Cuộc đời như một bộ phim trắng đen.
- - -
Kể từ đêm hôm đó ba ngày liên tục Nhậm Tử Phàm không đến Hàn Lâm, Thừa Tuyết mỗi ngày đều ra ban công ngồi đọc sách không thì nhìn cảnh vật xung quanh.
Từng ngày như vậy chỉ làm cô càng nuôi thêm hi vọng trốn thoát.
Thừa Tuyết suy nghĩ rất kĩ câu nói hôm đó của anh, anh nói cô là hung thủ giết người, cô hại chết ai cô cũng không biết, anh khăng khăng khẳng định là cô nhưng cô hỏi là ai anh lại không nói. Rõ ràng anh giấu cô không cho cô biết.
Thừa Tuyết nhìn bầu trời vẫn còn trong thu kia, đôi mắt đượm buồn nỗi bi ai.
--- Khởi Lạc ---
Nhậm Tử Phàm xem hồ sơ Kim Mễ đưa không nghĩ chỉ vì cái Ôn Thị kia lại cản trở đến như vậy.
Ôn Thị tuy đã sát nhập vào Khởi Lạc nhưng do Khởi Lạc không đầu tư vào điện ảnh nên mọi hoạt động của Ôn Thị đều ngưng lại, phim tuy không quay tiếp nhưng vẫn chi một khoảng tiền lớn.
Ôn Thị coi như hữu danh vô thực, mang tiếng là công ty điện ảnh nhưng chẳng qua là hộp rỗng khi vào tay Khởi Lạc.
-Phàm tổng nếu Ôn Thị cứ ở yên đó không thu được lợi nhuận thì e là chúng ta sẽ lỗ vốn mất.-Kim Mễ đứng sau bình phong nói
-Vậy ý cô ra sao?-Nhậm Tử Phàm vẫn là xem hồ sơ như cũ lời nói không quan tâm
-Ngài nên mời lại nhân viên của Ôn Thị, bọn họ sẽ làm việc nhưng là cho Khởi Lạc.-Kim Mễ nói
Nhậm Tử Phàm đậy nắp bút lại đặt lên bàn hai tay đan vào nhau: " Được, cứ làm theo ý của cô nhưng không cần mời biên kịch viên cũ."
-Không có biên kịch viên thì...
Kim Mễ rõ ràng bị bất ngờ, một công ty điện ảnh ngoài diễn viên ra nếu không có biên kịch viên thì làm sao được?
-Mọi thứ cứ như cũ, biên kịch viên bộ phim đang quay không cần mời.
-Tôi đã biết.
Kim Mễ không còn gì báo cáo nhưng không ra ngoài, ánh mắt vẫn nhìn người đàn ông phía sau bức bình phong mỏng kia.
-Còn gì nữa sao?-Nhậm Tử Phàm tuy không ngẩng đầu nhìn nhưng vẫn biết Kim Mễ vẫn chưa ra ngoài
-Dạ... không.
-Vậy thì ra ngoài đi.-anh vẫn là lạnh lùng ra lệnh
Kim Mễ có chút bất bình, nam nhân này lạnh lùng thì lạnh như băng, tàn nhẫn không ai sánh bằng, Kim Mễ làm thư kí cho anh đã ba năm vậy mà thái độ của anh với Kim Mễ vẫn lãnh khốc như vậy.
Nhưng mà Kim Mễ chính là yêu cái sự lạnh lùng này của anh, nam nhân càng lạnh lùng thì phụ nữ càng theo nhiều.
Một nam nhân cực phẩm như anh, đừng nói là Kim Mễ tất cả các người phụ nữ khác đều muốn được nam nhân này giữ bên cạnh, dù là một ngày.
Kim Mễ quay đầu rồi bỏ ra ngoài. Kim Mễ cũng như những người phụ nữ khác muốn được anh giữ bên cạnh không những vậy còn muốn làm tổng tài phu nhân.
Nhậm Tử Phàm đứng dậy quay lưng nhìn ra bên ngoài bầu trời xanh, tay chắp phía sau lưng tâm tư khó đoán.
.
Bầu trời về đêm đường phố bắt đầu bật lên những ánh đèn sáng nối dài nhau, con người qua lại, xe cộ chạy tấp nập trên đường. Tầng cao nhất của nhà hàng Victoria, trong căn phòng dành riêng cho khách V.I.P, một người đàn ông với mái tóc muối tiêu, khuôn mặt phúc hậu hiền lành, ông mặc bộ đồ đơn giản không cầu kì sang trọng.
Từ phía cửa, nhân viên mở cửa cho người khách mới vào, nam nhân nhìn người đàn ông, khuôn mặt giãn ra chút ít.
Nhậm Tử Phàm đứng đối diện ông, gập người xem như chào hỏi rồi mới ngồi xuống.
Vượng Khắc Minh đưa ánh mắt nhìn Nhậm Tử Phàm, khuôn mặt lộ ra vài nếp nhăn, ông nói: "Cậu dạo này sao rồi?"
-Vẫn khỏe.-Nhậm Tử Phàm tuy trả lời không có kính ngữ nhưng mà lời nói phát ra đều là kính trọng ông
-Nghe nói cảnh sát bắt được vụ Morphine của Hàn gia là người cậu báo?-Vượng Khắc Minh tiếp tục hỏi
-Phải. Những kẻ cản đường tôi, tôi đều không ngại diệt trừ.-Nhậm Tử Phàm không giấu giếm
-Khởi, cậu thay đổi quá nhiều.-Vượng Khắc Minh lắc đầu
-Đừng gọi tôi bằng cái tên Khởi ấy, tôi bây giờ là Nhậm Tử Phàm.-mày anh rõ cau lại nhưng vẫn giữ thái độ kính trọng ông
-Bây giờ, ta muốn gặp là Khởi, không phải Nhậm Tử Phàm.-Vượng Khắc Minh cứng rắn đập bàn một cái, có ý phẫn nộ
Nhậm Tử Phàm lặng thinh, ánh mắt không giận dữ cũng không biểu lộ gì.
-Ta biết chuyện năm ấy làm cậu thay đổi suy nghĩ về cảnh sát và luật pháp rất nhiều, cậu không nhất thiết bước vào con đường này.-Vượng Khắc Minh thở dài
-Bác Vượng, những chuyện đã qua hãy cho qua đi, đừng nhắc đến nữa.-anh vuốt trán, mặt đầy phiền muộn
-Được, cậu không muốn già đây nói nhiều thì già im, dù sao ta cũng đã quá già rồi.-Vượng Khắc Minh cười đầy nhân hậu
Vượng Khắc Minh là một cựu cảnh sát, ông từng là cục trưởng cục cảnh sát về hưu vào hai năm trước, bây giờ chỉ ở nhà nghỉ ngơi an nhàn.
Nói ra thật khó tin khi một cựu cảnh sát và kẻ tội ác đầy rẫy như Nhậm Tử Phàm lại cùng nhau ngồi ăn cơm nói chuyện.
Nhậm Tử Phàm không xem cảnh sát luật pháp ra gì nhưng mà đối với Vượng Khắc Minh chỉ có kính trọng ông, như một hậu bối kính trọng trưởng bối.
-Cậu xem món ăn trên bàn, là ta đã căn dặn đầu bếp làm, cậu phải ăn hết.-Vượng Khắc Minh chỉ từng món ăn trên bàn nói
Anh hơi hé môi đôi mắt sâu thẳm nhìn bàn ăn, tập trung nhiều nhất ở món sườn chua ngọt.
Môi anh khô khốc, muốn nói gì đó nhưng lại không mở lời được.
-Ta nhớ mẹ cậu làm món sườn chua ngọt là ngon nhất, mỗi lần như thế cậu đều ăn hết ăn rất ngon.-Vượng Khắc Minh khuôn mặt già hiện lên nỗi đau thương
-Đáng tiếc đã lâu lắm rồi không được ăn.-anh cười như không có
-Con người giống như món ăn vậy, bản thân thấy thích hợp nên mới ăn, nhưng nếu thấy thích lại vì một số nguyên nhân lại ăn không được, quả thật là đáng tiếc.
Câu nói của ông, người khác nghe có thể không hiểu nhưng anh lại hiểu rõ hàm ý bên trong.
-Năm đó, vì sao bác phải giấu cháu chuyện ấy? Cho cháu biết sớm có phải tốt hơn không?
Tay anh đặt trên bàn hơi nắm chặt, rõ ràng đang kìm chế cảm xúc trong người.
-Ta chỉ giấu cậu ba ngày, cậu đã trở thành Nhậm Tử Phàm hôm nay, thử ta giấu cậu đến khi cậu xuất ngũ thì cậu trở thành thế nào? Con đường này của cậu, cậu biết rõ là sai sao còn cố chấp đi!?-ông thở dài não nề
-Cái gì mà công bằng lí lẽ? Vốn dĩ không hề tồn tại trong cái xã hội này. Cảnh sát vô dụng để kẻ ác hoành thành, lại vu oan cho người tốt hại chết gia đình người khác, cảnh sát chẳng qua chỉ là lũ tạp nham cặn bã của xã hội.
Anh càng nói hai tay nắm chặt thành quyền nổi đầy gân xanh, đôi mắt cũng giăng đầy tơ máu.
-Có trách thì trách ta lúc ấy đã không có bằng chứng chứng minh cha cậu vô tội hại gia đình cậu chết oan, ta lại trong nom cậu không tốt, ta thật có lỗi.
-Bác Vượng, ngày ấy cháu bước vào giới xã hội đen đã sớm mang một thân phận mới, vốn dĩ không liên quan đến con người Khởi kia.
-Tử Phàm, cháu đã bao giờ hối hận hay chưa?
-Hối hận?-anh phá cười, lắc đầu một cái
Anh nói: "Đã đen thì là đen, có muốn trắng cũng không được. Ngày ấy đã bước vào con đường phạm tội này đã không có cách nào quay đầu chỉ có thể tiến mà thôi."
-Chỉ vì trả thủ cháu đánh đổi quá nhiều, đáng lí bây giờ cháu đã là một cảnh sát được mọi người chào đón kính nể.-ông nói đau buồn hiện rõ trên gương mặt
-Cháu không nghĩ đó là điều đáng tiếc, cảnh sát cần bằng chứng bắt người nhưng mà xã hội đen chỉ cần có lí do không cần bằng chứng đã có thể lấy mạng người.
-Một gia đình đầm ấm, chỉ vì một hiểu lầm mà chia li.
-Những kẻ đã làm cháu ra ngày hôm nay, cháu không chỉ muốn mạng của họ mà là muốn nhìn họ suốt đời sống trong địa ngục, sống như chết.
Lời Nhậm Tử Phàm cay nghiệt, ánh mắt xanh lam khát máu.
Vượng Khắc Minh nhìn người nam nhân trước mặt khóe mắt hiện lên nếp nhân do híp lại, số phận của con người chẳng qua là do số mệnh tùy ý xoay vòng qua lại, không biết đến bao giờ mới kết thúc!??
. . .
Thừa Tuyết năm trên giường lăn qua lăn lại, cô nằm nãy giờ vẫn không thể chợp mắt ngủ được, Thừa Tuyết buồn bực ngồi dậy nhìn sang đồng hồ đã gần 11h tối, Thừa Tuyết xỏ dép lê mang ở nhà vào.
Cô đi lại phía ban công kéo chiếc rèm qua mở cửa kính, đi ra ngoài đứng nhìn bầu trời đen kịp kia, ánh trăng bị đám mây che phủ trông thật u ám.
Đứng được năm phút bên ngoài cổng vang lên tiếng còi xe inh ỏi, Thừa Tuyết nhanh chóng phát hiện ra chiếc Bugatti Veyron xám bạc dừng ngay cổng.
Cô có chút hoảng, nhìn Tâm Nhi vội vã ra mở cổng.
Nhậm Tử Phàm từ trong ghế lái mở cửa bước ra, bộ quần áo không chỉnh chu, bước đi có chút nghiêng ngã, bộ dạng như vừa uống rượu rất nhiều nên say.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên ồn ả, tim Thừa Tuyết đập mạnh một cái, cô mím môi nhìn ra cửa.
Không lâu sau cánh cửa bị đá tung ra âm thanh vô cùng lớn đến nhức tai.
Cô dự cảm, có gì đó không lành xảy ra.
Bộ dáng của anh đúng là vừa uống rượu xong, mặt mày có chút đỏ, đôi mắt đục ngầu nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn rất đáng sợ. Anh chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng, lại tùy ý không gài nút trên, không còn vẻ lạnh lùng chỉnh chu như ban đầu mà là sự bê bối.
Thừa Tuyết vô thức run lên, lại không cách nào thoát khỏi ánh mắt nóng bỏng kia của anh, ánh mắt liên tục né tránh nhìn vào anh.
Anh sải bước dài đến phía cô, Thừa Tuyết theo quán tính liền lùi về sau.
Anh tiến, cô lùi đến khi bị ép đến lan can ban công, cô mới không còn đường thoái lui nữa.
Ánh mắt xanh vẫn lạnh lẽo như băng, sắc nhọn như lưỡi dao nhìn chằm chằm cô.
Tiếng hít thở nghe rất rõ, mọi thứ như đang đứng yên.
Như tốc độ ánh sáng, anh như một con sói nhắm chính xác môi cô mà hôn lên. Không phải hôn, mà là cắn xé giày xéo.
Thừa Tuyết đưa hai tay lên chống vào ngực anh dùng sức đẩy ra, đầu cũng liên tục nghiêng đi né tránh.
Anh rất dễ phát hiện ra cô né tránh, một tay cầm chặt hai cổ tay cô, tay kia cố trụ sau gáy cô, ép cô không thể nghiêng đầu né đi.
Môi như bị xé rách đau đớn vô cùng, anh như một con sói, môi cô như một miếng mồi bị anh cắn xe đến bật máu.
Lưng cô dựa vào lan can lại bị anh ép chặt, tưởng chừng xương sắp nứt ra.
Anh đột nhiên dừng lại, ánh mắt đục ngầu chứa đầu tà niệm, vẫn là ngang ngược kéo cổ tay cô đi vào trong phòng.
Thừa Tuyết dường như lấy lại lí trí, ý thức được anh muốn làm gì.
-Thả ra... thả tôi ra, anh định làm gì?
Lời vừa dứt Thừa Tuyết bị anh quẳng lên giường, cô vừa định ngồi dậy chạy thoát anh thì cả người anh đã đè lên người cô, hai tay anh như bức tường nhốt cô vào trong.
Thừa Tuyết vừa ngước đầu lên lại bị anh lần nữa bức hôn. Lần này cũng như lúc nãy đều là cắn xé rất đau, mùi máu tanh lan vào miệng, rất muốn nôn ra.
Cô giùng giằng phản kháng liên tục, trong lòng không ngừng lo sợ, tưởng chừng sắp bật khóc.
Anh dùng một tay nắm cổ tay cô đưa lên đỉnh đầu, tay kia mơn trớn trên người cô.
Môi anh trượt xuống cổ, hung hăn hôn lên, cắn lên đó hiện lên dấu hôn đỏ hồng.
Thừa Tuyết sợ đến phát khóc, giọng nói nỉ non cầu xin anh: "Dừng lại... anh dừng lại đi..."
-Dừng lại? Vậy thì lúc ba tôi sắp chết ông cũng cầu xin ba cô tha cho vợ và con ông, ba cô có tha không?-men rượu làm anh không còn tỉnh táo nữa, lời nói toàn cay độc
Thừa Tuyết ngây người, anh nói... anh nói vậy là có ý gì?
-Anh... anh rốt cục là ai?
-Tôi chính là Nhậm Tử Phàm, ba cô lấy của tôi thứ gì, tôi bắt cô trả lại gấp trăm ngàn lần.
Anh không những ngừng lại mà một lúc càng thô bạo hơn, cứ như đang muốn tra tấn cô để thỏa mãn sự giày xéo trong chính lòng mình.
Thừa Tuyết thấy anh dùng tay kéo váy ngủ của mình, trong lòng không ngừng khiếp sợ, cô đưa tay lên quờ quạng trên tủ đầu giường, nắm ngay chiếc đèn ngủ không suy nghĩ liền giơ cao mạnh một cái đập vào đầu anh.
Bị tấn công bất ngờ, từ đầu Nhậm Tử Phàm chảy ra dòng máu đỏ tươi, chảy xuống trán rồi dài xuống má rồi cằm, ánh mắt anh hung hăng nhìn cô, đục ngầu âm u sắc lạnh.
Thừa Tuyết hoảng sợ buông chiếc đèn ngủ ra, thừa dịp anh không để ý liền dúng hết sức xô anh ra chính mình chỉnh sửa lại bộ váy cho ngay ngắn.
-Tô Thừa Tuyết, cô nghĩ tôi không thể giết cô sao?-Nhậm Tử Phàm như như chớp kéo cô lại bóp lấy cần cổ của cô
Thừa Tuyết hé miệng thở, không khí đã không thể thu vào, cổ họng bị bóp chặt rất đau, mặt mày cô nhăn lại.
-Anh... anh là ai? Anh nói, ba tôi... giết ba anh là ý gì?
Tay cô siết lấy tay anh đang bóp cổ mình, móng tay cô ghim vào da thịt anh chỉ mong anh đau mà nới lỏng tay ra.
-Người đáng chết là ba cô, vậy mà ông ta lại đổ tội cho ba tôi... đáng lẽ tôi có một cuộc sống rất hạnh phúc tất cả là do ba cô. Cho dù ông ta chết rồi, tôi cũng bắt ông ta ở địa ngục nhìn thấy con gái ông ta phải trả giá vì ông ta.
Máu trên đầu anh chảy ra ngày càng nhiều nhưng mà anh chẳng hề chú tâm tới nó, bởi vì thù hận đã che lấp đi mọi thứ, không gian bao trùm mùi tanh của máu cùng với sự tàn khốc như Ma vương của anh.
Thừa Tuyết nhắm nghiền mắt, oxi trong người đã gần bị rút cạn, đầu cô đau buốt, môi cô mấp máy khó khăn nói tiếp.
Dường như anh dùng hết sức để bóp cổ cô, giống như thù hằn tích lũy lại để hôm nay giết chết cô.
Có phải cô sắp được gặp lại ba mình để hỏi rõ ông mọi chuyện không? Có phải cô sẽ đến bên cạnh Khiêm Lạc hay không?
Khiêm Lạc, anh không còn cô đơn nữa đâu, bởi vì em sắp được đến bên anh rồi.
***
Ánh nắng chan hòa chen vào lớp cửa kính trong suốt kia, chiếu lên khuôn mặt hao gầy trắng bệch của cô gái nằm trên chiếc giường lớn. Dáng vẻ cô ngủ rất thanh tĩnh, gương mặt xinh đẹp không bị vấy tạp niệm, trông như một thiên sứ ngủ say.
Thừa Tuyết động đậy mi mắt, từ từ mở đôi mắt nặng trĩu của mình ra.
Trần nhà trắng phau hiện ra trước mắt, giống như lòng cô lúc này, trống rỗng.
Thừa Tuyết nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, chim đậu trên cành cây hót líu lo nhôn nhịp, bầu trời xanh thổi từng cơn gió mát rượi, mọi thứ đều mới mẻ tươi vui, vì sao cô không cảm thấy được thế mà lại rất đau.
Cửa nhẹ nhàng mở ra, Tâm Nhi đen một bình nước trắng lên thấy cô tỉnh dậy thì vui mừng: "Tiểu thư, chị tỉnh rồi."
Thừa Tuyết lặng lẽ quay đầu qua nhìn Tâm Nhi một cái, môi muốn cong lên cười một cái nhưng lại đau đớn cùng cứng ngắc.
-Chị đã ngủ hết một ngày rồi, em thật lo cho chị.
Thừa Tuyết vẫn là quay đầu ra nhìn bên ngoài trời, không nói không rằng.
-Chị có đói không? Em có nấu cháo, để em đem lên.
-Tâm Nhi...
Thừa Tuyết gọi một tiếng.
Tâm Nhi nghe cô gọi mình liền dừng lại chờ cô nói tiếp.
-Vì sao chị vẫn chưa chết?
Tâm Nhi thoáng cả kinh nhìn cô, Thừa Tuyết lời nói chua xót cô cứ nghĩ đêm hôm kia mình đã có thể đi gặp Khiêm Lạc rồi chứ?
-Tiểu thư, người nói gì vậy? Sao người lại có thể chết chứ?
-Sống như thế này, chết còn sung sướng hơn.-Thừa Tuyết lặng lẽ rơi nước mắt, ánh mắt xinh đẹp đã không còn như lúc đầu
-Tiểu thư, người đừng suy nghĩ bậy.
Thừa Tuyết không nói gì nữa, im lặng rơi nước mắt nhìn bên ngoài bầu trời xanh kia, vì sao mọi thứ đều tươi đẹp nhưng chỉ có lòng cô và Hàn Lâm là u tối nhất.
Rốt cục, ba cô đã làm gì ba anh mà anh phải muốn nhìn cô đau khổ chịu sự giày vò thế này?