Từng là một viên ngọc quý, trong phút chốc trở thành đám cỏ dại ven đường, phải chăng chính là do trời cao an bài? Lời nguyền, liệu có bao nhiêu phần trăm là sự thật, nhưng lại có thể thay đổi nhanh chóng số phận của một con người. Cuối cùng, nên để nước mắt chực trào hay vội vàng gom góp nuốt ngược vào tim? Trên thế gian này, liệu có thể tìm được ai để gửi gắm?
Nàng sinh ra đã bị mang trong mình một lời nguyền, bị tất cả mọi người ruồng bỏ. Thậm chí, nàng còn không thể sánh bằng một tì nữ. Số phận đã định là như vậy, nàng còn có thể thay đổi hay không? Lưới trời sâu rộng như vậy, biết nơi nào mới có thể làm chốn nương thân? Đời người, tại sao lại có thể bạc bẽo đến thế? Chỉ vì một câu nói mà biến nàng trở thành một vết nhơ. Nàng không có lỗi! Vậy nàng phải đón nhận biết bao nhiêu tủi hờn như vậy là vì nỗi gì? Được! Từ nay nàng sẽ thay đổi, sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, sẽ không để chính mình bị ai ức hiếp. Từ nay, nàng sẽ không vì ai mà trói buộc, sẽ không vì ai mà đau lòng. Vết thương nàng phải nhận thực sự đã quá đủ rồi! Chỉ cần mạnh mẽ sẽ không còn niềm đau nữa, phải vậy không? Thế gian này...thật cô độc!