Chương 35: Bạch Mộng Thủy giam cầm.
Tất cả mọi người trong nhóm Săn Huyền Tích đều đã đề phòng về nơi gọi là Bạch Mộng Thủy nhưng không một ai có thể tránh thoát, điều mà họ không ngờ là nơi này t·ấn c·ông một cách âm thầm lặng lẽ, sương trắng chỉ mang họ vào nơi sâu thẳm nhất của ước mong khát vọng, những điều mà họ chẳng dám nói với ai, để họ chìm ngập trong hạnh phúc khó thoát ra.
Phùng Xuân rất cứng cỏi cô lựa chọn ngồi thiền mắt nhìn thẳng về phía trước để đạt được một trạng thái vững vàng nhất khi vào vùng sương mù của Bạch Mộng Thủy, mọi thứ rất bình thường, thuyền cứ trôi, những người bạn đồng hành bên cạnh cô vẫn ở đó vui tươi hớn hở trò chuyện, Nghé con thậm chí còn nằm xuống ngủ khi cứ trôi hoài trong vùng sương mù, tiếng ngáy quen thuộc của cô thú nhân khiến bọn họ được một tràng cười sảng khoái.
Phùng Xuân chớp mắt nhìn sương mù tặng cho nó một nụ cười miệt thị, lẩm bẩm: “Tưởng đáng sợ thế nào chứ, hóa ra là thế này.”
Lời cô vừa dứt một cơn gió nổi lên xóa tan sương mù ánh mặt trời xuất hiện trên cao, thuyền của họ thành công ra khỏi Bạch Mộng Thủy một cách dễ dàng, cập bến vào một con sông nằm giữa một rừng cây xanh um.
Phùng Xuân ngờ ngợ lên tiếng hỏi Nghé con vừa mới thức dậy, ghen vẫn đang lèm nhèm trong mắt: “Ủa cô nói, hồ này nằm trong Thôn Húc sao xung quanh không thấy nhà hay bóng người dân nào?”
Nghé con dụi mắt vừa nói: “Chắc đã thay đổi, dù sao thời điểm Hồ Tinh bị phong ấn cũng đã qua ngàn năm, người dân chắc đã chuyển đi nơi khác sống hết rồi.”
Lời này rất hợp lý Phùng Xuân tin tưởng, cô và cả nhóm kiểm tra mặt hồ, sau đó với chỉ một tiếng hét của Nghé con mặt nước chẻ làm đôi mở ra một cầu thang bằng đá dẫn xuống bên dưới.
Đúng là có sự hậu thuẫn của một sinh vật được sinh ra ở nơi này có khác, đường đi dễ dàng hơn. Cả nhóm đi xuống cầu thang tìm thấy một cánh cửa dẫn vào một cung điện dát vàng vô cùng lớn, tại đây họ tìm được một con cáo trắng tin nhỏ bằng lòng bàn tay đang nằm trên đống vàng.
Nghé con lao lên nâng một chân liền đánh cho cáo con vỡ đầu giúp bọn họ hoàn thành nhiệm vụ, sau đó toàn bộ vàng trong cung điện của Hồ Tinh đều được bọn họ chia đều. Nghé con giữ đúng lời hứa đưa họ ra khỏi thế giới Huyền Tích trở về thế giới thật với những túi vàng to đùng.
Phùng Xuân trở về nhà, dùng vàng đó bán lấy tiền, cô kiếm được rất nhiều tiền, xây một căn biệt thự giữa rừng, mua luôn ngọn núi xung quanh, sau đó nuôi một đàn lợn rừng, đến vụ thì xuất chuồng, ngày rảnh rỗi sẽ cùng ông leo núi, đêm ngủ trên giường êm nệm ấm.
Bỗng một ngày đẹp trời kẻ mà cô ghét nhất bỗng bò về với đứa con riêng của bà ta, cô em gái nhỏ hơn Phùng Xuân hai tuổi. Trước kia mỗi lần gọi điện cho mẹ cô đều nghe thấy giọng em gái diễu cợt, có năm con bé theo mẹ về thăm ông nội, nó ăn mặc rất đẹp còn dùng bánh kẹo mua chuộc những đứa nhóc trong bản ném phân và đất bùn vào người Phùng Xuân.
Từ đó Phùng Xuân luôn thầm mong có ngày sẽ mặc đồ đẹp hơn con nhóc đó, ăn nhiều kẹo hơn nó và nó sẽ phải mặc những bộ đồ rách rưới cơ thể bẩn thỉu, giờ thì điều đó đã thành sự thật, em gái cô vẫn mang khuôn mặt xinh xắn của thiếu nữ mười ba tuổi giống như lần họ gặp nhau cuối cùng cách đây nhiều năm, nhưng giờ bộ quần áo trên người cô ta không giống như xưa rách rưới, bẩn thỉu thậm chí còn khóc lóc van xin hai ông cháu cho được vào nhà ở, hứa từ nay sẽ làm mọi việc nhà thay thế cho Phùng Xuân.
Từ đó mọi công việc trong nhà đều do mẹ và em gái khó ưa làm hết, Phùng Xuân mỗi ngày ăn chơi, leo núi, ngó chuồng heo, lâu lâu mở bản đồ ra chọn một ngọn núi nào đi đi du lịch vài ngày, đến khi ông nội q·ua đ·ời, cô bán nhà, đuổi cổ hai mẹ con kia ra khỏi nhà, cho bọn họ ít tiền, mình mua một ngọn núi khác xây một căn nhà để ở ẩn, thuê hai chàng trai cao to đẹp trai bưng trà rót nước mỗi ngày, cuộc sống rất ư là hạnh phúc, không cần lo nghĩ.
Lúc nằm bên cạnh hồ bơi ngắm ánh mặt trời, trong căn biệt thự sang chảnh của mình, cô cảm thán: “May mắn mà năm xưa đã đi theo bọn người kia làm một vụ, nếu lúc đó từ chối chắc mình không có hôm nay.”
Ly rượu vang đỏ bên cạnh phát ra ánh sáng dưới ánh mặt trời, chất rượu thơm nồng cùng màu sắc xinh đẹp khiến Phùng Xuân uống phát nghiện, càng uống càng hạnh phúc, thế rồi cô từ từ chìm vào giấc ngủ trong hơi men của rượu và hình ảnh chàng người hầu sáu múi đang bưng một đĩa hoa quả ngon lành qua đây.
Phùng Xuân đã thành một quý bà sống hạnh phúc bên trai đẹp, tiền bạc xài không hết, trong khi đó Quang Hải vẫn đang bơ vơ nằm trên thuyền thúng mặc cho nước đưa tới đâu thì tới. Hắn tắc lưỡi lầu bàu: “Không ngờ bọn người trong nhóm lại dễ dàng bị cuốn khỏi thuyền đến vậy, giờ chỉ còn lại mình mình, biết chờ tới khi nào cho bọn họ trở về đây.”
Cộc.
Một tiếng động lớn vang lên, Quang Hải liền ngồi dậy, thuyền đã đưa hắn vào bờ, sương mù cũng dần tan. Hắn trông thấy phía xa xa nơi cánh rừng có một bóng người vô cùng quen thuộc.
Hắn bật dậy, nhảy xuống thuyền chạy theo, bóng người đi thẳng vào trong rừng biến mất, hắn chạy theo cho tới khi ra khỏi rừng bước vào một khu chung cư cao cấp.
“Sao lại về đây rồi, đây là nhà mình mà.” Hắn đen mặt. “Xem ra con quái vật trong Bạch Mộng Thủy đã bắt đầu hành động.”
Hắn nắm chặt rìu vàng trên tay, nhìn xung quanh, sẵn sàng tác chiến nếu có nguy hiểm xuất hiện. Nhưng chẳng thấy thứ gì xuất hiện, đến người dân sống trong khu cung cư cũng không có một ai, cả khu vực rộng lớn cứ như thể chìm vào một thế giới không người, không có ai tồn tại ngoài hắn.
Hắn dựa vào trí nhớ chạy lên chung cư, không có một ai nhưng hệ thống điện thì vẫn hoạt động như thường, hắn mở thang máy lên tầng 15 nơi mà hắn và mẹ đang sống, bấm mật khẩu vào nhà, bên trong chẳng có ai, hắn đi lòng vòng trong nhà, từng món đồ nội thất cho tới bài trí đều y hệt như trong trí nhớ của hắn.
Khóe môi Quang Hải kéo lên: “Con quỷ này dựng cảnh như thật, tài tình đấy.”
Hắn ngồi xuống ghế sô pha muốn chờ con quỷ xuất hiện, không gian xung quanh im ắng đến mức hắn bắt đầu buồn ngủ, biết mình phải luôn tỉnh thức để chống lại con quỷ kia, nhưng không thể chẳng bao lâu hắn liền chìm vào giấc ngủ, cho tới khi bị ai đó lay tỉnh.
Hắn mở mắt ra liền trông thấy một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp trang điểm cẩn thận, mặc một chiếc váy trắng dài chấm đất vô cùng thùy mị. Người này chính là mẹ của hắn bà Vương Ngọc Bích.
Vương Ngọc Bích mỉm cười nói: “Con trai, dậy đi, xem hôm nay ai về nhà này.”
Hắn đứng lên nhìn về phía sau lưng Vương Bích Ngọc, thấy một người đàn ông cao lớn ăn mặc chỉnh tề, mặc ông bị che mờ nhưng không hiểu sao Quang Hải vẫn có thể nhận ra, hắn vui mừng bước tới bên cạnh ông ta gọi: “Cha, sao lại về đây, không sợ thứ kia hại cha sao?”
Người đàn ông ôn hòa, vỗ vai hắn đáp lại: “Đừng lo cha đã giải quyết xong nó rồi, từ hôm nay trở đi sẽ đón hai mẹ con về cùng sống với nhau, chúng ta sẽ thành một gia đình hạnh phúc.”
Quang Hải vui mừng ôm chầm lấy cha hắn, nhưng vẫn không quên hỏi: “Đã giải quyết thứ đó rồi, sao con vẫn không thể nhìn rõ mặt cha, còn điều gì uẩn khúc sao?”
Người đàn ông từ tốn kéo tay hắn tới ngồi vào bên cạnh bà Vương Bích Ngọc, giọng ôn tồn: “Thứ đó vừa bị tiêu diệt, chưa hoàn toàn tan biến, nên tạm thời pháp lực của nó vẫn còn ảnh hưởng tới cha, chờ thêm vài ngày nữa chúng ta sẽ hoàn toàn thoát khỏi nó.”
Mẹ hắn đứng lên hớn hở đi vào phòng bếp, hỏi hai cha con ăn gì bắt đầu chuẩn bị bữa tối, mùi thơm thức ăn và không khí hạnh phúc khiến Quang Hải quên đi tất cả, hắn mơ hồ nói với cha mình: “Hình như con đang đi đâu đó, làm một chuyện gì đó rất quan trọng mà quên mất rồi.”
Cha hắn vỗ vai an ủi: “Chuyện đã quên mất thì cứ cho qua đi, nếu là chuyện quan trọng sớm muộn gì cũng sẽ nhớ ra.”
Quang Hải gật đầu, mắt nhìn xung quanh tìm kiếm gì đó nhưng không thấy, trong một thoáng hắn có cảm giác như mình đã đánh rơi một vật cực kỳ quan trọng nhưng không biết đó là thứ gì.
Tiếng gọi của mẹ hắn vang lên, kéo Quang Hải ra khỏi những nghi ngờ, hắn chính thức quên hết tất cả, chiếc rìu vàng hắn mang theo hoàn toàn biến mất. Hắn cùng cha sóng vai nhau đi vào phòng ăn. Mẹ hắn dọn thức ăn lên bàn, hớn hở nói: “Ngày mai hai cha con đi làm lại hộ khẩu nhé, đổi họ của Quang Hải lại để con chính thức trở thành con trai của anh, từ nay có thể giúp anh làm mọi việc.”
Quang Hải cười tươi rót cho cha mình một ly rượu vang, cả nhà quây quần bên nhau, tiếng cười nói cùng mùi hương thức ăn khiến hắn ngất ngây. Bên ngoài không gian tối tăm bao trùm, mọi cảnh vật đều biến mất chỉ còn độc lại một căn nhà nhỏ trôi giữa hư vô, bên trong ánh sáng vàng bao phủ trên những con người hạnh phúc.
Chiếc Rìu vàng xuất hiện bên cạnh Nghé con, khiến cô lo lắng. Đây là v·ũ k·hí tùy thân bên cạnh Quang Hải, nó sẽ không bao giờ rời xa chủ nhân khi chủ nhân vẫn cần đến nó, trường hợp nó trở lại mà không có Quang Hải chứng tỏ pháp lực của vị pháp sư kia đã thành công khiến hắn quên tất cả, quên luôn cả v·ũ k·hí của mình.
Nghé con nghiến răng, hập hực nói ra một câu: “Đúng là vô dụng, lão Vương xưa dù có đánh cờ cả ngày với Tiên, cũng không bao giờ quên đi cái rìu của mình, còn con cháu của lão, vừa phê pha một tí đã ném tất cả, đúng là thế hệ sau thua thế hệ trước cả một chặng đường dài.”