Đôi khi con người ta chỉ muốn có một cuộc sống đơn giản.
- - -
Một tuần lễ, mọi thứ lại như ban đầu, mỗi ngày cô đều bị giam lỏng trong căn phòng rộng lớn lạnh lẽo ấy, dần dần cô hình thành thói quen lặng lẽ, im lặng đến tưởng như cô không thể nói chuyện.
Con người mất đi tự do, là điều thống khổ nhất trên đời. Giống như chim bị nhốt trong lòng, từ từ cô đơn buồn bã mà không thể cất nổi tiếng hót trong veo.
Một tuần, Nhậm Tử Phàm không quay lại kể từ đêm đó, Thừa Tuyết không mong anh đến Hàn Lâm nhưng mà chỉ muốn gặp anh hỏi rõ , đêm hôm đó anh nói như vậy là ý gì? Phải chăng có gì ẩn khúc?
Trong khi đó ở Ôn Thị, Kim Mễ đã theo chỉ thị của Nhậm Tử Phàm mời lại nhân viên cũ của Ôn Thị tiếp tục công việc, Ôn Tầm từ ngày bị mất công ty thì lâm bệnh nặng nằm trên giường một chỗ, Hướng Luật được chọn là giám đốc quản lí.
Mọi thứ đều như lúc trước nhưng mà mọi hoạt động của Ôn Thị đều báo cáo cho bộ phận tài vụ Khởi Lạc, Hướng Luật muốn quyết định quay phim hay làm gì đều phải chờ Nhậm Tử Phàm đồng ý, và tất nhiên lợi nhuận thu được phải đưa vào ngân sách của Khởi Lạc.
Ôn Thị trở thành một chi nhánh của Khởi Lạc.
Ôn Thị cũng đã đổi tên theo quyết định của Nhậm Tử Phàm, công ty điện ảnh Hoa Lạc, nơi làm việc ở tầng ba mươi của tập đoàn Khởi Lạc.
Lúc trước Khởi Lạc chỉ tập trung về thương trường bây giờ đầu tư vào ngành giải trí quả là gây sốt trên các trang báo, nhiều diễn viên liên tục muốn xin vào Hoa Lạc.
Diệc Thuần ngồi ở bàn làm việc, tay gõ trên bàn vài nhịp, khuôn mặt không còn vui vẻ nữa.
Diệc Thuần liếc sang bàn bên cạnh, Thừa Tuyết bao giờ tớ mới gặp lại cậu?
Bộ phim của Thừa Tuyết đã quay đến tập mười bảy, Hướng Luật và Mộc Ngân hợp tác rất tốt, mặc dù là một cộng sự của Thừa Tuyết, Diệc Thuần có thể đổi diễn viên nữ nhưng mà lại nghĩ đến đại cục tạm thời đợi phim quay xong rồi hủy hợp đồng với Mộc Ngân.
Thật ra từ lúc Ôn Thị rơi vào tay Khởi Lạc thì tâm tình của Diệc Thuần và Hướng Luật buồn bã hẳn, chỉ có bọn người kia là vui mừng thôi, Diệc Thuần thấy mà chướng mắt đúng là phản mà.
Diệc Thuần buồn bực cầm ly của mình đứng lên đi ra khỏi phòng làm việc, đi đến phòng pha cafe pha một ly uống.
Diệc Thuần ngồi ở thang bộ nhâm nhi ly cafe nóng hổi.
Thang bộ rất ít người đi, bởi vì đa số đều đi thang máy, nên cho dù cô ngồi ở đây một tiếng đồng hồ cũng chả ai biết.
Mặc Phong từ tầng trên đi xuống, ngó xuống bên dưới thấy có cô gái đang ngồi thưởng thức cafe, lại nhận ra là Diệc Thuần, ý nghĩ "quân tử trả thù mười năm chưa muộn" cuối cùng cũng có lúc thực hiện được.
Cô gái này liên tục gọi anh bằng đại côn đồ, tính tình chanh chua khỏi chê, hôm nay đã là cấp dưới của anh, xem xem anh trừng trị cô ra sao.
Mặc Phong tần hắng vài cái, bước xuống cầu thang.
Diệc Thuần quay đầu lại, nhìn thấy là Mặc Phong, suýt nữa bị sặc.
Không phải xui đến thế chứ?
-Phó, tổng...-Diệc Thuần đứng lên giơ tay một cái, mặt méo sẹo nói
Trong Khởi Lạc, Mặc Phong là phó tổng, là trên vạn người dưới một người. Diệc Thuần cô muốn sống sót phải xem sắc mặt của hai người này.
Nhậm Tử Phàm thì cô không nói, nhưng tên Mặc Phong này chỉ cần cô gặp là muốn chửi ngay.
Chắc như người xưa hay nói, kiếp trước có thù kiếp này mới ghét như vậy, là oan gia từ kiếp trước đến bây giờ.
-Sao lại ở đây? Định trốn việc sao?-Mặc Phong bước xuống đứng ở bậc trên bậc Diệc Thuần đang đứng
-Không có... chỉ là đi pha cafe rồi sẵn tiện ở đây... ngồi uống nghỉ ngơi.-càng nói giọng Diệc Thuần càng nhỏ
-Vậy sao? Có thật là chỉ vậy thôi?-Mặc Phong có ý không tin
-Thật, có, có camera mà, anh xem đi.
Ở mỗi tầng cầu thang đều có gắn một camera theo dõi, Diệc Thuần cô không làm gì có nói dối thì sợ gì anh.
-Không gọi bằng "đại côn đồ" nữa sao?-Mặc Phong cố ý nhấn mạnh ba từ kia
Diệc Thuần biết rõ anh đang xỉa sói lôi chuyện cũa ra nói mình, nhưng mà không thể như lúc trước chửi anh, bây giờ cô dưới quyền anh, cô nhịn thôi.
-Hì hì, lúc ấy là tôi nông cạn, Mặc phó tổng, tôi xin lỗi.-Diệc Thuần ngẩng đầu cười lấy lòng
-Lúc đó cô chửi hay lắm mà. Bán hàng di động? Thợ sửa chữa? Đại côn đồ? Sao bây giờ cô hiền dữ vậy?-Mặc Phong liếc xéo Diệc Thuần
-Mặc phó tổng, anh đừng nhỏ nhen ích kỉ tính toán như vậy chứ?
Ngoài mặt cười như vậy chứ trong lòng Diệc Thuần đang thầm rủa tám đời tổ tông nhà Mặc Phong. Đại côn đồ!!!
-Ý cô là tôi nhỏ nhen ích kỉ tính toán?
-Ấy, cái này là anh tự nói, tôi chưa hề nói.-Diệc Thuần xua tay
-Vu Diệc Thuần... xem ra làm biên kịch quá nhẹ nhàng nhỉ?
Diệc Thuần nhâu mặt bĩu môi, xem như cô là kẻ thất thời đi, Diệc Thuần cúi đầu miệng không ngừng chửi thầm Mặc Phong.
-Xin lỗi, Phó tổng.-Diệc Thuần nghiến răng nghiến lợi miễn cưỡng nói
-Làm việc cho tốt, tôi sẽ để ý đến cô đó.-Mặc Phong như báo trước cho cô biết
Diệc Thuần nghiến răng, chỉ muốn một phát chọi giày vào mặt Mặc Phong, nhưng mà không thể.
Mặc Phong bước xuống được hai bậc thì dừng lại, ngã người về trước cầm lấy ly cafe vẫn còn nhiều của Diệc Thuần.
Diệc Thuần trừng mắt quay xuống nhìn Mặc Phong, ly cafe đó cô chỉ mới uống có hai hớp đó nha.
-Ly cafe này xem như hối lộ chuyện hôm nay cô bỏ việc ngồi ở đây.
Bỏ lại câu đó thì Mặc Phong cầm ly cafe bỏ đi một mạch.
Diệc Thuần tay nắm lại giơ lên ở trên cầu thang nhìn xuống đánh đánh bóng lưng Mặc Phong, lần này đúng là tức chết mà.
-Đại côn đồ... đại côn đồ, anh mà để tôi có cơ hội xem tôi "diệt trừ" anh thế nào.
Diệc Thuần tay nắm lại cười ranh mãnh. Cô mà có cơ hội, thì tên đại côn đồ đó chết chắc.
Vu Diệc Thuần, mày không được để đại côn đồ uy hiếp, phải đứng lên đấu tranh.
--- Sân bay ---
Sân bay tấp nập người đi đi lại lại, có người tiễn người thân lên máy bay, có người vui mừng đón chờ người thân.
Cô gái trên chuyến bay từ Hoa Kỳ quay về Việt Nam kéo vali bước ra liền thu hút mọi ánh nhìn.
Cô gái có mái tóc đen nhánh xoăn dài, cô mặc chiếc quần jean pastel hồng nhạt cùng với chiếc áo sơ mi không tay trắng với phần cổ được trang trí thêm viền hồng trở nên trang nhã lại trẻ trung.
Cô gái đeo chiếc kinh râm màu neon nhưng không che được khuôn mặt tròn trịa xinh đẹp của cô gái.
Cô gái bắt một chiếc taxi leo lên ngồi, bảo bác tài chạy đến đường Sơ Thuyên.
--- Ngự Biệt Uyển ---
Chín giờ tối Nhậm Tử Phàm mới quay về Ngự Biệt Uyển, ánh đèn trong nhà sáng trưng thắp sáng cả căn nhà hơn mọi ngày. Nhậm Tử Phàm ngồi vào ghế sô pha, cởi áo khoác ngoài ra.
-Mặc Hàng, trong UP thế nào?
Lúc nãy Mặc Hàng có báo cáo trong UP có nội gian, súng nhập về đều bị cảnh sát túm gọn ngay cả thuốc vận chuyển bán ra nước ngoài cũng bị cảnh sát biết được mà đến bắt. Đặc biệt là đúng giờ, đúng thời điểm.
-Theo như dự đoán ban đầu, trong UP có nội gian, thuộc hạ vẫn đang điều tra.-Mặc Hàng báo cáo
-Điều tra ra thì bắt sống, nếu chết phải đem xác về, cứ giao cho các trưởng lão theo hình phạt mà xử lí.-Nhậm Tử Phàm xoa xoa mi tâm nói
-Vâng, thuộc hạ cùng Mặc Phong sẽ điều tra ngay.-Mặc Hàng đáp
-Ngươi đi một mình đi, Mặc Phong ta còn có việc giao cho.
Mặc Hàng nhìn sang Mặc Phong, cũng chỉ hiếu kì là chuyện gì nhưng không quan tâm nhiều, gập người một cái rồi bỏ ra ngoài làm nhiệm vụ.
Mặc Phong tiến lên, cúi người nói: "Thiếu chủ có gì căn dặn?"
-Sáng mai ngươi đến Hàn Lâm, nói với cô ta ngày mốt làm ở Hoa Lạc.-Nhậm Tử Phàm tay gõ lên thành ghế, ánh mắt sáng quắc
-Ý ngài là...-Mặc Phong bị bất ngờ với quyết định của anh
-Nghe không rõ sao?-không hiểu sao mỗi lần nhắc đến cô thì lòng anh lại khó chịu không thôi
-Thuộc hạ hiểu rồi, ngày mai thuộc hạ sẽ đến đó.-Mặc Phong biết mình hỏi nhiều liền cúi đầu
-Mặc Phong, ta xem ngươi như người anh em, tốt nhất đừng làm ta thất vọng.
Vỗ bả vai Mặc Phong một cái, Nhậm Tử Phàm bỏ đi lên phòng.
Mặc Phong nhìn bóng lưng của anh, trong lòng hiểu rõ anh ám chỉ điều gì, nhưng mà Mặc Phong chính là không ngăn được bản thân, giống như người ta nói đã bước vào thì khó dứt ra.
Nhậm Tử Phàm đi lên tầng bốn, bước đến phòng mình, mở cánh cửa trắng tinh ra.
Nhậm Tử Phàm đi vào căn phòng rộng lớn, tháo cravat quăng lên giường.
Từng động tác của anh đều thu vào tầm mắt xinh đẹp của cô gái, cô gái đứng phía sau anh môi hơi cong lên, vô cùng mỹ lệ.
Nhậm Tử Phàm tháo đống hồ đeo tay ra, có cảm giác ai đó đang nhìn mình, trong lòng tràn ngập cảnh giác. Anh là lão đại không thể lơ là như người bình thường mà là rất cảnh giác nên thường rất nhạy bén trong việc quan sát và cảm nhận.
Nhậm Tử Phàm tháo đồng hồ kéo tủ để đồng hồ vào một ngăn, cũng không buồn quay đầu lại, môi mỏng hơi gợn lên.
Cô gái bước thật chậm về phía anh, mái tóc đong đưa theo làn gió từ ngoài thổi vào kéo theo mùi hương trên người cô.
Nhậm Tử Phàm ngửi được mùi hương thoang thoảng trong không khí, nước hoa mùi hương hoa cỏ đạc trưng của hãng Chanel, Nhậm Tử Phàm giật mình quay đầu nhìn người đó.
-Surprise...
Cô gái cười rạng rỡ, khuôn mặt xinh đẹp làm mê lòng người.
-Viên Hy... sao em lại ở đây?
Nhậm Tử Phàm có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Nhậm Viên Hy đứng trước mặt mình.
-Anh, em đã tốt nghiệp rồi, lão sư cấp bằng cho em về.-Viên Hy cười tươi tắn, ôm cánh tay anh
-Có phải em bắt lão sư cấp bằng sớm cho em hơn mọi người không?-Nhậm Tử Phàm nhận ra trò quỷ của Viên Hy
-Tất nhiên là... phải, anh, là vì em muốn mau về gặp anh.-Viên Hy lay lay cánh tay anh
-Tiểu Hy, em đúng là được nuông chiều rồi thành hư, hôm đó trốn sang Las Vegas anh vẫn chưa xử em.-Nhậm Tử Phàm vỗ vỗ đầu Viên Hy, ánh mắt đầy cưng chiều
Anh chỉ còn một mình Nhậm Viên Hy là người thân anh tin tưởng và thương yêu nhất nên đối với Nhậm Viên Hy anh bỏ đi vẻ mặt lãnh khốc kia, thay vào đó là một người anh trai hết mực yêu thương em gái.
-Anh không phải chờ em về xử anh sao?-Viên Hy buông cánh tay anh ra, chống nạnh chu mỏ lên
Dáng vẻ vô cùng đáng yêu.
-Được, anh trai đây chịu thua cô em gái như em, học ở Hoa Kỳ thế nào rồi?
-Em học rất tốt, chỉ là có chút xíu nhớ anh.-Viên Hy dùng tay miêu tả nỗi nhớ chút xíu của mình
-Chỉ chút xíu thôi sao?-Nhậm Tử Phàm nghiêm mặt hỏi
-Đúng vậy, chút xíu thôi.-Viên Hy gật đầu chắc chắn
-Em chắc?
-Thật ra thì... nhiều hơn một chút.
-Anh muốn Tiểu Hy phải nhớ đến anh, lúc nào cũng nhớ, ngày nào cũng nhớ, nhớ đến khi nào anh cho phép nghỉ thì thôi.-Nhậm Tử Phàm dang tay rộng ra ôm Viên Hy vào lòng
-Anh, ở đâu ra cái lí lẽ đó. Anh đúng là không nói chuyện đàng hoàng mà.-Viên Hy bĩu môi nhưng vẫn để anh ôm trong lòng
-Anh chính là không nói đàng hoàng, nhưng chỉ với em thôi.-Nhậm Tử Phàm một tay ôm Viên Hy, một tay vuốt mái tóc của Viên Hy
-Sau này tốt nhất anh cưới em làm vợ, nếu không em sẽ tìm cô gái cướp anh đi mà cho cô ta một trận.
-Tiểu Hy, con gái không nên hung dữ như vậy.
Nhậm Tử Phàm cười lớn, không nghĩ nhiều về câu nói của Viên Hy.
Anh, em nói thật, không hề đùa.
Viên Hy cong môi cười hạnh phúc, Viên Hy biết trong lòng Nhậm Tử Phàm cô gái chiếm vị trí lớn nhất chỉ có mình cô, không ai có thể thay thế được tình cảm mười tám năm qua của cả hai. Điều này làm Nhậm Viên Hy rất an tâm trong lòng không sợ ai cướp anh đi khỏi mình.
. . .
Sáng sớm Thừa Tuyết VSCN xong đi ra ban công từ lúc cô tính dậy thì cô kêu Tâm Nhi đem ba chậu hoa mình cần về, tất cả đều là hoa lưu ly chậu màu xanh, trắng và tím. chăm sóc những chậu hoa làm cô tiêu khiển thời gian và thanh thản hơn
Hoa lưu ly tiếng Anh gọi là Forget Me Not có nghĩa là "Xin đừng quên tôi." Hoa thể hiện một tình yêu thủy chung một loại hoa luôn luôn gợi nhớ một niềm thương cảm mênh mông, một kỉ niệm sâu xa thầm lặng không quên được, thường được gắn với những hoài niệm yêu thương và tình yêu chân thành. Giống như cô và Khiêm Lạc.
Như đôi mắt sáng và xanh
Cửa dòng sông nhỏ nhìn anh dịu dàng
Hoa là ngọc quý trao nàng
"Đừng quên nha nhé!" Lời chàng thiết tha.
Hoa lưu ly ngọt ngào
Nở tử lòng khát khao
Tình yêu người chân thật
Lời thề hoa xin trao.
Hoa lưu ly còn có một truyền thuyết làm động lòng người.
_Ding dong...
Thừa Tuyết nhìn ra cổng khi nghe tiếng nhấn chuông, nghiêng đầu nhìn người bên ngoài, thở phào nhẹ nhõm.
Tâm Nhi mở cửa cho Mặc Phong vào, cả hai nói vài câu gì đó rồi thôi, Mặc Phong nhìn lên bàn công phòng cô nhìn thấy cô thì mỉm cười.
Thừa Tuyết cũng cười đáp lại.
Mặc Phong đi lên phòng Thừa Tuyết, gõ cửa ba tiếng, đợi Thừa Tuyết mời vào mới mở cửa vào phòng.
-Có chuyện gì sao?-Thừa Tuyết tay cầm bình xịt nước tưới hoa tưới những chậu lưu ly hỏi
-Thiếu chủ nói, ngày mai muốn... cô đi làm.-Mặc Phong không biết nên xưng hô ra sao cho hợp lí
-Ở đâu vậy?-Thừa Tuyết bộ dạng hờ hững lo chăm sóc hoa của mình
-Là Hoa Lạc, lúc trước là Ôn Thị, chỗ cũng đã đổi bây giờ nằm ở tầng ba mươi của Khởi Lạc.-Mặc Phong cặn kẽ nói
Thừa Tuyết ừ một tiếng, tiếp tục công việc của mình.
-Thừa Tuyết...
-Việc gì vậy?-Thừa Tuyết đặt bình xịt lên chiếc bàn trắng tròn ngoài ban công, quay qua hỏi Mặc Phong
-Nhìn cô gầy đi.-Mặc Phong biết mình không nên có bất cứ tình cảm gì với cô nhưng mà anh không ngăn được
-Tôi biết. Nhưng mà biết làm sao được, ở đây được ăn uống rất tốt, chỉ là bị nhốt trong phòng không thể ra ngoài như người khác, gầy đi là phải.-Thừa Tuyết không buồn mà còn cười chẳng quan tâm đến
-Thừa Tuyết, cô nên làm thiếu chủ vui, nếu không...
-Mặc Phong.
Thừa Tuyết cắt ngang lời Mặc Phong, mày nhíu lại nhanh chóng giãn ra.
Cô nói: "Tôi đã thử lấy lòng anh ta, nhưng mà như lúc đầu tôi nói lòng anh sâu đến nỗi tôi không thể nắm được, bảo tôi lấy lòng anh ta là điều rất khó."
Mặc Phong lặng đi.
-Mặc Phong, tôi có chuyện muốn hỏi anh.
Thừa Tuyết sực nhớ chuyện quan trọng.
-Là việc gì?
-Thật ra ba của Nhậm Tử Phàm là ai? Ông ta có quen biết ba tôi không?-Thừa Tuyết đến nay vẫn chưa lí giải được chuyện này
Mặc Phong kinh ngạc không nghĩ tới cô hỏi mình điều này.
-Tôi cũng không biết, lúc tôi và Mặc Hàng theo thiếu chủ thì ngài đã thần bí như vậy.
Mặc Phong không hề có ý giấu giếm, lúc Mặc Phong và Mặc Hàng thei Nhậm Tử Phàm đã là chuyên của năm năm trước, lúc đó Nhậm Tử Phàm chỉ có một mình dẫn theo một cô bé mười ba tuổi - tức là Nhậm Viên Hy, lúc đó một mình Nhậm Tử Phàm đánh mười mấy tên du côn đang đánh đập hai người con trai chỉ mới mười tám tuổi, chính là Mặc Phong và Mặc Hàng.
Mặc Phong và Mặc Hàng vốn là trẻ mồ côi lưu lạc đầu đường xó chợ nên quyết định đi theo Nhậm Tử Phàm, cả hai rất khâm phục Nhậm Tử Phàm, không những đánh nhau rất giỏi mà trong vòng hai năm đã từ hai bàn tay trắng đã tạo nên cơ nghiệp.
Không những vậy còn rất bạo gan cầm súng bắn chết lão đại của UP, còn làm tất cả người trong UP về phía mình, đưa mình lên làm lão đại.
Chỉ trong hai năm từ không có gì trở nên một thương gia giàu có trong top 5 cả nước còn trở thành lão đại của UP, người người nể sợ.
Ba năm tiếp theo liền làm Khởi Lạc đứng đầu nước, xâm nhập thị trường Châu Á, lan rộng ra thế giới, mà vị trí lão đại UP càng vững chắc với sự đủ tàn nhẫn và lãnh khốc.
Cho nên người nào nhắc đến ba từ Nhậm Tử Phàm đều không những khen ngợi về năng lực còn ngưỡng mộ và kính sợ.
-Vậy sao?-Thừa Tuyết thật vọng
-Ba cô, tên gì? Nói ra có thể tôi giúp ích được.-Mặc Phong hỏi
-Tô Tịch Phó.
Mặc Phong giật mình chấn động nhưng liền giấu đi nét mặt ấy, Tô Tịch Phó, ba từ này sao lại quen như vậy? Không lẽ... là ông ta?
-Mặc Phong, anh biết chứ?-Thừa Tuyết thấy anh không có phản ứng gì thì hỏi
-Không... cái tên này rất lạ.-Mặc Phong vẫn là điều tra rõ rồi nói với cô cũng chưa muộn
-Mà cô hỏi có việc gì?
-À, cũng không có gì, tôi muốn biết vậy thôi? Lỡ như đó là lí do tôi bị Nhậm Tử Phàm giam cầm thì sao?-Thừa Tuyết nói, âm thầm quan sát
-Chắc không đâu.-Mặc Phong phản ứng không có gì đặc biệt, chỉ là nét mặt hơi cứng ngắc
Thừa Tuyết thấy anh là lạ nhưng không hỏi thêm, nếu anh đã giấu cô thì cô nhiều làm chi.
-Anh và Mặc Hàng thật khác nhau, đều là anh em sao một người thì gần gũi còn thì quá xa cách.-Thừa Tuyết cười cười
-Tôi và Mặc Hàng không phải anh em ruột, chẳng qua từ nhỏ chúng tôi đều là cô nhi nên cả hai đi chung hợp tác tìm mọi cách kiếm thức ăn.
-Vậy sao? Tôi cứ tưởng cả hai là anh em...
-Tên của chúng tôi là do thiếu chủ đặt cho. Chúng tôi đối với thiếu chủ rất kính trọng.
-Còn rất trung thành nữa.
-Cũng trễ rồi tôi phải quay về công ty, ngày mai sẽ có người đến đưa đón cô đi làm, hẹn gặp lại.
-Tạm biệt.
Thừa Tuyết vẫy tay một cái, nhìn Mặc Phong rời khỏi, ánh mắt nhanh chóng ảm đạm mà rũ xuống.