Chương 37: Bạch Mộng Thủy tan biến(1).
Tính chất ở Bạch Mộng Thủy là không chủ động t·ấn c·ông, vì thế mọi chiêu thức pháp thuật hay thể thuật được tung ra đều vô dụng, trừ khi những người rơi vào ảo ảnh có thể thấy được vấn đề ra tay, lúc đó mới mong có thể thoát khỏi được Bạch Mộng Thủy.
Nghé con không thể làm gì khác ngoài việc ngồi im, nhìn chằm chằm vết nứt đang lan ra trên thuyền thúng. Chiếc thuyền này do bốn người trong nhóm Nguyễn Khang tìm được nếu nó bị phá hủy hoàn toàn thì chứng tỏ bọn họ không thể nào thoát khỏi giấc mộng của Bạch Mộng Thủy, bây giờ thuyền thúng vẫn chưa hoàn toàn vỡ nát. Nghé con chạm tay vào thuyền thúng, cúi người xuống thổi một hơi khí vào mặt thuyền đang nứt, thầm thì: “Nhất định các ngươi phải thoát được khỏi đó.”
Lời này của cô tạo ra một cơn gió truyền vào bốn khung cảnh của bốn con người đang lạc lối. Chỉ làm một hành động nhỏ cô đã bị phản phệ tới hộc máu, mặt mày tái nhợt. Giờ thì phải xem thử bốn con người đó có nhận được tín hiệu của cô hay không.
Nguyễn Khang đang phụ quét sân liền bị một cơn gió mang theo lá khô cùng bụi đất tốc lên mặt, trong gió mang theo tiếng thì thầm rất nhỏ: Thoát khỏi đó!
Hắn không hiểu lắm, nhưng trong một thoáng đầu hắn bỗng nhói lên, một vài hình ảnh lạ sượt qua trong trí nhớ, hắn đi cùng ai đó một nhóm bốn người. Nhưng ngay lúc này cha hắn trở về trên tay mang theo một bình gốm màu nâu vàng, dạng bụng to cổ cao đầu nở xòe ra như một cánh hoa, trên có vẽ hoa văn trang trí hình bông sen.
“Cha cái gì vậy?” Hắn hứng thú ném chổi chạy qua xem.
Cha hắn để bình gốm xuống thềm, hai mắt sáng rực nói với hắn: “Đây là một bình gốm quý có tuổi đời trăm năm, lão Hạnh đầu làng đào được từ trong núi toan ném đi, may mà cha thấy được, chờ cha trở lại thành phố tìm người xem qua sau đó sẽ đem nó bán đi kiếm chút tiền lời.”
“Từ đâu mà cha biết được tuổi đời của nó, con nhìn mãi cũng chỉ thấy nó như một chiếc bình gốm bình thường.”
Cha hắn chỉ lên bề mặt của bình gốm nói: “Cha có một đôi mắt có thể nhìn ra những đường vân mạch của đất, những loại đất tạo ra được gốm tốt dù có qua nung nấu thì khi cho ra thành phẩm vẫn giữa được đường gân của nó không bị đứt gãy, điều này khiến cho chất lượng bình gốm được duy trì vĩnh viễn, màu sắc luôn đẹp chất miễn chê.”
Lời nói này của cha hắn khiến nhịp tim trong lồng ngực Nguyễn Khang nảy lên, những đường gân của đất, hình như có ai đó từng nói điều này với hắn, không phải trên bình gốm mà ở những viên gạch hay đầu rồng gì đó. Đầu hắn nhói lên đau tới mức không chịu được phải ôm đầu.
Cha hắn thấy vậy vội hỏi han: “Con trai con bị làm sao vậy?”
Nguyễn Khang lắc đầu, hai mắt hơi đỏ nhìn cha mình hỏi thêm: “Vì sao mắt cha lại có thể nhìn thấy được những đường vân của đất? Cha nhìn được vậy con có nhìn được không?”
Lâm Khanh im lặng không muốn trả lời con trai. Nguyễn Khang đưa mắt nhìn về phía bình gốm, hắn thấy những đường màu trắng như rễ cây quấn xung quanh bình gốm. Hắn run rẩy nói với cha mình: “Có phải con cũng nhìn thấy không? Đôi mắt này của nhà chúng ta chính là di truyền.”
Lời nói vừa dứt một cơn gió lớn tạt qua đem những lời của Nguyễn Khang bay xa trong gió, khung cảnh xung quanh bắt đầu xảy ra biến hóa, hơi vặn vẹo, khuôn mặt của cha hắn cũng vặn vẹo.
Khả năng trong đôi mắt của hắn phát huy tác dụng khi nhìn vào thân thể cha mình hắn thấy những đường chỉ li ti màu trắng rất kì dị chạy khắp người ông ta. Hắn quay đầu đi liền bắt gặp cây cối chúng cũng chứa những đường gân ấy, ngôi nhà và mọi thứ xung quanh đều như vậy. Những đường trắng bắt đầu kéo ra khắp nơi bao phủ toàn bộ thế giới xung quanh hắn, bản thân hắn như thể mắc kẹt trong một mớ tơ nhện.
Cha hắn xuất hiện trước mặt, cười ôn hòa nói nhỏ nhẹ: “Con ngoan, sao con lại có biểu cảm này, đừng để mẹ con nhìn thấy bà sẽ buồn lòng đấy.”
Lời nói nhỏ nhẹ là thế nhưng ông ta lại đang điều khiển những đường trắng xung quanh siết chặt lấy cổ hắn.
Nguyễn Khang dùng ta giữ chặt sợi tơ màu trắng không để nó xiết đứt cổ lùi về phía sau, lẩm bẩm: “Không đúng, cha mẹ tôi đã m·ất t·ích, tôi vẫn chưa tìm được họ.”
Ngay lúc này hắn va phải một một thứ gì đó nhìn xuống là chiếc ba lô quen thuộc giúp hắn nhớ ra khuôn mặt của lão Đức, Phùng Xuân và Quang Hải, sau đó là Nghé con.
Hắn muốn nhặt ba lô lên liền bị cha mình c·ướp mất, ông ta đổ tất cả mọi thứ trong ba lô ra chỉ vào chúng cố gắng khuyên ngăn hắn: “Đừng suy nghĩ nhiều, những thứ này là tà ma, nó muốn c·ướp con khỏi gia đình chúng ta, nó ghen tị với hạnh phúc con đang sở hữu, con ngoan hãy bình tĩnh, đừng nghĩ ngợi gì cả, lại đây với cha nào.”
Dứt lời hắn kéo mạnh sợi tơ nhện đưa Nguyễn Khang vào vòng tay hắn. Đường tơ nhện xung quanh bắt đầu bọc hắn thành một cái kén, Lâm Khanh nói nhỏ vào tai hắn: “Ngủ đi con trai, ngủ rồi con sẽ nhìn thấy cha.”
Thình lình một ngọn lửa bốc từ bên dưới, khiến hắn giật mình buông tay Nguyễn Khang lùi ra xa, lửa đốt trúng bàn chân hắn, biến nơi ấy thành một lớp khói đen quỷ dị.
Nguyễn Khang nhìn ngọn lửa hoàn toàn thức tỉnh, hắn nhận ra đây không phải là cha mình, nơi đây cũng không phải là nhà là quê hương của hắn. Hắn đang trên thuyền lênh đênh đi qua một nơi được gọi là Bạch Mộng Thủy, nơi này có thể đưa con người vào trong mộng mị và g·iết c·hết họ.
Khi hắn lấy lại được toàn bộ ký ức nhớ ra bản thân là ai khung cảnh trước mắt bắt đầu co quắp lại, những sợi tơ trắng phừng phực đứt đoạn tan vào hư vô, hình ảnh của cha hắn biến mất hòa vào không khí xung quanh. Đó là một lớp khí màu đen đặc quánh khiến cho người ta khó thở, chúng vây lấy Nguyễn Khang muốn ép c·hết cậu.
Ngoài vết nứt Nghé con đã nhìn thấy thảm trạng của cậu, cô nàng hét lên: “Lấy ngọn lửa của ngươi, nó có thể đốt cháy bất kỳ thứ gì.”
Nguyễn Khang trông thấy mặt Nghé con đang ở trên một khe nứt, không gian nơi hắn đang đứng tối đen ngột ngạt. Hắn gồng mình lên, đưa tay ra phía trước rướn người tới chỗ bật lửa. Nó đã tắt khi không có mục tiêu đốt cháy. Làn khói dường như biết hắn muốn làm gì, siết chặt hơn cố gắng đưa hắn cách xa chiếc bật lửa.
Nguyễn Khang cố bước về phía đó, toàn thân hắn căng đau vì chống lại lực đè ép, mắt hắn mở to, từng đường gân máu xuất hiện. Một thoáng bất chợt hắn thấy làn khói đen trước mắt xuất hiện một điểm màu trắng. Không chần chừ hắn vươn tay đâm vào điểm trắng ấy, khói đen bao quay người nới lỏng ra, hắn lao thẳng về phía bật lửa lấy được nó. Khói đen đuổi theo vừa vây lấy hắn bật lửa liền b·ốc c·háy, đốt toàn bộ khói đen bao xung quanh hắn, không gian bắt đầu bị lửa vàng lan ra, từ từ tan biến, hắn trở lại thuyền, đứng đối diện chính là Nghé con nhưng xung quanh không có ai.
Bật lửa trên tay ngừng cháy, hắn hoang mang nhìn Nghé con: “Những người còn lại đâu?”
Nghé con chỉ vào vết nứt: “Ở trong đây, bây giờ có thoát ra được hay không phải phụ thuộc vào bọn họ.”
Hắn quỳ xuống nền thuyền ngó sát vào nhưng không thấy gì: “Tôi không thấy gì cả.”
“Không thấy được đâu, trong số họ vẫn chưa ai nghi ngờ mộng cảnh, chỉ cần nghi ngờ thì mới nhìn thấy được.” Nghé con quay qua hỏi hắn.
“Ngươi là người nhanh nhất trong số họ, nói ta nghe vì sao ngươi nhận ra được đó là mộng cảnh.”
“Cha tôi.” Nguyễn Khang thở dài. “Ông ấy chưa từng nói với tôi về con mắt đặc biệt, trước kia ông cũng từng đi nhặt các bình gốm trong làng và nói nó là gốm quý nhưng thường bị mọi người chê cười nên ông bỏ không còn nhặt nữa. Ngoài đời khi tôi hỏi vì sao cha biết đó là bình gốm trăm năm ông ấp úng không thể giải thích, nhưng trong mộng cảnh ông ấy lại nói là nhìn thấy đường vân của đất còn giải thích rất cẩn thận đặc điểm gân đất, chính điều này đã khiến tôi nhận ra bất thường.”
Nghé Con nhăn mặt: “Thông thường Bạch Mộc Thủy xây dựng giấc mơ dựa theo ký ức và mong muốn của chủ nhân đó, nó rất hiếm khi sai, vậy mà lại có thể tạo ra một sơ hở lớn đến vậy trong giấc mộng của ngươi hơi bị lạ đấy.”
Nguyễn Khang cũng không thể giải thích được vì sao, đây có thể được xem là may mắn, hoặc chính Bạch Mộng Thủy đã nhầm lẫn điều gì đó. Trong ký ức việc cha hắn có thể phân biệt bình gốm quý và không là hoàn toàn xảy ra nhưng chưa bao giờ ông nói nguyên nhân, nhờ giấc mơ này Nguyễn Khang càng ngày càng có cảm giác cha hắn cũng sở hữu đôi mắt này và nó di truyền xuống cho hắn.
Những vấn đề này bây giờ còn rất mơ hồ, hắn không thể lý giải được, chỉ có thể chờ cha hắn về gặp lại ông ấy hỏi cho rõ. Hắn gác lại chuyện riêng chuyên tâm cùng Nghé con theo dõi khe nứt, lượng khói đen bên trong khe đang chuyển động nhanh hơn, giống như thể người bên trong đang làm loạn, sau đó một khe tách làm ba khe tượng trưng cho ba người còn lại. Hai khe mới thành hình không có dị động, còn một khe thì đã có những biến chuyển bất thường xảy ra, khói đen nơi đó đang dần vơi đi để lộ một bóng người lờ mờ.
Đó chính là khe nứt của Phùng Xuân, trong không gian xinh đẹp của ngôi biệt thự cô nàng đang đánh nhau với đứa em cùng cha khác mẹ, nguyên nhân là đứa em khốn nạn đã bị cô đuổi đi vậy mà còn dám quay lại đây muốn g·iết cô để chiếm đoạt tài sản.
Đang lúc trận chiến giữa hai cô gái căng thẳng thì một người phụ nữ đột kích bất ngờ đẩy cô xuống hồ bơi, sau đó hai mẹ con họ nhảy xuống nước chia nhau người giữ đầu kẻ giữ chân muốn dìm c·hết cô.
Vừa đè cô xuống đáy hồ bơi người phụ nữ đã sinh thành cô vừa gào lên: “Mày c·hết đi thứ xui xẻo.”
Đây là những lời chửi bới cô nghe nhiều nhất những năm còn nhỏ, thủa xưa mẹ cô ở trong làng vốn là một cô gái đẹp, năm mười tám bị một người đàn ông đáng tuổi bố bà cưỡng bức sinh ra cô. Vì thế bà ta rất hận Phùng Xuân, hận tới mức muốn bóp c·hết cô lúc nhỏ may mà ông nội cứu được, từ đó bà ta bỏ đi để lại cô cho ông nội nuôi. Sau này khi có gia đình mẹ của cô mang về một đứa con gái nhỏ hơn cô vài tuổi, từ đó cô bắt đầu ghen tị với tình yêu mà em gái mình nhận được.
Có lần mẹ đã nói với cô rằng: “Sao mày không c·hết đi, mày là con của k·ẻ h·iếp d·âm, tao mà là mày tao đã nhảy sông t·ự v·ẫn rồi.”