Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 142: Máu tươi và tội ác!




Chương 142: Máu tươi và tội ác!

Rầm!

Đúng lúc này phía sau dinh thự âm thanh nổ lớn vang lên.

Sau đó là âm thanh hò hét cùng tiếng súng vang lên liên tục.

“Giết bọn hắn, g·iết bọn hắn.”

Âm thanh dồn dập của các binh sĩ vọng ra từ phía sau dinh thự, những tiếng súng dồn dập vang lên liên tục thu hút sự chú ý của mọi người.

Sau đó một sĩ quan chạy tới thủ thỉ vào tại Hoàng Thông, hắn không do dự ra lệnh các bính sĩ đang canh gác xung quanh tiến vào hỗ trợ phía sau tiếng súng càng lúc càng lớn hơn sau đó.

Hành động này cũng thu hút sự chú ý của những người tại đại sảnh. Hàn Trọng dường như hiểu được điều gì đó ánh mắt sáng lên đầy mong chờ nhìn vế phía hậu viện.

Hoàng Thông cũng nheo đôi mắt lại nhìn về phía hậu viện không nói bất cứ điều gì.

Không mất quá lâu tiếng súng, t·iếng n·ổ sau hậu viện dần im ắng trở lại. Sau đó sĩ quan kia lại chạy ra ghé vào tai Hoàng Thông nói gì đó.

Hoàng Thông nghe xong báo cáo của thuộc hạ quay mắt về phía Hàn Trọng nam tước đang ở trước mặt nói.

“Hai tên siêu phàm giả chống lại lệnh bắt đã bị trực tiếp b·ắn c·hết.”

Tuy thấy binh sĩ của Hoàng Thông đi ra khỏi hậu viện vị nam tước này đã mơ hồ đoán được điều gì đó những trong lòng lão vẫn ôm một tia hi vọng nhỏ nhoi, bất quá khi nghe những lời này của Hoàng Thông tia hi vọng cuối cùng của nam tước đã dập tắt.

“Dẫn đi.”

Hoàng Thông thấy vậy liền không nhiều lời nữa ra lệnh cho các binh lính xung quanh áp giải cả gia đình nhà nam tước đi.

Ngồi trong một căn phòng tối Hàn Trọng đã bình tĩnh lại, ông ta biết tội danh ông ta phải đối mặt chỉ là tư tàng lương thực. Tội danh này có chút rắc rối nhưng Hàn Trọng tự tin ông ta là nam tước cũng không nguy hiểm tới tính mạng.

Đúng lúc này một người đàn ông trung niên tiến vào phòng, người này không ai khác chính là Hứa Cung.

Hứa Cung tiến vào đối diện Hàn Trọng. Ông ta nhẹ cúi đầu nở một nụ cười đầy thân thiện tôn kính nói.



“Chào nam tước tôi là Hứa Cung người sẽ thẩm vấn ngài hôm nay.”

Hàn Trọng nheo mắt nở một nụ cười lạnh nói.

“Chỉ là một tên thường dân cũng dám thẩm vấn ta, gan của ngươi thật sự rất lớn đấy.”

Hàn Trọng muốn tạo ra một đòn t·ấn c·ông tâm lý phủ đầu dùng chính cách biệt thân phận của hai người ép Hứa Cung. Thông thường đây là một cách rất tốt bởi vì phân biệt giai cấp ở thời đại này rất cao, một quý tộc muốn chỉnh c·hết thường dân cũng không ai có thể nói gì, ông ta chính là muốn tạo một áp lực tâm lý cho Hứa Cung.

Đáng tiếc Hứa Cung trước kia có thể sẽ bị ông ta đe dọa, nhưng Hứa Cung bây giờ lại khác người đã trải qua huấn luyện, đã g·iết người qua cũng không phải đơn giản chỉ vài câu đe dọa của ông ta liền sợ hãi. Hứa Cung thậm chí còn nở một nụ cười nham nhở nói.

“Cảm ơn nam tước đại nhân khen ngợi, gan của ta xưa nay rất tốt.”

Đây rõ ràng là cố tình hiểu sai ý trong lời của Hàn Trọng, ông ta nheo mắt lại một lần nữa đánh giá tên trung niên trước mặt này.

Hứa Cung ngồi xuống đối diện với Hàn Trọng mở lời.

“Nam tước đại nhân ngài hẳn phải biết tội của mình.”

“Ồ! Là tội gì?”

Hàn Trọng tựa lưng vào ghế lên tiếng hỏi ngược lại Hứa Cung, ông ta muốn xem xem lục hoàng tử muốn định tội gì cho mình.

“Ngài phạm tội vi phạm sắc lệnh của hoàng tử điện hạ tư tàng lượng thực cho riêng mình, âm mưu gây bất ổn cho lãnh địa. Tội này là chém cả nhà.”

Nếu như vừa rồi Hàn Trọng sẽ sợ hãi trước những lời này, nhưng bây giờ ông ta đã bình tĩnh lại nở một nụ cười đầy khiêu khích nói.

“Ta là quý tộc! Toàn bộ thị trấn này là lãnh địa của nhà ta, ta sở hữu lương thực trên lãnh địa nhà ta thì có vấn đề gì? Hừ! Lục hoàng tử nghĩ mình là ai, hắn nếu làm như vậy sẽ khiến toàn bộ quý tộc phẫn nộ. Hắn có thể xẻ thịt hầu tước nhưng không thể xe thịt toàn bộ quý tộc.”

Lời của Hàn Trọng thực chất cũng không sai, bất quá nếu đó là trong thời điểm bình thường, cùng với một người bình thường.

Hứa Cung dùng bút lông chim ghi lại gì đó trên giấy, chờ ông ta nói xong liền cười trả lời.

“Ngài nam tước! Tôi nghĩ ngài quên một vấn đề, hoàng tử điện hạ đã ra lệnh rất rõ ràng tất cả lương thực đều phải được thống nhất quản lý dưới quyền của hoàng tử, bất kỳ ai kháng lệnh đều b·ị c·hém đầu, cho dù đó có là lãnh địa của ai đi chăng nữa.”



Lời của Hứa Cung khiến Hàn Trọng nhíu mày lại, ông ta vẫn giữ quan điểm của mình gằn từng chữ nói.

“Đây là lãnh địa của ta, ngay cả đức vua có tới đây cũng chỉ có thể theo ta. Lục hoàng tử có quyền gì ra những mệnh lệnh như vậy?”

“Nam tước đại nhân. Những lời ta nói vừa rồi thực chất để chỉ cho ngài thấy rõ tình hình của mình, ngài nên biết một việc tình huống hiện tại đã không giống như thời đại hòa bình nữa. Tội của ngài như vậy là quá đủ để phán quyết tử hình, bất kỳ tên quý tộc nào trong lãnh địa này cũng sẽ không vì ngài mà đứng lên chông lại hoàng tử điện hạ.”

Hứa Cung nói những lời này dừng lại đội chút sau đó đứng lên đi tới sau lưng Hàn Trọng cúi xuống đặt đầu mình ngang vai Hàn Trọng nói.

“Đặc biệt khi chúng còn phải ẩn mình để thực hiện kế hoạch của chúng.”

Lời của Hứa Cung khiến tâm vị nam tước này run lên, ông ta hướng ánh mắt không thể tin nhìn về phía Hứa Cung bờ môi run rẩy.

Hứa Cung rất hài lòng với biểu hiện của vị nam tước già, hắn quay mặt đi trở lại vị trí của mình nở một nụ cười.

“Nam tước đại nhân, ngài không phải nghĩ rằng lý do ngài ngồi đây hôm nay thật sự là do ngài tư tàng lượng thứ chứ!”

Hàn Trọng tâm thần căng thẳng mở lời.

“Ý anh là gi?”

Hứa Cung lại thể hiện một thái độ đùa cợt hai tay gác sau đầu lưng tựa ghế nói.

“Các ngươi làm việc rất sạch sẽ. Từ việc ẩn dấu cho tới quá trình tập kích xóa dấu vết các ngươi không để lại bất kỳ bằng chứng nào cả.”

Những lời này của Hứa Cung là quá đủ để Hàn Trọng biết người trước mặt đang nói điều gì. Trong khi đó Hứa Cung vẫn tiếp tục bài phát biểu của mình.

“Nhưng có một vấn đề rằng các ngươi sẽ không bỏ mặc đám siêu phàm giả đó. Các ngươi chắc chắn sẽ phải cử thuyền đón bọn hắn, vì thế chúng ta đã thu hẹp thời gian thuyền của các ngươi có thể xuất hiện xung quanh khu vực.”

Hứa Cung vẫn giữ tư thế của mình nhưng ánh mắt lại đầy mỉa mai nhìn về phía Hàn Trọng. Trong khi ông ta lại vẫn im lặng.

“Chúng ta đã xác định được chính xác con thuyền các ngươi dùng để đón lũ siêu phàm giả. Chúng ta đã truy tìm vị trí của con thuyền đó, đoán xem chúng ta tìm được gì?”

Hàn Trọng vẫn giữ im lặng, ông ta biết rằng tốt nhất vào thời điểm thế này mình nên giữ yên lặng.



Hưa Cung hình như cũng không quan tâm tới biểu hiện của ông ta nhún vai bĩu môi nói.

“Không tìm được gì cả, con thuyền đó như biến mất khỏi thế giới. Chúng ta suy đoán có khả năng nó đã b·ị đ·ánh chìm. Lúc đó nha chúng ta thật sự rất thất vọng.”

Nghe những lời này Hàn Trọng thở dài một hơi, xem ra Hàn Phá đã rất cận thận không để lại bất kỳ bằng chứng gì.

“Nhưng mà!”

Đột nhiên Hứa Cung bật người dậy cúi người về phía trước ánh mắt không hề che dấu thắng lợi nói tiếp.

“Chúng ta chuyển sang một phương hướng khác điều tra. Nghĩ mà xem làm sao con thuyền đó có thể xuất hiện rất đúng lúc ngay sau khi cuộc tập kích xảy ra, tại hiện trường không phát hiện xác con thuyền nào khác. Như vậy có nghĩa sau khi tập kích xảy ra thuyền đã có mặt ngay sau đó. Nếu không kẻ tập kích buộc phải tiêu diệt bất kỳ thuyền nào đi qua nếu không muốn bị phát hiện trước khi chúng có thể rút đi.”

Hứa Cung lần này ánh mắt lại híp lại.

“Như vậy chỉ có một khả năng, con thuyền đó đã xuất phát đi ngay sau thuyền vận lương. Không thể có chuyện thuyền đó xuất phát đi ngược hướng với thuyền vận lương vì như vậy rất khó kiểm soát thời gian có mặt của thuyền.”

Những phân tích của Hứa Cung khiến mồ hôi lạnh trên trán Hàn Trọng bắt đầu chảy xuống.

“Dựa vào phương hướng và thời gian chúng ta liền có thể xác định được khoảng thời gian chính xác con thuyền này xuất phát ở các bến tàu.”

Một nụ cười đặc thắng nở trên khuôn mặt Hứa Cung.

“Việc còn lại chỉ cần tìm hiểu xem vào đúng thời gian đó có thuyền nào xuất phát tại các cảng là được. Tra đi tra lại chúng ta tra ra được hóa ra con thuyền này được mua lại với danh nghĩa hiệu buôn Tiền Thông.”

Hiệu buôn Tiền Thông là hiệu buôn dưới danh nghĩa của nam tước phu nhân, tra tới đây là quá đủ để biết ai đưng sau.

“Thứ lỗi ta không biết ngươi đang nói gì.”

Hàn Trọng vẫn cố phủ nhận, ông ta biết rằng nếu chỉ có như vậy cũng không đủ bằng chứng để kết tội ông ta.

Hứa Cung lại không nổi giận trước lời này, ông ta chống tay lên bàn tiếp tục nói.

“Đúng vậy! Cấp trên của tôi nói, nếu các người đã làm ra chuyện này chắc chắn trong thời gian ngắn không thể tìm ra được bằng chứng. Vì thế chúng ta đây không thể không tận lực hơn đi tìm một tội danh khác của ông. Và thế là ông có mặt ở đây với tội tư tàng lương thực.”

Hứa Cung lại nở một nụ cười lạnh gằn từng chữ nói.

"Phía sau quyền lực và sự giàu có đều cất chứa máu tươi và tội ác. Chỉ là điện hạ có muốn xử lý các ngươi hay không mà thôi."