hiểu nhiều về quân sự nhưng cũng hiểu giữa quân ô hợp và quân được huấn luyện chính quy nghĩa là gì.
“Xem ra ông anh của ta rất vội vàng, chỉ mới một thời gian ngắn như vậy hắn đã muốn q·uấy r·ối.”
Nhìn thấy báo cáo này Long nở một nụ cười lạnh. Hắn thật sự đã xem thường ông anh này rồi, xem ra Long cần phải tăng nhanh tốc độ huấn luyện của những lực lượng đặc biệt mới được chỉ dựa vào dân quân cùng mồi dụ lương thực không thể xử lý được đám sơn tặc kia.