Có bao giờ, hạnh phúc chỉ trong giấc mơ.
- - -
Thừa Tuyết đứng nhìn Mặc Phong lên xe rời đi, tầm mắt rũ xuống.
Ba cô là Tô Tịch Phó - ông là một cảnh sát cùng với ba của Khiêm Lạc làm ở Cục cảnh sát chống tội phạm, trong lòng Thừa Tuyết ông không những là một người ba hết mực yêu thương con mà còn là một cảnh sát công chính liêm minh.
Ba năm trước, ông nói đi công tác trong đêm vậy mà lần đi đó lại không trở về nữa, Cục trưởng cục cảnh sát nói với cô rằng cái chết của ba cô là có người trả thù.
Lúc đó cô không tìm hiểu nhiều, nghĩ là như lời Cục trưởng nói, ba cô là cảnh sát tình trạng kẻ thù tìm đến giết là tránh không khỏi.
Nhưng mà từ đêm hôm đó, suy nghĩ của cô đã thay đổi, không lẽ có liên quan đến Nhậm Tử Phàm? Anh nói ba cô hại chết cả nhà anh, mọi chuyện không thể trùng hợp như thế???
-Nhậm Tử Phàm... mọi chuyện đều được anh sắp đặt trước hay sao?
.
Mặc Phong chạy xe trên đường cao tốc, hai tay nắm chặt vô lăng, nghĩ đến chuyện năm đó.
____________
_Pằng pằng
Màn đêm buông xuống, tiếng súng vang động khắp đất trời, toán người áo đen đuổi theo một người đàn ông, tay ông ta cầm khẩu súng tay kia cầm một túi đồ vừa bỏ chạy vừa quay đầu bắn trả đám người phía sau.
Đám người kia là do Mặc Phong và Mặc Hàng dẫn đầu đuổi theo, lúc đó Nhậm Tử Phàm vừa làm lão đại của UP, là chuyện của ba năm trước.
-Tô Tịch Phó, ông nghĩ chạy thoát được sao?-Mặc Hàng đứng lại giơ tay trái lên bảo đám người phía sau dừng lại
Tô Tịch Phó mồ hôi nhễ nhại, mặt tái mét, tay ông ôm chặt gói đồ kia.
-Ông chọc ai không chọc, lại chọc nhầm lão đại bọn tôi.-Mặc Phong cười nhạt nói
-Tôi không quen không biết lão đại các người, thì lấy gì chọc ngài ấy?-Tô Tịch Phó trong lòng là rất sợ hãi
-Ông là cảnh sát lại cùng người của Hắc Ưng bán lậu súng, vận chuyển ma túy, tham nhũng... Hắc Ưng đối đầu với UP, tiêu diệt xong Hắc Ưng thì phải đến ông chứ?-Mặc Hàng hừ lạnh
-Ông cũng rất khôn ngoan đem tiền bạc chạy trốn, còn bỏ lại vợ con mình, ông nghĩ chúng tôi không biết sao?
-Các người... các người tha cho tôi đi, tôi chỉ là bị Hắc Ưng uy hiếp phải làm theo thôi.-Tô Tịch Phó run sợ cầu xin
-Nếu không phải có ông tiếp tay thì những vụ làm ăn của Hắc Ưng đâu phát triển tốt như vậy, Hắc Ưng còn tuyên chiến với UP, đúng là không xem sức mình có đủ không?-Mặc Hàng khinh bỉ nói
-Chuyện này không liên quan đến tôi, tha cho tôi đi...-Tô Tịch Phó dáng vẻ cầu xin rất tội nghiệp, thiếu điều chỉ muốn quỳ xuống cầu xin
-Diệt cỏ phải diệt tận gốc, không thể để ông sống sót được.-Mặc Phong cầm súng lên chĩa về phía trước
-Tôi không thể chết... tôi không muốn...
Tô Tịch Phó điên cuồng la hét, sau đó ôm túi tiền quay đầu chạy.
Mặc Hàng dùng tay hạ súng Mặc Phong xuống, cả hai nở nụ cười lạnh lẽo.
Ông ta đâu biết, phía trước chính là đường kết liễu mạng sống của mình, bởi vì có người còn nguy hiểm hơn bọn họ đứng chờ ở đó.
Tô Tịch Phó chạy một đoạn đường khá dài, tưởng chừng mình đã thoát thì vui mừng khôn xiết, tay ôm khư khư túi tiền.
Sau gáy đột nhiên lạnh lẽo, cả người Tô Tịch Phó cứng đờ, sắc mặt nhanh chóng trắng bệch.
-Bác Tô, suốt mấy năm qua ông sống khỏe chứ?-thanh âm này ngoài bén nhọn lạnh lẽo ra thì chỉ toàn sát khí lấy mạng người
Tô Tịch Phó trừng mắt, tay cầm túi tiền cùng súng run rẩy làm rơi xuống đất, ông quay đầu thì bàng hoàng nhìn người nam nhân trước mặt.
-Cậu... cậu...
Tô Tịch Phó lắp bắp khó khăn nóih.
-Đã lâu không gặp, cháu đến để tiễn bác đi.-nam nhân cười lãnh băng, ánh mắt chỉ toàn thù hận
-Cậu... cậu muốn gì?
-Ông nói xem, tôi tìm ông là để làm gì? Tôi đến để đòi những thứ ông đã cướp đi của tôi.
-Cầu, cầu xin cậu tha cho tôi... tôi biết sai rồi... là tôi thiếu suy nghĩ...-Tô Tịch Phó mặt không còn huyết sắc vội quỳ xuống xin tha
-Tha? Lúc đó khi ông kêu Hắc Ưng đến giết gia đình tôi, sao ông không tha cho họ?-nam nhân cười lãnh khốc, tay ấn còi thêm một chút
Tô Tịch Phó mặt ngày càng trắng, cả người ông cứng đờ, lại không ngừng dập đầu: "Xin cậu, tha cho tôi... tôi còn có vợ và con, tôi sai rồi... tôi sẽ đầu thú..."
-Ông lầm rồi, tôi không những lấy mạng của ông, mà còn muốn mạng của vợ ông, con ông, tôi muốn bọn họ vì ông mà trả giá.
-Xin cậu, họ vô tội... là một mình tôi gây ra, cậu nể tình tôi và ba cậu quen nhau, xin hãy tha cho tôi.-Tô Tịch Phó dập đầu ngày càng nhiều, ngay trán cũng chảy máu
Nam nhân một cước mạnh mẽ đá Tô Tịch Phó làm ông ta nằm sóng soài trên đất, đau đớn rên rỉ.
-Ông còn biết ba tôi và ông là chỗ quen biết, còn là rất thân nữa sao? Tô Tịch Phó, tôi kính trọng ông, xem ông như trưởng bối, ông lại đối xử với tôi và người nhà tôi như vậy.-nam nhân ánh mắt đục ngầu súng chĩa thẳng vào ông
Tô Tịch Phó biết mình chạy trời không khỏi đêm nay, nhìn thấy khẩu súng của mình rơi trên đất, liền dùng kế: "Thì ra cậu giết chết Hắc Ưng, rồi nói tìm những người từng đi theo và giúp đỡ Hắc Ưng để giết, chẳng qua là dụ tôi."
-Đến bây giờ ông mới nhận ra, có phải quá trễ không?
-Chẳng qua là cậu muốn tìm tôi để trả thù, mạng sống của tôi không phải để cậu dễ dàng lấy đi.
Ông nói tay dịch chuyển lại gần khẩu súng, khi đã nắm được thì cười đắc ý.
-Có dễ lấy hay không thì phải xem mới được.
Tô Tịch Phó nhân cơ hội nam nhân lơ là liền giơ súng bắn một phát, anh phát hiện ra liền tránh đi nhanh lẹ, gần như chớp nhoáng.
Tô Tịch Phó thừa dịp liền đứng dậy cầm túi tiền quay đầu bỏ chạy.
Nam nhân nhìn Tô Tịch Phó bỏ chạy, môi mỏng hơi nhếch lên.
-Một là tôi giúp ông chết, hai là tự ông giúp mình.-nam nhân không vội chậm rãi đi lại ông
Tô Tịch Phó tuyệt vọng khi đám người do Mặc Phong và Mặc Hàng chỉ huy chặn trước mặt, quay đầu lại là nam nhân kia.
Hai đầu có thể chạy thoát đều bị chặn lại, Tô Tịch Phó không mong cơ hội mình sống sót.
Tô Tịch Phó bỏ túi tiền xuống, ngửa đầu cười lớn, như kẻ điên lâm vào đường cùng.
-Cho dù có chết, tôi cũng không để các người giết tôi.
Nói xong, ông cầm súng chĩa ngay đầu mình, nhắm mắt lại tay bóp còi súng. Tiếng nổ lớn vang lên như xé rách màn đêm u ám lạnh lẽo, máu từ đầu Tô Tịch Phó chảy ra, ông quỵ người xuống, hai mắt nhắm lại, chết cũng ở tư thế quỳ.
-Thiếu chủ.
Mặc Hàng cầm túi tiền của Tô Tịch Phó mở dây kéo ra, toàn là tiền đô la, còn là giá trị rất lớn.
-Xem ra ông ta cũng ăn không ít.
Túi tiền mở rộng miệng, từng tờ tiền lộ ra ngoài, Mặc Hàng quăng xuống đất, Mặc Phong cầm lấy bật lửa bật lên.
-Ông chết rồi, nhưng vẫn chưa trả đủ cho ta, ta bắt con gái ông trả thay.
Ngọn lửa được thả xuống túi tiền bùng cháy, ngọn lửa sáng rực, tiền nhanh chóng bị đốt thành tro bụi.
Dưới ngọn lửa, ánh mắt của nam nhân không những bớt đi hàn khí mà là gia tăng thêm, thù hận như cơn sóng dâng trào mạnh mẽ, đáy mắt đỏ ngầu.
___________
Mặc Phong đạp phanh đậu bên đường, sao anh không sớm nghĩ ra Thừa Tuyết là con gái của Tô Tịch Phó. Nhưng mà nếu như vậy thì...
-Thiếu chủ, không lẽ người sớm biết nên mới giam cầm cô ấy?
Mặc Phong bây giờ rất rối đầu như muốn nổ tung, cái chết của Tô Tịch Phó chẳng lẽ vẫn chưa đủ hay sao?
Thừa Tuyết là vô tội, anh không muốn nhìn cô như vậy, nhưng mà anh làm sao giúp cô?
.
Chạng vạng, Nhậm Tử Phàm đã quay về Ngự Biệt Uyển, hôm nay anh cố ý về sớm hơn mọi người rất nhiều, bởi vì Viên Hy nói sẽ đãi anh một bữa thịnh soạn.
Vừa bước vào trong mùi thức ăn thơm ngát đã sực vào hai cánh mũi của anh, Nhậm Tử Phàm môi mỏng cong lên một đường tuyệt mĩ.
Anh cởi áo khoác ngoài ra, quăng đại lên ghế rồi sải bước dài đi vào trong bếp.
Cánh cửa bếp không đóng, từ xa anh đã nhìn thấy hình dáng nhỏ nhắn của Viên Hy đang sốt sắng làm món ăn, trên bàn đã có một vài trông rất bắt mắt.
Thím Lý đứng bên cạnh tận tình chỉ Viên Hy cách nấu, gương mặt bà hiền dịu không còn gắt gỏng nghiêm nghị như ngày thường.
Thím Lý nhìn thấy anh vừa định mở miệng thì anh đưa tay lên bảo im lặng, bà cười hiền hòa liền len lén đi ra ngoài.
Viên Hy lo làm đồ ăn nên không biết anh đứng phía sau mình, lại nghĩ thím Lý còn trong bếp thì nói: "Thím Lý, thế này đã được chưa? Có cần thêm gì không?"
Nhậm Tử Phàm bước tới đứng sau lưng Viên Hy, mặt anh dịu đi hẳn không còn gương mặt lạnh tanh kia.
-Thím Lý...-Viên Hy thấy bà không trả lời gọi lại
Vẫn không có đáp lời, Viên Hy xoay người qua định tìm bà, không ngờ lại đụng trúng lòng ngực rắn chắc của anh, cô kinh ngạc ngẩng đầu chạm ngay ánh mắt xanh lam đầy mị hoặc kia.
-Anh... sao anh về sớm thế?
-Bởi vì có người nói hôm nay sẽ xuống bếp đãi anh một bữa.-Nhậm Tử Phàm dùng bàn tay thô ráp của mình xoa đầu Viên Hy
-Em vẫn chưa làm xong, anh, chỉ mới năm giờ hơn thôi.-Viên Hy nhìn đồng hồ thì bĩu môi
-Hôm nay việc ít nên anh về sớm, vả lại anh rất muốn ăn thử những món em làm.
-Được rồi, một lát em cho anh ăn thoải mái, bây giờ anh lên phòng thay đồ đi.-Viên Hy dùng tay quay người anh lại, sau đó dùng hết sức đẩy anh ra ngoài
Anh không nói gì, im lặng mà nhếch môi cười, không lạnh lùng xa cách.
Viên Hy nhìn anh đi lên cầu thang, gương mặt rạng rỡ nụ cười, trong lòng anh, cô vẫn là quan trọng nhất, không cô gái nào có thể so sánh được cũng như giành lấy anh đi.
Anh thay đồ xong thì xuống nhà, Viên Hy cũng đã làm xong, món ăn chính của bàn ăn là sườn chua ngọt.
Anh kéo ghế ngồi xuống, hai tay đan vào nhau đặt trên bàn, ánh mắt nhìn từng dĩa thức ăn trên bàn.
Lâu lắm rồi anh chưa đụng vào đồ Việt, nhất là món sườn chua ngọt, nó là một kí ức đẹp nhưng cũng là một kí ức đau buồn.
Viên Hy tháo tạp dề ngồi đối diên anh, ánh mắt trông chờ anh ăn thử.
Rất lâu sau, anh vẫn giữ nguyên tư thế không đụng vào đũa.
Viên Hy không nhịn được thì bực bội nói: "Này, rốt cục anh có ăn hay không?"
Anh buông thỏng hai tay, tay phải đưa lên cầm đũa gắp một miếng sườn chua ngọt vào chén ăn.
Viên Hy thấy anh ăn thì bực bội tan biến, anh lần nào cũng thử thách kiên nhẫn của cô, không bao giờ chủ động trước chỉ chờ cô chịu thua. Giống như lần nói chuyện đó, anh bắt máy vậy mà không lên tiếng chờ cô mở miệng trước.
Lần nào cô cũng chủ động, anh chỉ giỏi ức hiếp cô. Nhưng mà cô chính là muốn được mãi như vậy.
Anh ăn một miếng, đặt đũa xuống, nhìn Viên Hy khuôn mặt không biểu lộ khen hay chê.
-Thế nào?-Viên Hy hơi chòm người ra trước hỏi
Anh gật gật đầu, tỏ ý tạm được.
Viên Hy không mấy hài lòng với kết quả thu được, cô xụ mặt.
-Tay nghề của em có thể sánh bằng thím Lý rồi, rất ngon.-Nhậm Tử Phàm bật cười nói
-Thật sao?
-Thật, anh đã gạt em bao giờ!?
Viên Hy cười đến hai mắt cũng híp lại.
-Em nhất định sẽ cố gắng học để có thể làm món sườn chua ngọt ngon như mẹ.
Nhậm Tử Phàm sắc mặt đột nhiên trầm xuống, khóe miệng có chút cứng ngắc.
Viên Hy biết mình vừa nhắc đến mẹ thì cắn môi len lén nhìn anh, mỗi lần nhắc đến ba mẹ thì anh đều như vậy, không có biểu cảm gì.
-Anh, anh lại nghĩ đến chuyện đó sao?
-Viên Hy, đừng làm anh mất hứng.
Tuy anh không nổi giận hất tung bàn ăn nhưng mà lời nói gắt gỏng trầm thấp.
-Em xin lỗi...
Viên Hy cúi đầu y như đứa trẻ phạm phải tội bị mẹ la mắng.
Mặt anh thuyên giảm đi vẻ lạnh lùng, sau