San Ô Độc

Chương 6




Linh Tử rời đi không bao lâu, trong Tư Mã gia môn phát sinh lộn xộn không thể tả. Chuyện là mấy ngày trước, mấy nô tỳ đi ngang qua hồ sen. Tình cờ phát hiện nước hồ sen hoen bẩn, tanh hôi, một phen dọn dẹp. Nào ngờ lại gần mới thấy xác hai tiện tỳ A Thu và A Thủy bị vứt xuống hồ. Xem chừng đã một thời gian rồi.

Chuyện này kinh động Tư Mã Hầu, khi điều tra mới phát hiện vết máu khô ráo trên nền đất dẫn đến cái phủ hoang tàn của Linh Tử. Bây giờ cả phủ đều biết nhị tiểu thư giết người rồi bỏ đi.

Một phong thư cũ kĩ được Tư Mã Hầu nhìn thấy.

Ông biết sẽ có ngày này, Linh Tử đã ra đi còn tặng quà cho ông. Tư Mã Hầu dù đã biết vẫn không kiềm được cơn thịnh nộ, một chưởng đem thư phòng đập nát không ra hình dáng gì.

Ám vệ cận thân thấy ông tức giận hắn biết mọi chuyện có lẽ đã bắt đầu. Hắn vào phòng ông, sau một hồi bàn luận, Tư Mã Hầu mang bộ mặt kì quái đi ra. Ông nhìn trời thở dài một hơi.

"Hi vọng không quá lâu".

Mấy ngày sau, Tư Mã gia môn treo thưởng một bảo thạch tìm người chính là Linh Tử.

Linh Tử lúc này ung dung vô cùng.

Nàng tính toán xong liền qua phòng Các Uý Cẩn gõ cửa. Hắn từ trong bước ra.

"Muội có chuyện gì?"

"Ta tới để nói với ca ta có việc phải làm."

Linh Tử muốn rời đi. Trong lòng Các Úy Cẩn không thoải mái. Hắn thật muốn đi cùng nàng nhưng thân phận của hắn không cho phép.

Linh Tử hiểu Các Úy Cẩn có việc quan trọng nhưng vẫn nán lại ở bên mình, nàng có chút ấm áp. Sự quan tâm này nàng sớm khắc ghi trong tâm.

Gương mặt của Các Úy Cẩn nháy mắt trầm xuống. Linh Tử vội nói.

"Ca ca ta thật sự có việc. Ta biết ngươi lo lắng nhưng ngươi phải tin tưởng ta. Ta không phải kẻ nhu nhược."

Các Úy Cẩn nghe xong càng trầm xuống. Linh Tử luống cuống.

Nàng nói gì sai hả?

Sao càng nói tên kia càng tỏa ra âm khí vậy.

Ầy Linh Tử chậm tiêu là thế. Các Úy Cẩn càng nghe nàng nói lại càng khó chịu. Trong đầu hắn chỉ toàn hình ảnh nàng bị con ác điểu gắp bay lên trời, lúc nàng bị thương thổ huyết. Hắn mới không yên tâm khi Linh Tử chỉ có một mình. Chính vì thế hắn vẫn luôn đi theo nàng mặc kệ tông môn có việc gấp.

Linh Tử nói hết lời cũng không biết nói gì nữa. Nàng nhìn hắn kiên định thuyết phục.

Các Úy Cẩn xoa xoa đầu nàng chậm rãi nói.

"Linh Tử, muội phải cẩn thận, sau khi giải quyết xong việc ta sẽ tìm muội. Lúc đó ta sẽ cho muội biết rõ về ta."

Linh Tử hài lòng gật đầu.

Các Uý Cẩn dù sao cũng là muốn nàng không rời đi, nhưng thấy ánh mắt của nàng thì thôi vậy. Trước khi đi hắn đưa cho nàng một cái hoàng bao, còn bảo nàng dù thế nào cũng đừng tìm cách trở về hình dáng ban đầu. Rất gây chú ý.

Linh Tử nhận lấy bỏ vào trong người. Nàng quay lưng bước đi. Đi được vài bước Linh Tử quay lại, nàng thấy Các Úy Cẩn vẫn đứng trước cửa nhìn mình. Linh Tử mỉm cười nắm chặt cây quạt trong tay. Giọng nói trẻ con vang lên.

"Úy Cẩn ta nhất định sẽ cường đại".

Kiên định, dứt khoát. Các Úy Cẩn trong lòng sinh ra cảm giác tin tưởng. Hắn đời này kết nghĩa huynh muội với Linh Tử hắn sẽ vô điều kiện ủng hộ nàng, ở phía sau giúp đỡ nàng.

Linh Tử đã đi xa một lúc trong phòng không tiếng động xuất hiện hay cái bóng đen. Các Úy Cẩn nhíu mài, chậm rãi hóa thành làn khói xanh. Biến mất.

Linh Tử rời khỏi tửu lâu, thẳng một đường đi qua cửa thành, hướng phía rừng sâu đi đến. Đến đây mới biết không dễ như vậy. Ngoài bìa rừng từng tốp người tìm kiếm. Cũng đúng đối với một thủ thành như thế một đồng vàng một cây coi như giá đắt, không tranh thủ đích thị là ngu.

Linh Tử nhìn đám bọn họ đang loay hoay rất khó khăn thì khinh thường. Ngốc như đầu heo. Nếu như mấy cành song kia dễ tìm sẽ lan truyền đổi nhành song lấy đồng vàng sao? Lại nói cành song bị thú rừng chiếm, nơi khó tìm. Thử hỏi bị thú rừng chiếm lại ở bìa rừng? Nơi khó tìm mà ở ngoài bìa rừng?

Hài hài, nàng cũng không phải kẻ có lòng tốt đi giúp đỡ. Một mình phất áo đi vào phía trong rừng. Nàng phát hiện, hôm nay rất khác. Dường như rất yên tĩnh, cũng không còn nghe được tiếng bầy thú kia nữa. Càng lúc Linh Tử càng nhận ra có điều bất thường.

Đi một hồi lâu vào trong, con đường mòn cũng biến mất. Trước mặt Linh Tử là một dàn dây gai mọc khắp nơi. Khoảng rừng phía trước cũng lờ mờ ít ánh sáng. Nàng vén tà áo buộc qua một bên, nhặt một cành cây khô dưới chân làm gậy, len lỏi vào đám dây chằng chịt đi tiếp.

Dù cẩn thận thế nào nhưng đám gai kia vẫn cứ xước qua da thịt nàng, làm cơn rát trên người cứ lớn dần. Quần áo cũng không còn nguyên vẹn nữa, chỗ rách chỗ xước máu ứa động trên y phục làm nàng thương xót.

"Ây da da, phải mau chóng kiếm tiền mới được".

...

Chẳng mấy chốc, nàng đi được một đoạn đường khá xa, nhưng thế nào cũng không một con thú. Chỉ là lâu lâu lại thấy một vài người đi lại.

Chuyện gì vậy a?

Xột xoạc...

"Ai đó!!!"

Linh Tử nghe phía bên kia một lùm cây, tiếng động đó khẳng định là có người. Lời vừa dứt phía đó hiện ra một con hồ ly nhỏ. Hai chiếc đuôi trắng mịn ngoe nguẩy nơi không trung, khoe bộ lông trắng mịn.

Trên người hồ ly bê bết máu, trong mắt hiện lên sự thù địch. Nó đứng đó cẩn thận đánh giá nàng, không tiến cũng không lùi.

Linh Tử và con hồ ly kia nhìn chằm chằm nhau, không ai di chuyển. Khoảng một lúc, Linh Tử khó hiểu lầm bầm.

"Nhìn ta như vậy làm gì!!"

Con hồ ly kia dường như nghe được, cũng chẳng phản ứng gì. Mắt vẫn cứ chằm chằm nhìn nàng. Linh Tử phát hiện ra nó bị thương. Máu trên người không ngừng nhỏ giọt chảy xuống, chỉ tại có tấm lông che mất nên bây giờ nàng mới để ý.

Hóa ra nó bị tấn công, chắc hẳn nghĩ muốn tấn công nàng nhưng không đủ sức. Linh Tử sau khi tự mình hiểu mọi chuyện cũng tự khắc rời đi. Nàng không có ý lãng phí thời gian mặt đối mặt với một con thú.

Nhưng vừa đi được mấy bước thì chân Linh Tử bị ghì lại. Nàng ngạc nhiên nhìn xuống. Con hồ y kia đang ở trên chân nàng thoi thóp, nó cố vươn móng vuốt cào cào vào váy nàng. Đôi mắt long lanh mất mát kia làm Linh Tử động lòng.

Nàng cuối xuống ôm con hồ ly vào lòng. Nó có chút bài xích rồi ngất hẳn. Linh Tử nhìn thấy trên lưng nó một vết thương rất sâu. Trong lòng bất giác cảm thấy con vật nhỏ này thật đáng thương, gắng gượng thế nào mới bị thương nặng như vậy mà không chết.

Linh Tử nàng không phải là người vô tâm vô phế, trước lúc con hồ ly ngất đi nó đã cầu cứu nàng. Nàng không muốn bỏ mặt nó, ánh mắt nó nhìn nàng làm nàng không khỏi đau xót.

Linh Tử dứt khoát kéo rách một bên áo quấn ngang vết thương của nó. Lau nhẹ những vết bẩn trên bộ lông trắng muốt. Ôm nó ngồi xuống một tảng đá gần đó. Nàng vươn tay vuốt vuốt đầu nó, thân thể hồ ly run nhẹ co rút trong lòng nàng.

Con vật này thật khả ái. Làm nàng không rời mắt được. Thật muốn biết vì sao nó lại bị thương.

Linh Tử ngồi dựa vào tảng đá ôm chặt con hồ ly từ từ nhắm mắt lại. Một người một yêu cứ như vậy thiếp đi. Ánh sáng lờ mờ chiếu xuống hòa làm một với thiên nhiên. Một bức tranh yên bình cứ thế được vẽ lên, rung động đến mức không thể rời mắt.

Qua một đêm Yêu Ngạn Hồ từ từ tỉnh lại. Nó kinh ngạc phát hiện ra bản thân nằm trong một vòng tay ấm áp không khỏi bàng hoàng. Nó chưa kịp định thần đã theo phản xạ cào một phát vào tay nàng.

Linh Tử bị cào đau mà tỉnh lại. Nàng thả lỏng tay Yêu Ngạn Hồ nhảy xuống.

Linh Tử xoa xoa vết cào nhìn con hồ ly.

"Này, là ta cứu ngươi. Ngươi vừa tỉnh đã cào ta, thật là không dễ thương tí nào."

Nghe nàng trách cứ một chút liền xụ xuống. Cả người cũng vì vậy mà ỉu xìu trông đáng thương vô cùng. Nó xoắn xuýt một hồi, đi chậm chậm về phía Linh Tử. Móng vuốt kéo kéo vạt áo của nàng để nàng chú ý nó. Giọng nói nhỏ vang lên.

"Xin lỗi."

Linh Tử ngạc nhiên nhìn con hồ ly. Cái... Cái tiếng vừa rồi là nó nói hả? Nàng không biết có con thú nào nhỏ xíu như vậy nói tiếng người nha. Trong lúc Linh Tử nghi ngờ ngẩn ra Yêu Ngạn Hồ hơi nôn nóng, không lẽ nàng ghét nó? Sao nàng không có phản ứng gì hết vậy?

Yêu Ngạn Hồ lại lần nữa kéo váy của nàng.

"Này."

Linh Tử sực tỉnh, bất ngờ ôm con hồ ly lên lắc lắc.

"Ngươi biết nói hả?"

"Lúc nãy là ngươi nói?"

Yêu Ngạn Hồ gật đầu. Nó lại lần nữa lên tiếng.

"Cám ơn ngươi đã cứu ta."

Giọng nói Yêu Ngạn Hồ dễ nghe làm Linh Tử thật cao hứng. Nàng nhìn con hồ ly ngày càng thuận mắt mà vui vẻ. Nhặt được bảo bối rồi.

Linh Tử đột nhiên nhớ ra chuyện làm nàng để tâm, thoáng nhìn qua vết thương được bó vải của Yêu Ngạn Hồ không nhịn được hỏi.

"Ngươi sao lại bị thương?"

Không nhắc thì thôi vừa nhắc thì con hồ ly lại tỏ ra hận ý cùng thù địch nặng nề, trong mắt đau thương dâng lên Linh Tử cũng cảm nhận được. Yêu Ngạn Hồ lắc lắc mình, mặt mang vẻ buồn đượm, đau đớn nhìn về hướng xa làm Linh Tử khó hiểu.

Linh Tử thấy nó không muốn nói cũng định không làm khó. Nàng vuốt cái đầu trắng đang rủ lông.

"Không muốn nói thì không cần nói, nhìn ngươi đau khổ như vậy ta cũng không đành lòng."

Lời Linh Tử chạm vào đúng chỗ đau của Yêu Ngạn Hồ. Nó hít sâu một hơi run rẩy.

"Hai hôm trước, không biết từ đâu xuất hiện Nguyên Tước náo loạn. Giết chết nhiều yêu thú trong rừng. Chỉ còn một phần nhỏ là trốn thoát nhưng cũng chui rúc trong một chỗ. Ta may mắn thoát được, nhưng... Cả nhà ta vì cứu ta mà một người cũng không sống sót".

Yêu Ngạn Hồ nói xong cả người run rẩy không kiềm chế được. Linh Tử ôm nó vào lòng. Nàng không hiểu cảm giác mất đi người thân là thế nào. Nàng từ nhỏ không có tình thân. Nhưng nàng biết sẽ rất đau khổ. Nghĩ lại từ khi nàng gọi Các Úy Cẩn một tiếng ca ca nàng bất giác đã xem hắn là một người nhà. Dù hờ hững không thể hiện ra bên ngoài nhưng nàng cũng đã đem hắn làm người quan trọng. Nếu nói với nàng một ngày kia hắn biến mất nàng cũng không biết mình như thế nào. Thà đừng có sẽ không cảm thấy gì nhưng có được rồi mất đi sẽ rất khó chịu.

Linh Tử chẳng biết làm gì để an ủi nó, nàng chỉ ôm nó thật chặt đến khi nó bình tĩnh mới buông ra. Nàng thấy trời đã lên trưa, hiển nhiên thời gian đã không còn nhiều. Linh Tử xách tay nải đứng lên, nhìn Yêu Ngạn Hồ nàng nói.

"Vết thương của ngươi rất nặng, chú ý dưỡng thương. Ta phải rời đi rồi."

Yêu Ngạn Hồ hơi luống cuống, mắt thấy Linh Tử đã bước đi. Nó nhảy phốc lên trên vai nàng. Cọ cọ cái đầu nhỏ nhìn nàng đầy đáng thương mở miệng.

"Ngươi cứu ta thì lưu lại ta đi. Ta không còn nơi để về nữa."

Khóe miệng Linh Tử cười cười. Đây là cái nàng muốn mà. Có một con vật khả ái như vậy bên mình cũng thật thuận mắt. Linh Tử vuốt cái đầu trắng nhẹ nhàng nói.

"Được. Ta la Linh Tử"

"Yêu Ngạn Hồ"

Yêu Ngạn Hồ để yên cho nàng vuốt ve ngồi im trên vai nàng. Lúc đầu nó rất hận, rất muốn trả thù nhưng nó biết nó không đủ sức. Sinh mạng của nó là do phụ mẫu đánh đổi cứu ra, nó không được khinh suất. Linh Tử cứu nó nó chỉ còn biết đi theo nàng vì nó chẳng còn nơi để về nữa. Mạng này nếu nàng không cứu thì cũng đi tong thì thôi theo nàng. Nàng có cơm nó có cháo dù thế nào nó cũng phải sống một ngày nào đó trả thù cho phụ mẫu.

Suy nghĩ của Yêu Ngạn Hồ sao nàng lại không biết. Linh Tử càng muốn giúp nó trả thù. Nhưng để làm được thì phải mạnh đó là lẽ tự nhiên.

Đi được một lúc mới phát hiện. Hôm nay quả thật náo nhiệt hơn nhiều. Cũng nhiều người hơn một tí.

Linh Tử nhìn tốp hai ba người đi qua, nhìn tới nhìn lui lại nhìn Yêu Ngạn Hồ nhăn mặt. Biết Linh Tử có gì đó bất mãn, Yêu Ngạn Hồ hỏi.

"Ngươi nhìn ta cái gì?"

Nàng nghĩ nghĩ, lấy trong áo ra cái hoàng bao mà Các Uý Cẩn đưa.

"Ta nghĩ ngươi chui vào cái này đi. Quả thật ngươi rất gây chú ý".

Đúng đó, nãy giờ Linh Tử bất mãn là vì trong rừng hôm nay có nhiều người hơn hôm trước. Nàng đã bị chú ý mấy lần, à không, phải nói là Yêu Ngạn Hồ đã bị chú ý mấy lần. Nàng chính xác là không thích người khác nhìn về phía mình như vậy.

Hiểu được ý nghĩ của nàng Yêu Ngạn Hồ ngoan ngoãn nhảy vào miệng hoàng bao. Nằm im trong đó.

Ấy. Nàng bây giờ mới chú ý nha, cái hoàng bao này lợi hại, lợi hại. Rộng biết bao nhiêu, ước chừng đem nguyên cái thành bỏ vào cũng không đầy. Thầm cảm quả nhiên là người có tiền vật gì trên người cũng đều lợi hại.

Linh Tử lẳng lặng duy chuyển theo trí nhớ của mình. Đường đi không dễ chút nào, làm khó nàng nhất là đống dây gai chằng chịt. Một số người thấy nàng không đi đường rừng lại đi vào dây gai thì cười khinh, một số lại làm theo nhưng được một lúc lại bị gây gai xước quần áo nên cũng lui trở về. Quả thật lúc đi với Các Uý Cẩn dù sao cũng không tệ tới nổi này, trừ cái lần gặp Điêu linh ra còn lại cũng không khó mấy.

Gạt bỏ suy nghĩ này, Linh Tử tiếp tục bước. Nàng nên sớm biết về mọi thứ không thể thế này mãi được.

Đi khoảng hai ngày cuối cùng cũng tới. À ít nhất theo trí nhớ của nàng thì đã tới. Xung quanh là một rừng trúc ngăn cách với bên ngoài bởi một ngọn đồi. Nước từ trên nguồn chảy xuống thành hai ba dòng suối nhỏ, róc rách, róc rách, êm tai vô cùng. Nơi này thật ra nàng vô tình rơi vào khi bị một con thú đuổi phía sau và đương nhiên cái tên Các Uý Cẩn thì bay ở phía trước cười tươi.

Linh Tử đi đến bên dòng suối, dốc một ngụm nước mát làm tâm tình thoải mái không ít. Nàng chọn một góc tối thay y phục trên người rồi đi tiếp.

Trước mặt dần hiện ra một vòng dây mỏng. Chính xác là Mây Song Nhành a. Rất nhiều tạo thành một vùng. Nhưng phía bên trong bóng dáng một con yêu thú cũng lộ ra.

Yêu Ngạn Hồ vừa nhảy ra từ hoàng bao vừa nói.

"A đó là..."