Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 139:




Chương 139:

Chương 139:

Hàn Phá ngồi nghiêm túc trong thư phòng của cha mình không hề động đậy, đối diện là anh cả của hắn Hàn Lãnh.

Hàn Lãnh năm nay ba mươi hai tuổi, nhưng nhìn qua hắn lại giống một tên thanh niên mới hơn hai lăm hơn. Khuôn mặt non choẹt ánh mắt không hề che dấu cảm xúc bất mãn với em trai cho thấy Hàn Lãnh là người chưa từng trả qua sóng gió.

“Mẹ nó có một chuyện đơn giản như vậy mà cũng c·hết nhiều người như vậy, mày cũng quá vô dụng rồi.”

Hàn Lãnh hướng về phía em trai cùng cha khác mẹ của mình chửi rủa.

Trong lòng hắn đang thật sự rất bất mãn, chuyện quan trọng như vậy nhưng cha lại không cho hắn nhúng tay vào cuối cùng lại cử thằng con thứ như vô dụng trước mặt này đi.

Giờ thì hay rồi bọn hắn tổn thất tới năm người con số này đối với các gia tộc hiện giờ chỉ có thể vận dụng rất hạn chế siêu phàm giả là một tổn thất không nhỏ.

Những siêu phàm giả này được các gia tộc nỗ lực tập hợp tới đây nhằm để cho lục hoàng tử kia một bài học, bài học thì có rồi đấy nhưng nếu tiếp tục tổn thất như thế này cũng chỉ có thể dạy thêm bao nhiêu bài học nữa.

Hàn Phá không phản bác, cũng không nói bất kỳ lời nào hắn biết ông anh cả này nhìn không vừa mắt mình, hắn có nói bất kỳ điều gì đi nữa cũng sẽ bị người trước mặt tìm cớ phản bác. Chỉ cần hắn yên lặng không lên tiếng một lúc ông anh trước mặt này cũng sẽ chán mà ngậm mồm lại thồi.

Bất quá chưa để ông anh cả này chán ngán cánh cửa phòng đã mở ra. Từ bên ngoài nam tước Hàn Trọng cùng với quản gia của ông ta đi vào.

Hàn Trọng năm nay năm mươi hai tuổi khuôn mặt tràn đầy góc cạnh nếu đôi mắt ông ta có thể to và sáng một chút có lẽ sẽ tạo cho người một cảm giác đầy chính trực, đầy cương nghị. Nhưng đáng tiếc mắt ông ta lại khá nhỏ và dài nó lại khiến ông ta giống như một con độc xà đang săn mồi hơn.

Hai anh em thấy cha của mình liền đứng dậy hành lễ, Hàn Trọng ngồi xuống ngay chủ vị đưa tay ra hiệu cho cả hai ngồi xuống. Vị quản gia theo sau rất chuyên nghiệp rót nước cho cả ba người, trong thời gian này căn phòng chỉ có tiếng nước chảy ba cha con không hề nói một lời nào, không khí trong phòng trở nên rất căng thẳng.

Chờ tới khi ba chén nước trước mặt được rót đầy Hàn Trọng cầm lấy đưa lên nhưng lại không uống mà mở miệng hỏi.

“Mọi chuyện thế nào?”



“Thưa cha mọi chuyện đều xử lý ổn, bọn hắn sẽ không tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào. Chỉ có điều…”

Hàn Phá thẳng lưng trả lời câu hỏi của cha mình.

“Chỉ là cái gì?”

Hàn Trọng hỏi.

“Chỉ là tổn thất này của chúng ta có chút lớn, nếu muốn tiến hành các hành động tiếp theo sẽ có chút khó khăn.”

“Cái này không phải lỗi của mày sao. Mẹ nó được giao tới mười người lại tổn thất mất một nửa, đã vậy còn do lũ phàm nhân gây ra, đúng là thằng vô dụng.”

Hàn Trọng chưa kịp lên tiếng thì Hàn Lãnh đã c·ướp lời trước, hắn muốn vạch tội em trai mình để dành lại quyền chỉ huy cho kế hoạch tới. Trong mắt Hàn Lãnh những chuyện quan trọng như thế này đáng lẽ ra phải do hắn tới làm mới đúng, hắn mới là người thừa kế tương lai của cái nhà này, chứ không phải thằng khốn trước mặt.

“Ngậm miệng!”

Hàn Lãnh vừa nói xong đã bị một câu của cha chế trụ, hắn rất sợ cha mình vì thế hắn thật sự không dám lên tiếng nữa.

Vốn dĩ Hàn Lãnh không nên có mặt tại đây, chuyện này không liên quan gì tới hắn cả hắn không cần phải biết. Nhưng trong lòng Hàn Trọng, Hàn Lãnh vẫn là người thừa kế của gia tộc, những chuyện quan trọng như thế này nếu không để hắn biết một chút khẳng định sẽ sinh ra cảm xúc bất mãn với người cha như ông ta. Hàn Trọng cũng từng trải qua chuyện như vậy, ông ta hiểu điều đó.

Nhưng nó không có nghĩa Hàn Lãnh được phép chõ mõm vào chuyện này, nó không khác nào khiêu chiến quyền uy của ông ta.

Sau khi chế trụ Hàn Lãnh, Hàn Trọng mới đưa chén nước lên môi nhấp một ngụm mới nói tiếp.

“Không cần lo lắng, sau này hành động của chúng ta chỉ nhằm mục đích gây hỗn loạn. Sẽ không nhằm vào các mục tiêu được bảo vệ nghiêm mật.”



Quả thật tổn thất này cũng khiến Hàn Trọng không thể ngờ nổi, đặc biệt là cuộc tập kích trong thị trấn, bị áp đảo như vậy nhưng lũ người đó vẫn khiến bọn hắn tổn thất tới hai người việc này quả thật rất khó chấp nhận.

“Bọn họ bây giờ ở đâu.”

Hàn Trọng hỏi, đây là một vấn đề quan trọng nếu người của lục hoàng tử bắt được những người kia đây sẽ là t·hảm h·ọa cho gia tộc.

“Tất cả đều được bố trí xa về phía nam, những người không còn tác dụng đều đã về với thần linh.”

Nội dung trong lời nói rất giống một tín đồ cuồng nhiệt, nhưng chỉ cần là người bình thường đều có thể nhìn ra sự lãnh khốc bên trong những lời này.

“Làm rất tốt, chỉ cần không có bằng chứng tên hoàng tử kia cũng không làm gì được chúng ta.”

Dù vậy những người nghe lại rất bình tĩnh không có chút giao động nào, Hàn Trọng thậm chí còn lên tiếng khen ngợi.



Tiểu Lăng năm nay hai mươi lăm tuổi, hắn là một người phục vụ trong gia đình nhà nam tước Hàn gia.

Gia đình tiểu lăng đã có truyền thống phục vụ cho Hàn gia qua hai đời đến đời Tiểu Lăng đã là đời thứ ba, mặc dù cha của hắn cũng chỉ là một quản lý nhỏ trong Hàn gia nhưng như thế cũng là quá đủ để gia đình hắn có một cuộc sống an bình và sung túc.

Tiểu Lăng cũng không có ước mơ trở thành người làm việc lớn gì, ở xã hội này ngươi nếu sinh ra trong một gia đình thường dân vậy ngươi cũng chỉ có thể mãi mãi làm một tên dân đen quèn, cho dù ngươi có tài giỏi tới đâu đi nữa, trừ khi ngươi là siêu phàm giả. Tiểu Lăng đương nhiên cũng không tài giỏi, hắn càng không phải siêu phàm giả hắn chỉ là một người bình thường có cuộc sống bình thường.

Chiều nay Tiểu Lăng lại kết thúc công việc hàng ngày của mình, hắn đang trên đường trở về nhà nơi đó có cha mẹ cùng vợ con hắn đang chờ.

Tiểu Lăng vừa đi vừa huýt sáo đôi chân còn bước theo một nhịp điệu nào đó trông cực kỳ vui vẻ. Hắn không biết rằng ngay khi mình đi vào con ngõ vắng người trước nhà phía sau hắn đã xuất hiện hai bóng đen đang từ từ tiếp cận, phía trước hắn cũng có hai bóng người đang đi tới trông vô cùng bình thường.

Tất cả những sự chú ý hiện tại của Tiểu Lăng là về đồ ăn hôm nay cùng cô vợ dịu dàng của hắn.

Đột nhiên trước mắt Tiểu Lăng tối sầm lại, miệng hắn cũng bị bịt kín không thể phát ra tiếng, cơ thể cũng bị người giữ chặt không thể động đậy. Sau đó một cơn đau sau ót khiến ý thức của hắn dần mơ hồ.



Trong ngõ nhỏ bốn bóng người đáng lẽ ra không có chút thu hút nào lại di chuyển có xu hướng bao vây thanh niên ở giữa, cuối cùng khi khoảng cách năm người gần nhất cũng là lúc bóng dáng của thanh niên ở giữa bị bốn người bên ngoài hoàn toàn che đi không còn ai nhìn thấy thanh niên này nữa. Tất cả những gì có thể quan sát được là một bao bố lớn được hai người nâng lên biến mất trong bóng tối của con ngõ.

Rào rào!

Cảm giác mát lạnh đột nhiên đánh úp vào mặt khiến Tiểu Lăng theo phản ứng ý thức bắt đầu trở lại, cơn đau sau ót vẫn còn đó khiến hắn không nhịn được rên lên một tiếng muốn đưa tay xoa xoa ót mình.

Nhưng trong ý thức mơ hồ Tiểu Lăng nhận ra tay mình không thể cử động, lúc này hắn mới bắt đầu phản ứng với tình cảnh xung quanh.

Đôi mắt Tiểu Lăng mở ra cơ thể cố gắng dãy dụa nhưng không được, hắn quan sát lại mới nhận ra mình vậy mà đang bị trói trên một cái ghế, xung quanh là một không gian tối đen như mực.

Ân! Phía trước có người, người này ngồi đối diện hắn hai chân vắt lên nhau hai tay cũng đặt lên chân nhưng toàn bộ khuôn mặt lại ẩn sâu trong bóng tối.

“Ngươi… ngươi là ai, tại…tại sao lại…lại bắt ta. Có biết…có biết ta là ai không?”

Tiểu Lăng cảm nhận được tình hình không ổn, hắn run rẩy lên tiếng còn muốn đem thân phận của mình ra đe dọa đối phương.

“Đương nhiên ta biết ngươi là ai. Thật đáng tiếc thân phận này không thể bảo vệ được ngươi…nó chỉ có thể đem lại họa cho ngươi.”

Âm thanh phát ra từ người đối diện, âm thanh rất trầm thấp rất ấm áp nhưng vào tai Tiêu Lăng lại như âm thanh của quỷ.

“Ta là người hầu của nam tước các ngươi dám bắt ta, mau thả ta ra, mau thả ta ra.”

Tiểu Lăng vẫn không quên nói ra thân phận của mình đe dọa, hắn thật sự mong rằng những người này sẽ nhầm mình với một người khác nên mới b·ắt c·óc mình, nếu không làm sao có kẻ dám b·ắt c·óc người hầu của gia đình nam tước cơ chứ.

“Ngươi tên Thái Lăng năm nay hai lăm tuổi, cha ngươi Thái Lập làm quản lý dưới trướng quản gia nhà họ Hàn, xin cho ngươi vào làm việc tại Hàn gia mười năm trước. Ngươi có một cô vợ tên Lục Âm hai hai tuổi và một con trai sáu tuổi. Có cần ta nói thêm gì nữa không? Quên mất ngươi từng trộm hai đồng vàng trong phủ khố nhà nam tước.”

Những lời của người thần bí làm tâm Tiểu Lăng lạnh đi, cảm giác sợ hãi tràn vào tim hắn, đối phương đã đào cả gia phả nhà hắn lên như vậy còn có gì để nói nữa.

“Các…các ngươi muốn…muốn gì?”