Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Săn Huyền Tích

Chương 36: Bạch Mộng Thủy thất thế.




Chương 36: Bạch Mộng Thủy thất thế.

Nhóm Săn Huyền Tích đã thất thủ mất ba người, bọn họ thất thủ trong tâm thái chẳng hay biết gì, còn lại một người nữa đó chính là lão Đức. Giống như anh em trong nhóm, lão rất chi là nâng cao tinh thần, mắt già hóa mắt chim ưng hằm hè canh chừng tứ bề.

Từ khi bước vào Bạch Mộng Thủy mọi người xung quanh đều bị sương trắng che khuất, tứ bề lão giờ chỉ còn lại sương mù không có bất kỳ một cảnh vật hay con người nào khác. Lão vừa sợ vừa lo nhưng tuyệt nhiên không thể hiện ra bất cứ sự yếu thế nào, tay nắm thành đấm, gồng mình lên sẵn sàng đón địch.

Địch chưa thấy lão đã đi ra khỏi vùng sương mù, xung quanh là một vùng biển rộng lớn bao la, bầu trời trên cao như cái bát úp ngược xanh ngắt màu ngọc bích tuyệt đẹp, gió thổi qua tóc lão, chim hải âu bay từng đàn về phương nam.

Lão nuốt nước bọt, nhìn quanh mắt không tin mình lại tới một nơi như thế này, lão hét lớn gọi tên mọi người nhưng đáng tiếc chẳng có âm thanh nào đáp lại lão ngoài tiếng sóng biển rầm rì.

Chiếc cờ màu trắng vẫn tiếp tục dẫn đường, bốn chân ba ba quẩy đều đặn đưa lão đi thẳng về phía trước. Lão hoang mang lấy toàn bộ tài liệu của mình ra đọc lại xem thử nơi này là chốn nào ở Huyền Tích, đáng tiếc không thấy một thông tin hữu dụng nào. Lão nhớ tới những câu chuyện có trong Lĩnh Nam Chích Quái, lẩm bẩm: “Có khi nào đây là vùng biển nơi Ngư Tinh sinh sống không ta?”

Lời lão vừa dứt biển đột nhiên động mạnh giữa trời quang mây tạnh, chiếc thuyền thúng nghiêng ngã, từ dưới mặt nước một con quái vật to lớn dài cả ngàn mét phóng lên, chân nó nhiều tới mức chi chít như rết, đầu dài như rắn nhưng lại mang miệng của loài cá trê, nó lượn một vòng trên đầu lão rồi lao trở lại mặt nước lặn xuống.

Lão Đức bị xối một thân ướt nhẹp nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi trạng thái bàng hoàng khi thấy được con quái vật đó. Vài phút sau lão tính tảo lại, vội vàng nhìn xuống mặt nước nhưng không thấy con quái vật đâu nữa, lão vội vàng vỗ vào chân ba ba gào lên: “Chạy nhanh, phải rời khỏi đây nếu không chúng ta sẽ bị ăn thịt đó!”

Đáng tiếc chiếc thuyền thúng ba ba của lão cứ vẫn bơi theo tốc độ như thường, ung dung lướt trên mặt biển xanh trong vắt. Dù không còn nhìn thấy con quái vật kia nữa nhưng lòng lão vẫn không yên, mắt mở to quan sát mặt biển, tuyệt không dám bỏ sót bất cứ dị tượng nào bên dưới.



Một vật dài màu đen xuất hiện dưới thuyền thúng lão hét toáng lên gào thét gọi tên đồng bọn, Nghé con, thậm chí cầu cho thuyền ba ba chạy thật nhanh, sau cùng lão hô loạn xạ, gọi Giêsu Maria, Đức Phật, Quỷ vương, thậm chí còn gọi cả Mẫu Thoải vị nữ thần của vùng biển trong dân gian. Con vật mỗi lúc một lộ rõ dưới mặt nước, lão Đức khóc lớn, gào lớn lời cầu khẩn cuối cùng: “Bố ơi ở nơi nào cứu con với, cứu con khỏi con quái vật này!”

Câu cầu cứu này của lão không phải là gọi cha thông thường, đây là câu biến tấu mà mẹ u Cơ gọi Long Quân xưa, trong lúc cấp bách lão đã dùng câu này gọi Long Quân. Không biết thế giới này có phải là ngàn vạn năm trước hay không mà lời gọi của lão linh ứng, từ trên bầu trời trong vắt một tia sáng đánh xuống, ngay vị trí thuyền của lão, hất cả thuyền và lão bay v·út lên không trung rồi rơi xuống.

Tốc độ bay lên quá nhanh quá mạnh, khiến lão bay ra khỏi thuyền thúng r·ơi x·uống b·iển. Chờ tới lúc lão tỉnh dậy đã thấy bản thân đang nằm trên bãi cát vàng của một hòn đảo xa lạ không biết tên nào đó.

Lão lồm cồm bò dậy, nhặt lại ba lô, may mắn mọi thứ bên trong vẫn còn, lão vuốt khuôn mặt bơ phờ ngơ ngác vì những chuyện vừa mới xảy ra nhìn về phía mặt biển, vẫn là một vùng trong xanh kéo dài tới vô tận, chiếc thuyền thúng của lão đã biến mất.

Lão mếu mó nhìn mặt biển không biết tiếp theo nên đi về đâu đây. Không còn cách nào khác lão phải khám phá hòn đảo sau lưng, hy vọng có thể tìm được một ai đó hoặc tìm được đường về nhà.

Trước khi vận động lão ngồi xuống bóng cây nghỉ mệt uống chút nước nạp năng lượng, ăn một cây xúc xích sau đó xốc lại tinh thần lên đường đi thẳng vào trong hòn đảo. Bên ngoài những thực vật bao quanh hòn đảo đều thuộc họ dừa cọ, vậy nhưng đi vào trong lão c·hết kh·iếp.

Bên trong toàn những cây dương xỉ khổng lồ, lão cứ như thể đã lạc vào thời tiền sử, nơi mà những loài thực vật địa y bé tí cũng vô cùng phát triển, to lớn bất thường.

Ánh sáng trong rừng cây rất ít, lão vừa đi vừa canh chừng xung quanh, mặt đất khắp nơi đều ẩm ướt.



Gào!

Bất thần lão nghe thấy một tiếng gào lớn của động vật, loại tiếng gào này không thể nào được tạo ra bởi các loài thú thông thường, lão co rúm lại trốn vào dưới một tán lá dương xỉ to đùng.

Một cơn gió mạnh tạt tới, trên bầu trời bay qua một con vật vô cùng lớn đó là loài thằn lằn bay tồn tại cách đây hàng trăm triệu năm, thuộc chủng thằn lằn bay khổng lồ Quetzalcoatlus, với cái cổ dài cứng ngắc, đôi cánh không lông. Nhìn thấy nó lão như muốn ngất xỉu ngay tại chỗ, thở cũng không dám thở.

Đây là chủng loài khủng long mà lão từng mơ ước sẽ được nhìn thấy một lần trong đời, và chính vẻ bề ngoài vừa hung bạo vừa giống vịt của nó đã khiến lão có hứng thú với ngành khảo cổ. Theo đoàn bao nhiêu năm giấc mơ Quetzalcoatlus chỉ là hão huyền giờ lại thành sự thật, nhưng ở trong một hoàn cảnh thế này lão không muốn, giấc mơ mang tên loài khủng long bá đạo này của lão sau hôm nay xin được gác lại, lão sẽ không bao giờ mơ về nó nữa.

Mặt mày lão tái mét nhìn theo hướng bay của nó, rất may chỉ có một con bay qua, chờ cho động tĩnh lắng xuống và chắc rằng con vật này đã đi khá xa lão liền co dò chạy thục mạng muốn tránh thật xa nơi mà con Quetzalcoatlus vừa bay qua.

Cây cối trong rừng bắt đầu thay đổi, từ loại cây thân thảo chuyển qua những cây cổ thụ cao to mọc sưa dần, mặt đất dưới chân khô ráo hơn, cỏ dại không quá tươi tốt. Sự thay đổi địa hình này khiến lão bình tĩnh hơn, lão chọn một thân cây cổ thụ lớn dựa vào thở dốc nhìn lên bầu trời.

Mặt trời treo ngay giữa đỉnh chứng tỏ bây giờ là vào khoảng mười hai giờ trưa, lão ngồi xuống uống chút nước ăn một gói ngũ cốc để trấn an cảm xúc hoảng loạn trong người.

Khi đã thấy khỏe hơn lão tiếp tục đứng lên, di chuyển sau đó gặp phải một vách đá với rất nhiều hình vẽ khác nhau, có hình biển, rừng cây, núi lửa, bầu trời, cánh tay người, tà áo, mũ miện, lẵng hoa.



Lão thấy quen quen bắt đầu đặt tay lên bề đá, bất ngờ thay nó sáng lên, lão đẩy nhẹ nó di chuyển được. Những bức hình trên bức tường đá chuyển thành một trò chơi quen thuộc đó là ghép hình.

Lão hoang mang không biết chuyện quái quỷ gì đang diễn ra bèn lui lại. Nhưng một cơn gió lạnh thốc từ dưới lên khiến lão rùng mình đứng im, quay đầu nhìn lại lão kinh hoảng phát hiện bản thân đang đứng trên một vách núi cao chót vót xung quanh là một biển mây khổng lồ.

“Chuyện quái gì thế này?” Lão hét toáng lên, nhưng chẳng có ai đáp lại lời lão. Sau một hồi nhăn nhó với tâm trạng hoảng loạn, lão chấp nhận quay lại đối đầu với vách đá.

Nhìn cách cấu tạo này thì một điều chắc chắn đó là lão phải chơi cho xong trò này mới có thể đi khỏi đây. Không còn cách nào khác lão bắt đầu ghép hình. Sau một hồi mày mò lão ghép được một bức tranh vẽ Tứ Phủ Thánh Mẫu. Vừa hoàn thành khuôn mặt của bốn thánh mẫu liền tự động kéo lại rồi chồng lên nhau thành một khuôn mặt người nữ, có mái tóc đen dài để ngang vai, mắt đeo kính.

Ban đầu trong bức tranh người nữ nhắm mắt, sau đó người ấy mở mắt nhìn về phía lão. Người nữ trong tranh sống lại vươn tay về phía lão: “Lão Đức, về nhà thôi, lão đi lâu quá rồi đấy.”

Đôi môi lão Đức run run, đôi mắt không thể tin nhìn người phụ nữ, miệng lão bật ra một cái tên: “Phùng Tố Như, sao bà lại ở đây?”

Phùng Tố Như mỉm cười với lão, thúc dục: “Tới đây để gọi lão về nhà ăn cơm mà, có về không, không về tôi bỏ mặc lão bây giờ?”

Lão Đức gật đầu, vươn tay về phía Phùng Tố Như đáp: “Về chứ, chỉ cần bà đừng bỏ rơi tôi thì muốn gì tôi cũng làm.”

Tay của lão chạm vào tay của Phùng Tố Như, sau lưng bà ta phát ra một luồng ánh sáng trắng nuốt chửng cả hai người, đưa tới một căn phòng nhỏ, ở nơi ấy lão Đức hạnh phúc nhìn Phùng Tố Như đang nấu cơm cho mình, món cá kho tộ sôi sùng sục trên bếp mùi thơm tới mức lão cười híp mắt.

Chiếc thuyền thúng nơi Nghé con đang ngồi xuất hiện vết nứt, điều này cho thấy cả bốn thành viên trong nhóm đã hoàn toàn bị hạ gục. Nghé con nghiến răng đứng lên, nhưng ngay lập tức bị ép ngồi xuồng bởi vòng tròn màu tím chứa đầy ký tự màu vàng xuất hiện khi thấy cô dị động.

Lão Pháp Sư đang thắng thế, ở nơi này ngoài việc chờ những người kia vượt qua ảo ảnh của bản thân ra thì không một sức mạnh nào có thể phá tan sương trắng tại Bạch Mộng Thủy.