Chương 141: bắt!
Sáng hôm sau quản gia của phủ nam tước đang trong nhà bếp thúc dục đầu bếp nhanh chóng chuẩn bị bữa sáng cho gia đình ngài nam tước. Trên miệng ông ta không ngừng mắng chửi đám người trong phòng bếp vì làm việc lề mề.
“Nhanh lên nhanh lên, nếu muộn giờ sẽ trừ lương tháng này của các ngươi.”
Những đầu bếp trong này không phải nô lệ được mua về mà dựa trên hợp đồng thuê mướn vì thế cho dù là quý tộc trên danh nghĩa cũng không thể đ·ánh c·hết bọn họ được. Làm như vậy tuy không gây rắc rối gì lớn nhưng cũng phải tốn một chút công sức, vì thế lựa chọn dọa trừ lương là biện pháp hiểu quả nhất để đám người này làm động hiệu quả một chút.
Quả nhiên lời đe dọa của quản gia có tác dụng, mặc dù lời đe dọa này ông ta đã sử dụng rất nhiều lần nhưng lần nào cũng có tác dụng không thể tưởng tưởng, bởi vì sau lời đe dọa đó ông ta luôn hành động thật. Mặc dù số tiền lượng bị trừ này đều vào túi ông ta không nhập vào sổ sách chính thức nhưng thế thì sao chứ ông ta là quản gia của cái nhà này ngoài trừ các vị chủ nhân ông ta còn sợ ai.
Lúc này một người quản lý chạy tới phía sau quản gia, ghé vào tai ông ta nói.
“Quản gia Tiểu Lăng của phủ khố m·ất t·ích.”
Người hầu của phủ nam tước trừ những người ở trong phủ ra thì tất cả những người còn lại đều phải có mặt trước khi bình mình lên một giờ. Nhưng đã quá ba giờ Tiểu Lăng lại không có mặt tại phủ khố điều này không quá bình thường.
Sau đó bọn hắn lại được cha của Tiểu Lăng hỏi xem tối hôm qua hắn có ở lại phủ năm tước.
Người phụ trách của Tiểu Lăng biết chuyện này có gì đó không đúng liền chạy tới báo cáo cho vị quả gia này.
Quản gia nghe vậy liền nhíu mày, một tên người hầu làm việc trong phủ khố thì có thể xảy ra chuyện gì. Ông ta vô thức liên tưởng tới những chuyện bí mật xảy ra mấy ngày nay, nhưng sau đó lại lắc đầu. Đừng đùa một tên người hầu quèn mà thôi, đây là bí mật của nam tước làm sao có thể để lộ cho người như hắn, nghĩ đi nghĩ lại tên gia đinh đó cho dù m·ất t·ích cũng không tạo nên được sóng gió gì liền thôi.
“Cử người đi báo án đi. Nếu tên đó trở lại phải cảnh giác với hắn”
Dù sao cũng có người m·ất t·ích, theo nguyên tắc là phải báo án. Bất quá nếu tên đó thực sự trợ lại đương nhiên phải cảnh giác, dù sao một tên người hầu đột nhiên m·ất t·ích rồi quay lại trong thời điểm nhảy cảm như thế này quản gia cũng không thể không phòng.
“Vâng!”
Quản Lý nghe vậy liền nghe lời lui đi.
n! Nếu tên kia quay lại liền có thể trừ lương của hắn nha, hắc hắc.
Quản gia vừa thúc dục các đầu bếp tiếp tục làm cơm trong đầu vừa suy nghĩ tới việc trừ lương của Tiểu Lăng. Trên nguyên tắc Tiểu Lăng tới muốn ba tiếng như vậy cũng đủ để hắn bị trừ nửa tháng lương, cũng không tệ.
Vì thế quản gia cũng không báo cáo chuyện này với chủ nhân của mình, dù sao đây cũng là chuyện nhỏ không cần phải báo cáo với lão gia.
Gia đình Hàn Trọng dưới sự hầu hạ của quản gia và người hầu đều đang thưởng thức bữa sáng của mình, trong lúc ăn cơm không bàn công việc đặc biệt là công việc quan trọng bởi lúc này người hầu ở xung quanh rất nhiều có thể để lộ ra một vài thứ không nên lộ.
Đây là truyền thống nhiều năm của Hàn gia, gia chủ đời thứ nhất của Hàn gia bởi vì nói chuyện công việc lúc ăn cơm bị người hầu nghe được không may tiết lộ ra ngoài khiến Hàn gia phải chịu tổn thất nặng nề nên từ đấy truyền thống này vẫn được gìn giữ cho tới ngày hôm nay. Nhưng không vì thế mà trên bàn ăn của Hàn gia không có âm thanh, Hàn Trọng nam tước thường rất thích hỏi về cuộc sống của con cái, đưa ra vài nhận xét lung tung vớ vẩn xem như cho có không khí trên bàn ăn.
Đột nhiên bên ngoài có tiếng ồn ào, sau đo một thanh niên trẻ tuổi vội vã chạy vào. Người này cả người vô cùng chật vật, đầu tóc rối mù, trên thân còn dính đầy bùn đất, trên quần áo còn dính một chút màu đỏ nâu chỉ cần nhìn cũng biết được những vể đỏ kia là máu.
“Đại nhân đại nhân chuyện lớn rồi, chuyện lớn rồi.”
Người thanh niên vừa chạy vừa hét lớn trên khuôn mặt còn không che dấu được tia hoảng hốt.
Hàn Trọng nghe được chuyện này trái tim không hiểu sao thắt lại, ông ta đưa ánh mắt về phía Hàn Phá đôi mắt đang trừng lớn một bên. Thấy cha nhìn về phía mình Hàn Phá còn vội vã lắc đầu, bởi vì hắn biết cha mình đang nghĩ điều gì.
Hắn chắc chắn chuyện đó không hề xảy ra, hơn nữa người thanh niên kia Hàn Phá cũng biết là một hộ vệ của dinh thự ngoài thị trấn của gia tộc người này không thể nào biết được hành động kia.
Hàn Trọng cũng nhận ra người này, vì thế cũng biết được hành động kia không thể nào đến tai được người hộ vệ kia, nghĩ tới đây Hàn Trong đã bình tĩnh đi một chút.
“Có chuyện gì?”
Bất quá sau khi hộ vệ này tới trước mặt, nhìn thấy v·ết m·áu trên người hắn Hàn Trọng tâm trạng cũng trầm xuống, ông ta biết chuyện kia không thể xảy ra nhưng tình trạng thảm thương của hộ vệ nhà mình cho Hàn Trọng biết có chuyện nguy hiểm không kém đang kéo tới ông ta.
“Đại nhân! Quân…quân của lục hoàng tử sáng sớm nay đột kích dinh thự Lợi đại nhân cùng Thi đại nhân đã…đ·ã c·hết hộ vệ canh giữ dinh thự cũng b·ị b·ắt hết.”
Những lời này như một cây kim đâm vào tim Hàn Trọng, ông ta không biết tại sao quân của lục hoàng tử lại t·ấn c·ông dinh thự nhà ông ta nhưng Lợi đại nhân cùng Thi đại nhân trong miệng người hộ vệ này chính là hai siêu phàm giả đang làm việc cho nhà ông ta, bọn họ không xuất hiện trong cuộc phục kích đương nhiên bởi vì trên người bọn họ gắn mác Hàn gia. Nếu bọn họ tham gia vậy không khác nào Hàn gia chịu án tử, nhưng hiện tại hai người đều c·hết lục hoàng tử lại làm tuyệt như vậy Hàn Trọng thực sự không hiểu hắn lấy lý do gì dám làm việc đó.
“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Tại sao quân của lục hoàng tử lại đột kích dinh thự?”
Hàn Trọng hỏi như vậy, nhưng thực sự ông ta không ôm nhiều hy vọng có được đáp án từ trong miệng hộ vệ, đây chỉ là phản ứng tự nhiên giúp ông ta có thể ổn định lại tâm tình của mình mà thôi.
Bất quá hộ vệ quỳ dưới đất cũng không nghĩ như vậy, hắn ta thở hổn hển lắp bắp trả lời.
“Bẩm…bẩm đại nhân sáng nay đột nhiên quân của lục hoàng tử ập vào yêu cầu chúng ta đầu hàng. Bọn hắn nói nghi ngờ trong dinh thự có chứng cứ phạm tội của một vụ án nghiêm trọng cần bị lục soát. Hai vị đại nhân không đồng ý liền bị bọn hắn trực tiếp đ·ánh c·hết, những người khác cũng b·ị b·ắt chỉ có thuộc hạ chạy ra được về báo tin.”
Lần này Hàn Trọng lại nhìn về phía Hàn Phá.
Hàn Phá biết cha mình đang nghĩ gì, hắn vội vã ghé vào tai cha mình nói.
“Căn dinh thự đó không liên quan gì tới kế hoạch, không có bất kỳ thứ gì bên trong có thể làm bằng chứng.”
Hàn Trọng nghe vậy nhíu mày, ông ta cảm giác có gì đó không ổn. Lăn lộn trong giới quý tộc nhiều năm ông ta cũng biết một số thủ đoạn, ông ta đang mường tưởng rằng có thể lục hoàng tử đang muốn vu oan cho mình bằng cách tìm được chứng cứ trong dinh thự. Bất quá nếu lục hoàng tử muốn dùng thủ đoạn đó thì quá coi thường lão rồi.
Huyệt thái dương của Hàn Trọng nhíu lại ông ta rốt cuộc không biết lục hoàng tử đang có ý gì điều này càng khiến ông ta lo lắng hơn.
Đúng lúc này âm thanh ồn ào ngoài cửa lại vang lên lần nữa, nhưng lần này dường như là có người cưỡng chế phá cửa mà vào. Không mất quá lâu một đội binh lính cầm trên tay thứ v·ũ k·hí Hàn Trọng thấy e ngại chạy vào nhanh chóng bao vây toàn bộ đại sảnh.
Phía sau Hoàng Thông người ông ta không muốn thấy nhất đã xuất hiện.
Nhưng Hàn Trọng vẫn giữ cố gắng giữ bình tĩnh, tiến tới trước mặt Hoàng Thông ngữ khí nén giận nói.
“Hoàng thống lĩnh ngươi đang có ý gì đây. Xâm nhập trái phép tư dinh của quý tộc, ngươi thực sự nghĩ có lục hoàng tử liền muốn lật trời sao?”
Vào lúc này Hàn Trọng không thể yếu thế, ông ta dùng phương pháp này cũng rất bình thường ở thế giới này quý tộc là giai cấp thống trị có đặc quyền tuyệt đối những hành động như thế này của Hoàng Thông thực sự sẽ khiến các quý tộc nổi giận. Ông ta tin rằng một khi các quý tộc đoàn kết lại ngay cả lục hoàng tử cũng không dám bảo vệ kẻ trước mặt.
Bất quá Hàn Trọng chọn nhầm người rồi, Hoàng Thông chỉ nở một nụ cười đầy thắng lợi nói.
“Hàn nam tước, ông tư tàng lương thực vi phạm sắc lệnh thu mua lương thực của lục hoàng tử. Ông bị phán tội trái lệnh và âm mưu gây bất ổn cho lãnh địa.”
Hoàng Thông dừng lại một chút nhẹ giọng nói tiếp.
“Tội này chém cả nhà!”
Câu nói như sét đánh giữa trời khiến tim Hàn Trọng như ngừng đập, khuôn mặt ngơ ngác nhìn Hoàng Thông đang nở một nụ cười như ác quỷ trước mắt.
Tạm thời thế nhé mai tiếp