Chương 140:
Cho dù đang bị trói nhưng hai chân Tiểu Lăng đang không ngừng run rẩy, nổi sợ hãi đã dần chiếm cứ hắn. Cả đời Tiểu Lăng chưa bao giờ trải qua chuyện này, hắn là người hầu của nam tước tuy không quyền cao chức trọng gì nhưng hắn cũng có thể thường xuyên lợi dụng vị trí này đem lại lợi ích cho mình.
Hơn nữa t·ham ô· vài đồng vàng cũng không phải chuyện gì to tát, nam tước có rất nhiều tiền vài đồng vàng không thể mang lại sự chú ý của nam tước nhưng bây giờ kẻ trước mặt này vậy mà lại biết chuyện đó.
Thành thật mà nói việc này không đe dọa tới tính mạng của Tiểu Lăng, nhưng nếu nó lộ ra Tiểu Lăng chắc chắn không giữ được vị trí của mình trong dinh thự nhà nam tước cuộc sống vốn sung túc bình yên sẽ không còn nữa thậm chí có thể liên lụy tới cả cha của hắn.
Tiểu Lăng sợ! Sợ bóng tối xung quanh sẽ nuốt chửng mình, sợ người phía trước g·iết mình, sợ cuộc sống của mình sẽ không còn như xưa. Tất cả nỗi sợ ấy đều được phản ánh lên cơ thể run rẩy cùng hai hàm răng không kiểm soát được mà va vào nhau của hắn.
“Đừng sợ, đừng sợ! Tôi chỉ muốn hỏi cậu một vài câu, sẽ không gây hại cho cậu đâu!”
Người bí ẩn giọng nói lại rất nhẹ nhàng bình tĩnh, trấn an Tiểu Lăng.
Bất quá ý muốn trấn an này cuối cùng cũng không thể làm tốt nhiệm vụ của nó, Tiểu Lăng vẫn như vậy nỗi sợ không thể bị áp chế đi.
“Đừng…đừng g·iết tôi! Tôi tôi sẽ nói.”
Tiểu Lăng chỉ là một người hầu hắn cũng không có cái ý thức gì gọi là bí mật, hắn cũng không biết mình có bí mật gì để giữ, cũng không ai căn dặn hắn phải giữ bí mật cái gì.
“Tốt tốt! Vậy tôi hỏi cậu trong phủ khố của nhà nam tước đại nhân có bao nhiêu lương thực?”
Lương thực! Đây là ý gì? Tại sao lại hỏi như như vậy.
Tiểu Lăng không biết tại sao người trước mặt lại hỏi chuyện này, nhưng theo hắn đây cũng không phải chuyên bí mật gì vì thế Tiểu Lăng gật đầu lia lịa nói.
“Có có nhà nam tước có rất nhiều lương thực.”
“Ồ! Bao nhiêu?”
Trong giọng nói của bóng đen kia thể hiện sự hứng thú không hề nhỏ với lương thực trong nhà nam tước.
Tiểu Lăng cũng rất phối hợp hắn suy nghĩ một lúc rồi trả lời.
“Cái này! Khoảng năm tấn.”
Hắn chỉ mong có thể đáp ứng yêu cầu trước mặt của người này để hắn có thể nhanh chóng thả mình ra.
“Chỉ có từng đó!”
Năm tấn tuy không phải con số nhỏ, lượng lương thực này nếu tính ra cũng có thể nuôi được hơn một trăm người trong một tháng, nhưng làm sao chỉ có từng đấy được.
Tiểu Lăng cảm thấy thái độ của người trước mặt có chút bất mãn, hắn vội vã tìm kiếm thêm con bài giúp tăng giá trị của mình, đôi mắt hắn chuyển liên tục cuối cùng vội vã xổ ra.
“Có có vẫn còn! Ta nghe nói dinh thự bên ngoài thị trấn của nam tước còn rất nhiều lương thực.”
Người thần bí có chút thất vọng nghe vậy liền thể hiện ra thái độ hứng thú nói.
“Ồ! Có bao nhiêu?”
“Cái này…cái này…”
Tiểu Lăng suy nghĩ muốn tìm ra thông tin, nhưng hắn không phải người ở nơi đó cũng không biết được bao nhiêu.
“Ta…ta không rõ…nhưng…nhưng rất nhiều…ta nghe…nghe người ở đó nói lương thực chất đầy cả dinh thự.”
Tiểu Lăng rất thành thật, hắn thậm chí không thèm suy nghĩ tại sao người này lại hỏi chuyện lương thực của nhà nam tước, trong đầu hắn nhà nam tước sở hữu lương thực rất bình thường không phải sao có cái gì bí mật ở đây.
“Ngươi không biết có bao nhiêu?”
“Ta biết người biết chuyện đó.”
Tiểu Lăng không trực tiếp trả lời câu hỏi của người thần bí hắn chỉ sợ một khi nói không biết người này sẽ làm gì đó với mình, vì thế hắn cấp ra một thông tin khác.
“Ồ! Vậy thì rất cảm ơn ngươi.”
…
Trong một căn nhà vắng vẻ phía nam của trấn Hà Thanh, từ bên ngoài căn nhà này rất bình thường. Bình thường tới mức không thể bình thường hơn, nhưng bên trong căn nhà này một đội người không bình thường đang có mặt.
Dẫn đầu những người này không ai khác ngoài Cồ Lâm Biên, hắn ngồi trên bàn trà giữa phòng khách lưng tựa vào thành ghế phía sau chờ đợi điều gì đó.
Những người khác người thì canh giữ ngoài cửa ánh mắt chằm chằm vào bóng đêm bên ngoài. Có người thì canh giữ tại một cánh cửa nối vào sau nhà.
Cuối cùng cánh cửa đó từ phía sau mở ra, từ bên trong một người đàn ông trung niên với khuôn mặt đầy phúc hậu đi ra.
Thấy người này đi ra ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người ông ta, nhưng người đàn ông này lại không có chút sợ hãi nào còn cười đùa nói.
“Ta có phải vị quan lão gia nào đâu mà các ngươi nhìn ta như vậy.”
“Thế nào rồi?”
Cồ Lâm Biên lại không để ý tới lời của người đàn ông, trực tiếp hỏi vào chủ đề hắn quan tâm.
“Phủ khố nhà nam tước không nhiều lắm có khoảng năm tấn. Nhưng tên đó nói dinh thự ngoài trấn của nhà lão có rất nhiều, nhiều tới mức chất đầy cả dinh thự.”
Ban đầu khi nghe người đàn ông nói chỉ có năm tấn Cồ Lâm Biên có hơi chút thất vọng, như những lời sau đó của ông ta lại khiến Cồ Lâm Biên mở cờ trong lòng.
“Mau đi xác nhận.”
Hắn không thể chờ đợi được ra lệnh.
“Tên đó cung cấp cho ta một cái tên, các ngươi tìm kẻ này liền có thể xác nhận.”
Người đàn ông trung niên tiếp lời.
Người này gọi Hứa Cung, là một đồng bạn cùng tham gia huấn luyện với Cồ Lâm Biên trong thời gian qua nhưng mục huấn luyện chuyên nghiệp của hắn lại là thẩm vấn.
Hứa Cung sau khi cung cấp thông tin cho những người phụ trách liền tìm một vị trí ngồi xuống chán đời nói.
“Mẹ nó tên này gan rất nhỏ. Bản lĩnh tôi học thời gian qua đều không có cơ hội dùng trên người hắn.”
Hứa Cung được huấn luyện rất nhiều chiêu thức thẩm vấn, nhưng sự phối hợp của Tiểu Lăng lại khiến ông ta không có cơ hội sử dụng bản lĩnh của mình. Huấn luyện một thời gian dài, tới lúc mong chờ chuẩn bị kiểm nghiệm thành quả huấn luyện của mình nhưng lại không được trong lòng ai cũng có chút thất vọng.
“Được rồi đừng than vãn nữa! Có lẽ ông sẽ được thử tay nghề của mình sớm thồi.”
Cồ Lâm Biên nghe lời than vãn của Hứa Cung liền an ủi nói.
Cửa vào ngôi nhà mở ra, từ bên ngoài Hoàng Thông đi vào sau đo thực hiện một lệnh chào theo kiểu q·uân đ·ội với Cồ Lâm Biên.
“Báo cáo thiếu ta Hoàng Thông xin trình diện.”
Cồ Lâm Biên thấy vậy cũng đứng lên đáp lại theo kiểu q·uân đ·ội, sau đó chỉ về phía ghế ngồi trước mặt nói.
“Mời ngồi thiếu tá.”
Tuy hai người cùng tuổi nhau, một người làm trong q·uân đ·ội một người làm trong tình báo thoạt nhìn không liên quan với nhau bao nhiêu nhưng trên giấy tờ cả hai đều là quân nhân. Cồ Lâm Biên lại còn là thiếu tướng, hơn hẳn Hoàng Thông về cấp quân hàm chỉ cần như vậy thôi là đủ để Hoàng Thông phải chào khi gặp Cồ Lâm Biên rồi.
Cồ Lâm Biên tuy là thiếu tướng, nhưng lực lượng dưới tay hắn còn rất hạn chế so với số lính dưới tay Hoàng Thông cũng không đáng bao nhiều, hơn nữa đây dù sao cũng là khu vực của người ta Cồ Lâm Biên biết cũng phải thông báo cho người ta nữa mới được, đặc biệt là lực lượng đặc biệt được điều tới hiện cũng nằm dưới quyền điều động của người ta.
Vì thế dù muốn dù không Cồ Lâm Biên cũng phải thể hiện một sự tôn trọng với hắn ta.
Hoàng Thông ngồi xuống đối diện với Cồ Lâm Biên hỏi.
“Thiếu tướng không biết tôi có thể hỏi tình hình thế nào?”
Cồ Lâm Biên đương nhiên biết câu hỏi của Hoàng Thông có ý gì.
“Đã có tiến triển, chỉ cần xác nhận một chút liền được. Bên phía Thạch Kính Minh thế nào?”
“Vẫn như vậy. Chúng tôi phát hiện có người đang do thám tình hình điều tra.”
Thạch Kính Minh bề ngoài hiện đang phụ trách điều tra hai vụ tập kích nhằm thu hút sự chú ý của những người kia. Quả nhiên đám người đó thật sự đã bị ông ta thu hút chú ý, ngay cả gián điệp cũng phái ra rồi.
“Tôi không thể ở lại quá lâu, không biết thiếu tướng có dặn dò gì?”
Hoàng Thông quả thật không thể biến mất quá lậu, hắn hiện tại đang là người phụ trách trị an của trấn Hà Thanh, có không ít người chú ý tới hắn nếu biến mất quá lâu sẽ gây chú ý, đặc biệt với đám người kia sẽ càng khiến bọn hắn cảnh giác.
“Nếu mọi chuyện thuận lợi sáng mai chúng ta sẽ hành động. Thiếu tá tôi mong anh và lính của anh chuẩn bị sẵn sàng.”
Cồ Lâm Biên dặn dò, đêm nay hắn cùng người của hắn sẽ hành động xuyên đêm thời điểm này là lúc phù hợp nhất. Nếu để tới ngày mai khi tin tức Tiểu Lăng biến mất có thể khiến đối phương cảnh giác.