Chương 143: Kế hoạch ám sát.
Kim Hòa đang ẩn mình tại một khu phố góc tây nam của thành Hải Phong, chỉ chưa tới một tháng ông ta lại trở về tòa thành này.
Một tháng là khoảng thời gian quá ít để lục hoàng tử có thể kiểm soát được toàn bộ tòa thành này, đặc biệt trong các thế lực hắc đạo của tòa thành việc này càng khó khăn.
Ngược lại hàng chục năm lăn lộn trong thành mạng lưới của Kim Hòa có thể nói trải rộng khắp thành, ông ta có mặt trong thành lúc này càng trở nên đơn giản huống chi tòa thành này hiện tại đang không hạn chế người ra vào.
Cho dù vậy nơi này vẫn là một trong hai nơi nguy hiểm nhất trên vùng đất này, bởi vì nơi này là một trong hai nơi có mặt nhiều q·uân đ·ội của lục hoàng tử nhất.
Đây cũng không phải đội quân phàm nhân bình thường mà là một đội quân phàm nhân có khả năng đánh bại thậm chí tiêu diệt quân đoàn ma pháp.
Kim Hòa cũng nhận được tin tức từ kế hoạch kia, ông ta biết khả năng cao sẽ có tổn thất, nhưng tổn thất lớn như vậy quả thật khiến ông ta không thể ngờ được.
Lúc này cánh cửa phòng bị gõ, từ bên ngoài một người đàn ông trung niên đi vào.
“Thế nào?”
Thấy người đàn ông Kim Hòa hỏi.
Người đàn ông lắc đầu có chút buồn bực nói.
“Muốn biết được hành trình của tên kia rất khó. Hơn nữa với vụ việc vừa rồi khiến an ninh xung quanh hắn được tăng cường rất nhiều. Những ngày gần đây cũng có nhiều lính hơn được điều tới, hành động của chúng ta sẽ gặp rất nhiều khó khăn.”
Kim Hòa trầm ngâm suy nghĩ, không nói bất kỳ điều gì. Kim Hòa có mặt ở đây là để lên kế hoạch á·m s·át Văn Trung.
Kim Hòa không biết Văn Trung quan trọng như thế nào với lục hoàng tử, nhưng nếu lục hoàng tử đã tin tưởng giao lại tòa thành quan trọng này cho người trẻ tuổi kia như vậy hắn thực sự rất quan trọng trong hệ thống của lục hoàng tử.
Nếu Văn Trung c·hết không chỉ đả kích nghiêm trọng với hệ thống của lục hoàng tử còn khiến lãnh địa sẽ trở nên cực kỳ hỗn loạn. Vì thế á·m s·át Văn Trung luôn là ưu tiên hàng đầu với Kim Hoa.
Còn về á·m s·át Long, Kim Hòa cũng từng nghĩ như vậy nhưng khi nhìn thấy đám hộ vệ vây xung quanh Long hắn thực sự cảm thấy lực lượng hiện tại của mình tốt nhất nên an phận thì hơn.
“Đổi kế hoạch! Giúp ta liền lạc với những người này.”
Kim Hòa sau khi nghe báo cáo của người đàn ông liền biết được kế hoạch của mình không thể thực hiện được, vì thế ông ta lựa chọn một phương án khác tìm những người chuyên nghiệp hơn đi làm.
…
Văn Trung sau một tháng quản lý thành Hải Phong toàn thành này đã ổn đinh trở lại, tuy đã không còn phồn hoa như xưa vì c·hiến t·ranh nhưng thương thuyền ghé vào đây cũng có không ít. Dù sao nơi này cũng là cảng cuối cùng trước khi thực hiện hành trình dài mười ngày lên phương bắc, bọn họ cần vào đây để tiếp tế một chút.
Văn Trung lúc này đang ngồi trong văn phòng của phủ thành chủ phê duyệt văn bản đang được đưa tới, thời gian gần đây thành Hải Phong đang diễn ra những thay đổi lớn vì thế công việc của hắn cũng bận rộn hơn rất nhiều.
Ví dụ như dân số các khu vực xung quanh thành Hải Phong đang dần tăng lên, nhà xưởng xung quanh đang không ngừng dựng lên ví dụ như xưởng đóng tàu hiện tại đang có năm xưởng đóng tàu đang được xây dựng những việc xây dựng này đều cần tới việc điều động tài nguyên. Còn chưa kể tới việc thi hành các chính sách vừa được ban hành nữa, theo dõi quá trình chính sách được thi hành cũng là một vấn đề rắc rối phức tạp.
Vì thế suốt một tháng qua Văn Trung có rất ít thời gian được nghỉ ngơi.
Tiếng gõ cửa vang lên thu hút sự chú ý của Văn Trung, sau khi được cho phép từ bên ngoài một hiệp sĩ đi vào, người này được Long cử đi làm hộ vệ cho Văn Trung cũng là người chịu trách nhiệm liên lạc giữa hắn và q·uân đ·ội.
Hiện tại người chỉ huy quân đoàn một tại thành Hải Phong chính là Gia Tú, ngoại trừ lực lượng chủ lực quân đoàn một đội quân canh giữ tòa thành này đã được mở rộng lên bốn ngàn người.
Chủ yếu lực lượng này đảm nhiệm vai trò an ninh cho thành Hải Phong cùng các khu vực xung quanh.
Tính ra sáu hộ vệ của Long một người đ·ã c·hết vì bị tập trung t·ấn c·ông trong trận chiến với Lý Duy Khánh, hai người còn lại đang có mặt ở đây vì thế đội hộ vệ của Long cũng chỉ còn ba người nếu không tính tới Đức Bình.
Nhìn xem những siêu phàm giả Long có thể tin tưởng được hiện tại cũng chỉ có từng đấy.
“Chỉ huy tới rồi!”
Văn Trung nghe vậy đặt bút xuống sau đó đứng dậy cùng với vị hiệp sĩ này đi vào hậu viện của phủ thành chủ. Hắn nhận lấy áo choàng trên tay người hiệp sĩ này trùm lên đầu che đi khuôn mặt của mình, hiệp sĩ cũng choàng lên đầu mình một mũ trùm che đi khuôn mặt của mình, bọn hắn từ cửa sau rời đi khỏi phủ thành chủ.
Với những kẻ luôn theo dõi phủ thành chủ hai người thần bí đột nhiên từ cửa sau rời đi phủ thành chủ đương nhiên rất đáng chú ý rất đáng chú ý. Những kẻ này không chút do dự cử hai người bám theo sau lưng Văn Trung cùng hiệp sĩ, muốn biết hai người này là ai.
Nhưng bọn hắn không biết ngay khi bọn hắn bám theo sau lưng hai người liền có bốn người khác cũng ẩn ẩn bám theo sau lưng bọn hắn.
Tới khi Văn Trung cùng hiệp sĩ biến mất phía sau một con ngõ nhỏ hai người đang nỗ lực giữ khoảng cách với bọn họ kia mới vội vã chạy tới tìm kiếm tung tích bọn hắn.
Nhưng khi bọn hắn chạy tới nơi hai người Văn Trung biến mất thì trước mặt bọn hắn đã đứng hai người đàn ông khác, hai người kia muốn quay lưng rời đi liền nhìn thấy bốn người phía sau phong tỏa toàn bộ đường lui của bọn hắn.
Hai người bây giờ mới nhận ra mình đã bị bao vây. Hai người thấy vậy liền biết mình vào tròng rồi, nhưng bọn họ vẫn làm ra vẻ mặt giận giữ nói.
“Các vị, các ngươi muốn làm gì.”
Vừa nói hai ngươi vừa dồn lực vào đôi chân của mình chuẩn bị tìm cơ hội chạy trốn.
Bất quá sáu người kia lại nhanh chân thiết lập vòng vây bao quanh hai người lại, lấy trong tay ra dao găm, hiển nhiên không có ý muốn để bọn hắn rời đi.
“Hai vị đừng cố gắng chạy trốn, ngoan ngoãn phối hợp với chúng ta có thể miễn đi cơn đau da thịt.”
Hai gián điệp thấy mình bị vây hẳn lại như vậy liền biết gặp phải người chuyên nghiệp, bọn hắn không hẹn mà cùng phát lực nhấc chân của mình lên đá về phía trước.
Người đứng trước mặt hai bọn họ dường như đã đề phòng tới chuyện này, nhanh chóng giơ hai tay của mình lên khép hai cẳng tay đan lại che trước mặt mình, cả người cúi xuống hạ trong tâm che đi toàn bộ các bộ phận trọng yếu của cơ thể sau đôi tay của mình. Hiển nhiên người này đã được huấn luyện rất bài bản.
Bất quá cú đạp của hai người cũng không phải dễ đón đỡ như vậy hai chân cùng lúc đạp lên cẳng tay của hắn, lực va đập cực mạnh khiến cẳng tay của anh ta truyền đến cảm giác đau rát, đôi chân lui lại hai bước cố gắn giữ thăng bằng. Dù vậy anh ta cũng đã thành công đỡ được đòn t·ấn c·ông của hai gián điệp.
Hai người thấy đòn t·ấn c·ông của mình không hiệu quả liền biết lần này gặp rắc rối lớn, quả nhiên bọn họ còn chưa kịp thu chân lại thì năm lưỡi dao sắc bén đã chém tới.
Hai người phối hợp rất ăn ý nhanh chóng tựa lưng vào nhau chuẩn bị rút dao đang dấu trong người ra chuẩn bị phản kích.
Đáng tiếc song quyền nan địch tứ thủ huống chi những người này cũng không phải người bình thường bọn họ còn chưa kịp rút dao trên người ra cánh tay vừa cầm lấy cán dao đã bị lưỡi dao sắc bén đặt ngay trên cổ tay. Những con dao khác cũng không rảnh rỗi khi chia nhau đặt lên cổ của hai người.
Trong một không gian hẹp với khoảng cách ngắn như vậy hai người thât sự không có nhiều lựa chọn, khả năng quyết đoán hành động của những người còn lại cũng thật sự đáng sợ hai người vừa dơ chân lên bọn họ ngay lập tức đã có phản ứng.
Vì thế hai người nhanh chóng bị chế trụ không có chút sức phản kháng. Nhìn ánh mắt đầy sát khi của năm người kia, hai gián điệp biết nêu mình có bất kỳ cử động nào máu của mình sẽ ngay lập tức chảy trên lưỡi dao kỳ lạ của bọn hắn.
“Hai vị, bây giờ có thể cùng chúng ta đi được rồi chứ.”
Người vừa bị t·ấn c·ông đã nhanh chóng hồi phục lại, hắn phủi đi đất đá trên tay lên tiếng.