San Ô Độc

Chương 4




Đã năm ngày trôi qua, Linh Tử vẫn đi mãi vào cánh rừng sâu không thấy điểm dừng. Nàng chẳng biết mình đi về đâu nhưng đôi chân vẫn không hề ngừng lại. Đã năm ngày rồi, bao quanh nàng chỉ toàn là một mảng đen trắng không rõ ràng.

Ngày ngày, nàng bước đi, ăn cây rừng rồi lại chìm vào ác mộng. Cuộc sống thật vô vị nhưng nàng cảm giác như điều chờ mình phía bên kia không còn xa.

Mặc dù thế, Linh Tử vẫn thường cảm thấy không thoải mái, phía sau lưng nàng luôn có một cái bóng xanh xanh lượn qua lượn lại. Chẳng ai khác ngoài Các Uý Cẩn. Từ khi hắn cùng nàng trò chuyện, hắn cứ đi theo nàng suốt trùng trùng dặm rừng.

Linh Tử thấy rất khó chịu, một lần nọ nàng chỉ vào hắn nói.

"Ngươi sao lại mặt dày như vậy. Ngươi bây giờ với ngươi của lúc vừa gặp hoàn toàn không giống nhau."

Linh Tử cảm thấy khi nói câu này hắn sẽ cảm thấy bị xúc phạm mà rời đi. Nào ngờ hắn không để vào tai, thậm chí còn điềm nhiên trả lời.

"Ta nhớ bộ dáng nàng chột dạ vò vạt áo khả ái biết bao nhiêu. So với bây giờ, chậc, cũng hoàn toàn không giống nha."

Linh Tử thật sự không còn từ gì để nói. Mà nói đi cũng phải nói lại. Tuy hắn đi theo sau nàng làm nàng cảm thấy không thoải mái nhưng hắn cũng làm cho nàng rất nhiều việc. Hắn thấy quái diệt quái, gặp yêu diệt yêu, không để nàng bị nguy hiểm. Đôi khi lại bắt cá nướng cho nàng ăn, vừa nhìn là biết lần đầu tiên đi nướng cá đương nhiên là ăn không ngon rồi.

Hắn luôn giúp đỡ nàng mặc dù nàng đuổi hắn, thờ ơ lạnh nhạt với hắn. Nàng không biết hắn nghĩ gì mà làm như vậy. Trong lòng nàng đã âm thầm ghi nhớ.

Đã gần giữa trưa, Linh Tử dừng chân trên một tảng đá nhỏ. Các Uý Cẩn thấy nàng ngồi xuống cũng lựa chọn một chỗ trên thân cây mà phi thân lên. Tà áo xanh bay trên không trung phía sau Linh Tử.

Nàng rút trong tay nải ra một vài nhành mây song để ăn lại liếc nhìn hắn. Cảm giác nàng nhìn mình, Các Uý Cẩn phẩy quạt, thoáng ngồi bên cạnh nàng. Tay chống lên cằm nhìn nàng chăm chú.

Linh Tử mặc kệ, nàng coi hắn như không khí. Thoải mái cho tới khi ăn xong cũng đã lên trưa.

"Nàng định ở đây mãi đấy à?" Các Uý Cần nhìn nàng buộc tay nải, nghĩ nàng năm ngày rồi vẫn quanh quẩn trong rừng sâu không khỏi hỏi.

Linh Tử liếc hắn một cái, cầm tay nải trên tay, nàng nhìn về phía trước. Cây cao như bá chủ của sức sống, xung quanh một màu xanh đen không lối thoát.

"Ngươi có cách thoát ra à?"

"Ta..." Các Uý Cẩn chưa kịp nói. Phía xa một âm thanh gào rống vọng lại. Mỗi một nhịp đều mang một sức nặng làm rung chuyển mặt đất hướng phía nàng càng ngày càng gần.

Linh Tử chuyển mắt nhìn về phía phát ra âm thanh, rõ ràng nó đang hướng nàng đi tới. Hắn đứng bên nàng gấp quạt, cười lả chả nhìn cùng hướng với nàng.

"Chậc chậc, không nghĩ tới lại đụng phải Điêu linh."

"Điêu linh?" Linh Tử nghe không hiểu hắn nói có nghĩa gì, đành hỏi lại. Nàng xa cái ngoại giới một thời gian không ngắn đi. Suốt ngày trong môn phủ chịu áp bức, làm gì có tâm tình tới nổi tìm hiểu nhân tình thế thái ra sao?

Thật là một cái khuyết điểm chết người, cái này nàng phải nhanh chóng tiếp thu mới được. Nhở đâu một ngày vì cái kiến thức cục ngủn mà hại bản thân thì thật đúng không thể diễn tả.

Thấy nàng không hiểu, Các Uý Cẩn cũng hướng phía mà chỉ vào.

"Nàng nghe tiếng rống chứ? Đó là tiếng của Điêu linh. Điêu linh là ác điểu hình dáng tựa đại ưng, nó cũng thuộc dạng mạnh mẽ và cũng rất hung hãn, rất xứng với dòng ác điểu a. Nghe nói rừng này là nơi chúng thường trú ngụ nhưng mỗi con xưng đế một vùng. Nàng may mắn thật nha thế mà cũng gặp được."

Nói tới đây Các Uý Cẩn cũng phải lắc đầu cảm khái cái "may mắn" cực độ này của nàng nha.Hắn thì không nói nhưng nếu chỉ có một mình nàng thì không biết nàng phải làm sao a? Thật sự tò mò nha.

Như thấy ý cười trong mắt Các Uý Cẩn, Linh Tử chỉ hừ hừ hai cái. Con Điêu linh thoáng cái đã ở trước mặt hai người. Còn cách khoảng cả mấy chục dặm mà thân thể đã cao lớn tựa như chỉ cần phất cánh sẽ che hết một phần trời xanh.

Ánh mắt ác linh nhìn chằm chằm vào Linh Tử như gặp cừu địch không đội trời chung, sự khó hiểu dâng lên trong nàng. Nàng đụng chạm gì tới Điêu linh này à?

Nàng không biết không có nghĩa người bên cạnh nàng không biết. Các Uý Cẩn hướng nàng cười cười: "Nàng không hoảng sợ à?"

Linh Tử nghe vậy thì có tí bực đáp: "Ta chẳng làm gì, tại sao nó lại nhìn ta cừu hận chất núi?"

Các Uý Cẩn dùng cây quạt che nửa gương mặt thanh tú, đáy mắt vẫn ánh cười sáng láng. Hắn đột nhiên nhớ tới điều gì đó. Đưa tay chỉ chỉ về phía sau, ý chỉ nàng quay lưng nhìn cho kĩ.

Hướng tay hắn, Linh Tử quay lại nhìn, nàng thoáng giật mình. Dưới tàng cây khô hàng trăm xác thú sấp dài. Từ... Từ lúc nào lại có nhiều con thú như vậy bị giết? Nàng ngay cả tiếng động cũng không nghe được, nếu hắn không chỉ chắc nàng cũng chẳng thể nhận ra.

Thì ra cái "may mắn" cực độ mà nàng đụng phải lại do một tay Các Úy Cẩn tạo ra. Bây giờ thì đã biết được lý do con Điêu linh kia nhìn nàng đầy cừu hận như vậy. Nó là bá chủ một mảnh rừng nay có quá nhiều thú chết tại đây, đương nhiên đụng vào lãnh thổ cùng tôn nghiêm của nó rồi.

"Ta giết nhiều thú rừng như vậy, nó không tìm tới mới là chuyện thất thường". Hắn mở miệng khi thấy nàng mang biểu tình ngạc nhiên. Hắc hắc, cũng rất hài lòng với chiến công này nga, làm gương mặt lạnh như tiền kia nổi lên ngạc nhiên thật tốt, thật tốt.

"Ngươi... Thú này là ngươi giết ta sao phải chịu với ngươi". Linh Tử bây giờ chính thức nổi đóa, nàng sao lại dính với cái của nợ này.

"Chậc chậc, nàng chính là phải nợ ân tình của ta theo bảo vệ nàng mới phải. Nàng không nên không phân biệt đúng sai a".

"Ngươi..."

Nàng nghe xong thì tức đến không nói được gì. Nam tử này, quá ngang ngược a. Mang đến phiền toái lớn cho nàng còn bảo là mình không phân biệt đúng sai. Thật đúng là nhìn bề ngoài của hắn cùng với sự ung dung thiên hạ không màn, ta làm được việc lớn thật đúng là muốn đánh cho hắn một trận a. Chỉ tiếc là họa trước mắt không lo đã bị nam tử này làm cho uất ức tới muốn đánh người chi bằng thử sức với con Điêu linh này một chút.

Nghĩ tới nàng cũng không thèm quản Các Uý Cẩn nữa mà trực tiếp bỏ tay nải xuống, xắn tay áo lên trừng mắt ngược lại con Điêu linh kia làm cho Các Uý Cẩn nhìn mà buồn cười đến đau cả ruột.

Bộ dáng này của nàng là thế nào? Một thân y phục thô được xắn lên tay áo nhìn thổ phỉ vô cùng, ánh mắt lại mang oán khí trừng đến con Điêu linh kia cũng cân nhắc như nó thiếu tổ tông nhà nàng mấy nợ rồi. Chỉ thiếu điều nàng chưa nhảy bổ vào xé xác nó ra cho hả dạ.

Cái tiểu nha đầu này thật là bị chọc đến tức giận rồi a!

Chưa kịp định hình thì thấy nàng cầm một cây roi thô, thẳng thừng chạy đến quất ngược vào con Điêu linh. Ý!!! Hắn ngạc nhiên trừng mắt. Nhìn nàng chạy đến con ác điểu kia mà không nói nên lời. Chán sống hả!

Chưa gì đã bị nàng cho một roi ngay vào cánh, Điêu linh uy nghiêm lẫy lừng rống một tiếng. Giận đến nổi mắt nổi đom đóm. Mấy con thú xung quanh thấy vậy cũng kêu kêu hai ba tiếng nhìn nàng chằm chằm.

Đến bây giờ Các Uý Cẩn vẫn ngốc ở một bên không biết dùng từ gì để nói. Nàng đứng đối diện với con ác điểu kia mà âm thầm than thở. Dùng khí lục lớn như vậy cũng chỉ làm cho nó rụng hai ba cái lông cánh, kêu một tiếng tức giận. Có phải nàng làm người quá thất bại hay không? Không nói tới tiểu thư cùng thiếu gia trong Tư Mã phủ, chỉ riêng nha hoàn thôi cũng có chút ít công phu duy chỉ nàng đến mười tuổi đầu mới nhận thức oan uổng mười năm sống trong phủ bị tiện tỳ khi dễ đánh đập. Thật thương tâm.

Nhưng chưa kịp nghĩ nhiều con ác điểu quạt cánh bay về phía nàng, khoảng cách không quá xa chỉ cần vỗ cánh một cái cũng làm nàng bay đi chục dặm. Chỉ là nó gắp a... Gắp nàng lên trên không trung khoảng giữa chừng cây gỗ rừng kêu oách oách.

Linh Tử đột nhiên bị gắp lên trên thì theo phản xạ dãy dụa. Chẳng bao lâu một khí lực lớn đem nàng quẳng đi. Cái cú này Linh Tử thật sự nhắm mắt a, thân thể như bị gió phong xé rách ra đau đớn vô cùng, cho tới khi nàng đập mạnh vào gốc cây dừng lại. Miệng phun một ngụm máu tươi bất đắc dĩ chẳng thể làm gì được.

Linh Tử chật vật khó coi, nghĩ rằng con ác điểu đến đây mình phải làm gì. Nhưng phía xa lại nghe tiếng rống vô cùng thê thảm của thú rừng, nàng chật vật mấy cũng ngước mắt lên nhìn.

Các Uý Cẩn một thân áo xanh tung tung bay bay trên không trung. Hắn bẻ gãy cánh của con Điêu linh sau đó lại quẳng xuống đám thú kia. Một lượt dùng cánh quạt quét ngang một cái. Máu tươi nhất thời từ đâu chảy đầy mặt đất, thấm vào những tầng đất màu xám xịt tanh hôi vô cùng.

Nàng chỉ kịp nhíu mày, Các Uý Cẩn đã xuất hiện trước mặt đem nàng tựa vào gốc cây, không đợi nàng nói thì quát thẳng vào mặt như dạy dỗ tiểu bối

"Ngươi, cái nha đầu này nàng muốn chết sớm à".

Nhìn mặt Các Uý Cẩn hiện giờ phải nói là nghiêm nghiêm nghị nghị làm nàng buồn cười. Bỗng nhiên có hứng nói đùa với hắn.

"Ta mới phải hỏi ngươi muốn đưa ta đi sớm phải không?"

Hắn nhìn mặt nàng lại càng giận dữ, nàng còn đùa được?

"Ta có thể để tiểu nha đầu nàng chết sao? Nàng chưa gì đã xông lên làm ta thật muốn đấm ngực, ta bên cạnh nàng mà để nàng hương tiêu ngọc vẫn vô cớ có thể làm nam tử hán sao!!"

Nghe đến đây Linh Tử chỉ nhìn nhìn hắn thật sâu sau đó thốt ra tiếng nói nhỏ, hắn trước giờ nói chuyện thật vô sỉ, mặt lại dày như cái chăn, bây giờ lại cái gì nam tử hán chứ.

Các Uý Cẩn nghe nàng nói nhỏ, tức đến nghẹn họng nhưng cuối cùng cũng phải nhịn xuống. Bất quá nàng chỉ là hài tử mười tuổi nói năng không phân biệt.

Nếu biết được hắn nghĩ như vậy nàng chắc sẽ cười đến đau bụng, nàng là hài tử mười tuổi nói năng không phân biệt vậy hắn cùng đứa hài tử này đối ý tới tức đỏ mặt là cái thể loại gì nha.

Chuyện qua đi nàng cùng hắn cũng chỉ dưỡng thân ở một chỗ. Mới đó đã trăng lên tiếng thú rừng cũng tăng dần, gầm rú xuyên cánh rừng. Các Uý Cẩn âm thầm nhìn nàng ngủ, cứ dựa vào gốc cây lắc qua lắc lại thì để đầu nàng tựa lên vai.

Nhìn trời cao hắn thở dài, bây giờ chắc hẳn Tri tông đang loạn lên vì việc hắn không ở trong tông môn. Nhưng nhìn hài tử mười tuổi bên vai lại muốn lưu lại nơi đây vài ngày. Thôi vậy hắn cũng không cần tính nhiều, hai ba cái môn đồ cũng không thể tìm được hắn, tạm thời du ngoạn đi còn chuyện đại sự sau này tính.