Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Săn Huyền Tích

Chương 3: Họa sĩ kỳ quái.




Chương 3: Họa sĩ kỳ quái.

Ngày hôm sau đúng tám giờ sáng hắn đã có mặt tại nhà Phạm Công. Phạm Công cho người nấu bữa sáng mời hắn ăn xong đúng mười giờ bên ngoài liền có một chiếc xe hơi chạy vào, người xuống xe chính là người thanh niên ngồi ở bàn số 8 tại Họa Phố ngày hôm qua.

Hắn mặc một chiếc áo sơ mi, quần tây, mang giày da, trên mặt đeo thêm gọng kính vàng, tóc tai chải chuốt cực kỳ kỹ lưỡng. Hắn bước vào nhà, dáng người khá cao khuôn mặt điểm trai ưa nhìn. Hắn trông có vẻ khá tự nhiên khi đi thẳng tới chỗ Phạm Công và Nguyễn Khang đang ngồi, tự mình ngồi vào ghế mà không cần chủ nhà mời mọc.

Bác quản gia trong nhà cũng rất tự nhiên mang cho hắn một ly cà phê đen không đường. Nhìn thái độ này Nguyễn Khang có cảm giác dường như người thanh niên rất thường xuyên ghé nhà Phạm Công.

Phạm Công lên tiếng chỉ về phía thanh niên đang nhìn chằm chằm Nguyễn Khang: “Đây là Quang Hải, họa sĩ của bức tranh mà hôm qua bác cho cháu xem, đồng thời cũng là người yêu thích nghiên cứu những điều siêu nhiên huyền bí.”

Nguyễn Khang giật mình, trông vẻ bề ngoài Quang Hải giống một dân kinh doanh tinh anh của xã hội hơn là một họa sĩ, hơn nữa thần thái người này toát ra không có nét gì là u ám giống như một kẻ chuyên nghiên cứu về các điều huyền bí. Nghĩ vậy nhưng Nguyễn Khang chẳng thể hiện ra mặt, lịch sự gật đầu đáp lại: “Chào anh, em là Lâm Nguyễn Khang, hiện đang là nhân viên phục vụ trong nhà hàng Hoài Niệm của bác Phạm Công.”

“Tôi biết về cậu.” Quang Hải nói, không buồn quan tâm đến Phạm Công. “Tối qua ông Phạm Công đây đã nói cho tôi biết về những thứ cậu nhìn ra được từ bức tranh rồi.”

Nguyễn Khang nhìn về phía Phạm Công muốn xem phản ứng của hắn, liền bắt gặp một cái gật đầu, cùng câu nói: “Bác đã nói cho cậu ta nghe tất cả, cháu yên tâm, Quang Hải không muốn làm hại cháu.”

“Là anh ta chủ động muốn gặp cháu?” Nguyễn Khang hỏi thêm.

Phạm Công lắc đầu: “Quang Hải muốn gặp người có thể nhìn ra điểm đặc biệt của bức tranh này. Hôm qua sau khi bác mua tranh xong Quang Hải liền đi theo tới Họa Phố, muốn chờ xem bác có tìm được ai nhìn ra sự khác thường của bức tranh không. Không ngờ cháu lại nhìn được, cho nên hôm nay bác phải thực hiện lời hứa để cháu gặp cậu ấy.”

Nguyễn Khang thở nhẹ một hơi khi biết rõ lý do Phạm Công giới thiệu mình với người này nhưng bù lại hắn khá thất vọng, vì cứ tưởng lần này có thể làm được việc gì đó trả công cho ân nhân nhưng lại công cốc.



“Được rồi, bây giờ tôi muốn cậu miêu tả lại thật kỹ những gì cậu đã nhìn thấy hôm qua một lần nữa. Nhớ là nói rõ từng chi tiết.”

Nguyễn Khang liền kể lại từng chi tiết một mà mình nhìn thấy. Nghe xong Quang Hải xoa cằm nói: “Tôi không hề vẽ dùi trống trước đó, cậu chắc đã nhìn thấy dùi trống và thấy nó đánh vào mặt trống?"

“Tôi chắc.”

Quang Hải liền vươn tay về phía cậu, nói: “Nếu vậy tôi muốn cậu cùng tôi hợp tác vào một vụ làm ăn.”

Nguyễn Khang hơi hoang mang vì thế không bắt tay với hắn: “Có thể nói cho tôi biết anh muốn làm ăn gì được không?”

“Truy tìm kho báu.”

Nghe lời này khóe môi Nguyễn Khang giật nhẹ. Thấy người được mình mờ chào có vẻ không tin, Quang Hải hạ tay xuống, nói: “Bức tranh đó người có thể nhìn ra được điểm đặc biệt phải là người có hoàn cảnh đặc biệt. Tôi có thể hỏi cậu một câu được không?”

Nguyễn Khang đồng ý, Quang Hải liền hỏi: “Có phải cha mẹ hay người thân nào đó trong nhà cậu biến mất hoặc gặp một chuyện gì đó kỳ lạ đúng không?”

Nguyễn Khang nhìn về phía Phạm Công, ý hỏi có phải bác đã nói chuyện của cha mẹ hắn cho họa sĩ này không? Phạm Công nhún vai đáp lời: “Bác không hề nói gì về gia đình cháu cho Quang Hải nghe cả.”

“Tôi nhìn thấy được không cần ông Phạm Công đây nói ra.” Quang Hải ngắt lời.

Nguyễn Khang đành kể lại chuyện cha mẹ m·ất t·ích vào một ngày nhật nguyệt toàn phần diễn ra cho cho Quang Hải nghe. Quang Hải tỏ ra thần bí vươn tay về phía hắn, yêu cầu được nhìn xem những đường chỉ tay, sau đó hắn xem rất kĩ, còn không ít lần đẩy mắt kích tỏ ra chuyên nghiệp. Sau mười lăm phút nhìn ngó khắp các đường chỉ tay của Nguyễn Khang hắn trả lại bàn tay cho chính chủ, tỏ vẻ nghiêm trọng nói:



“Gia đình của cậu bị ám, thế lực ám khá đặc biệt. Đáng nhẽ ra cha mẹ cậu sẽ c·hết khi xây nhà nhưng đã có một thứ gì đó ngăn cản, nên họ mới sống sót.”

Nguyễn Khang liền nhớ tới đồng tiền được Phạng Công cho, giờ thì hắn lại càng thêm mang ơn người bác xa lạ này.

Quang Hải tiếp tục: “Nhưng cái nghiệm này của cha mẹ cậu quá nặng buộc phải trả, hiện tại hai người đó chắc chắn đã bị một thế lực nào đó giấu đi.”

Nghe vậy Nguyễn Khang nửa tin nửa ngờ, nhưng ba năm qua dù dùng cách nào, thậm chí cả tỷ phú Phạm Công ra người cũng không tìm được cha mẹ mình, Nguyễn Khang cảm thấy lời của Quang Hải hơi có lý. Quang Hải không chờ hắn đặt câu hỏi, nói thêm: “Cậu có thể lựa chọn không tin, nhưng đây là sự thật, thế lực này có thể che mắt những người thân của người mà họ muốn giấu, nếu không giải được thì cho tới c·hết cậu cũng không nhìn thấy được họ.”

“Vì sao anh dám chắc họ bị thế lực âm tà gì đó giấu đi, tôi không nghĩ xem chỉ tay là có thể đoán được hay như vậy?” Nguyễn Khang vẫn cứng miệng hỏi thêm.

“Cậu đã nhìn thấy điều lạ trong bức tranh của tôi, bức tranh đó do tôi dùng than được đốt từ xương người làm mực để vẽ, cho nên nó sẽ có những điều kỳ lạ, mà điều lạ đó chỉ được nhìn thấy bởi những người có âm khí nặng.”

Nghe tới đây Nguyễn Khang rùng mình, hắn cảm thấy sợ người họa sĩ trước mặt này, vẻ ngoài đạo mạo nhưng bên trong không khác gì một tên điên, dám dùng xương người làm mực vẽ tranh.

Quang Hải dường như đọc được suy nghĩ của đối phương qua cái rùng mình, hắn cười lớn: “Đừng sợ, xương đó là do bạn tôi cho, hắn có một ngón tay bị hoại tử, biết chẳng thể giữ lại nên cho tôi về làm nghiên cứu. Tôi không điên cuồng tới mức đi đào mộ hay g·iết người để họa tranh đâu.”

Nguyễn Khang thở phào, lúc này mới tỏ ra tin tưởng hắn hơn một chút. Nguyễn Khang hỏi Quang Hải làm thế nào hắn chắc là cha mẹ mình vẫn đang sống, trong khi họ đã bị thế lực đó giấu suốt ba năm.



Quang Hải ung dung nói rằng: “Chúng chỉ giấu họ khỏi ánh mắt của người thân, chứ không làm khó họ trong sinh hoạt. Rất có thể cha mẹ của cậu đang ở một nơi nào đó gần làng bọn cậu sinh sống, nhưng vì đã bị chúng che mắt nên cậu không thấy được họ, cũng có khi cậu nhìn thấy họ nhưng lại không nhận ra họ và họ cũng không nhận ra cậu.”

Nghĩ tới cảnh mình và cha mẹ đều đang cố gắng tìm kiếm nhau nhưng lại bị che mắt, có khi lướt qua nhau nhưng vẫn không nhìn được nhau hắn liền khó chịu, vì thế quyết định tin theo lời tên họa sĩ quái đãng trước mặt.

“Anh có cách hóa giải điều này chứ?”

“Đương nhiên là có rồi, nhưng cậu phải đồng ý cùng tôi tham gia đi tìm kho báu.”

“Kho báu anh muốn tìm là gì?”

“Một bộ xương.”

Nguyễn Khang lại giật mình, tên họa sĩ này dường như toàn muốn những thứ quái gở.

“Anh muốn tìm xương gì?”

“Xương của một sinh vật chỉ có trong truyền thuyết. Hài cốt của Hồ Tinh.”

Nguyễn Khang cảm thấy ngờ ngờ, hắn có từng nghe kể về Hồ Tinh trong Lĩnh Nam Chích Quái nhưng câu chuyện này vốn chỉ là một chuyện dân gian hư cấu truyền từ thời kỳ xa xưa cho tới bây giờ, độ từng tồn tại gần như là con số âm, sao tên này lại tin thật và muốn đi tìm kia chứ? Nghe hoang đường hết sức.

Tên họa sĩ quái đãng cứ như thể đọc được suy nghĩ của Nguyễn Khang, hắn hỏi: “Cậu cảm thấy tôi rất hoang đường đúng không?”

Nguyễn Khang gật đầu. Quang Hải nói: “Tôi không hoang đường đâu, nói đúng hơn trên thế giới này không có gì là hoang đường cả, chuyện ma quỷ ám người, hay như chuyện cha mẹ cậu m·ất t·ích một cách kỳ lạ vào ngày nhật thực đó vốn là những chuyện hoang đường nhưng đã xảy ra, cậu còn tự mình chứng kiến một chuyện lạ, cho nên Hồ Tinh là có thật.”

Nguyễn Khang vẫn chưa tin lắm, dù chuyện cha mẹ rất lạ, nhưng nó là chuyện mới xảy ra còn Hồ Tinh cái con cáo ấy tồn tại từ thời Long Quân còn ở nhân thế thì sao mà tìm tới được kia chứ?

Cảm thấy thằng nhóc trước mặt mình khá khó xơi, Quang Hải liền tung ra một con bài nữa: “Cậu có biết khi nhật thực xảy ra điều gì sẽ hiện diện trên thế gian này không?”