Chương 4: Bí mật về nhật thực.
Một lần nữa lời nói của Quang Hải lại khơi lên sự tò mò trong lòng Nguyễn Khang, đây là điều mà hắn đã từng tìm hiểu khi cha mẹ m·ất t·ích đúng vào thời điểm nhật thực toàn phần diễn ra. Nhưng những thứ hắn tìm được chỉ là các kiến thức về khoa học vì sao lại xảy ra hiện tượng nhật thực toàn phần, chứ không hề có thêm các thông tin khác ngoài lề.
“Cậu không biết đúng không?” Quang Hải cười đầy tinh ranh.
“Nếu anh biết gì xin nói một lần luôn đi, tôi sẽ xem xét có tham gia cùng anh đi tìm kho báu hay không sau khi đã hiểu rõ mọi chuyện.”
Thấy Nguyễn Khang thẳng thắn như vậy Quang Hải cũng nghiêm túc đi thẳng vào vấn đề: “Thật ra đây không phải là điều ai cũng biết, chỉ có những người thích nghiên cứu về tâm linh mới biết những chuyện này, nó có thể được xem như là tài liệu bí mật. Khi nhật thực xảy ra chiều không gian của trái đất sẽ xảy ra giao động nhỏ, những lúc như vậy sẽ có một vết nứt được mở ra, khi vết nứt đó xuất hiện sẽ kéo theo một nguồn sức mạnh siêu nhiên đủ để đánh thức những thứ huyền bí, như ma quỷ, thế lực âm tà, hay các hung thần, và trong khoảnh khắc đó những vật có khả năng bảo hộ những người bị tà ma theo dõi sẽ mất tác dụng, vì thế vào lúc đó họ sẽ g·ặp n·ạn. Cha mẹ cậu chính vì nguyên nhân đó mà g·ặp n·ạn, bây giờ muốn tìm thấy họ cậu cần bột xương của Hồ Tinh, một loại yêu quái tồn tại từ thời xa xưa có khả năng kháng lại tất cả các loại tà thuật của ma quỷ, chỉ cần có bột này cậu có thể tìm được cha mẹ mình. Nếu cậu không dám mạo hiểm tôi cũng không ép cậu, nhưng nên nhớ đây là cơ hội duy nhất của cậu, bởi không phải ai cũng có hiểu biết về vấn đề này như tôi. Bây giờ tôi cá cậu đem những gì tôi đã nói đi ra ngoài tìm các thầy pháp khác để hỏi, hơn phân nửa cậu gặp chắc chắn đều là những kẻ l·ừa đ·ảo kiến thức như cớt.”
Nguyễn Khải nhăn mặt, thật ra hắn cảm thấy tên họa sĩ này đã là kẻ l·ừa đ·ảo rồi, nhưng khi nhìn về phía Phạm Công thì hắn lại muốn tin tưởng tên họa sĩ này, thông thường những người Phạm Công chọn giao du đều là những người có tiếng tăm và rất có địa vị trong một giới nào đó.
“Nếu vậy anh đã tìm hiểu được bao nhiêu phần về Hồ Tinh và đường tới đó rồi?” Nguyễn Khang chuyển hướng hỏi.
Quang Hải cười vui vẻ, đẩy mắt kích nghiêm túc nói: “Tôi đã chuẩn bị xong, hiện tại chỉ thiếu một người có thể nhìn ra được tà khí, đó chính là cậu. Quên nói, thứ cậu nhìn thấy trong bức tranh của tôi, việc con vật chuyển động tới dùi trống, đều là do tà khí tạo thành. Cậu nhìn ra được điều đó, chứng tỏ bản thân cậu có thể phát hiện ra điểm có tà khí hoặc những điều bất thường, cậu có thể là người tìm ra được cửa trong số ba người chúng tôi.”
“Anh đã tìm được ba người khác đi cùng rồi sao?” Nguyễn Khang hơi ngạc nhiên, kế hoạch điên rồ này vậy mà cũng có người muốn tham gia.
“Đương nhiên, ngoài tôi ra còn có một chuyên gia chuyên nghiên cứu về các sự tích huyền bí của Việt Nam, ông ta cực kỳ am hiểu vị trí nơi các tích đó xảy ra. Người còn lại là một cô gái người dân tộc Dao, cô ấy cũng là một người có thể giải mã những câu đố quan trọng trên đường đi. Tôi chính là tên cầm đầu, chi tiền, đồng thời còn kiêm luôn nhiệm vụ giải thích những thứ kỳ quái liên quan tới tâm linh.”
Nhìn thấy nụ cười đầy tự tin trên đôi môi của Quang Hải, Nguyễn Khang cảm thấy rất chướng mắt, nhưng bù lại hắn có đôi chút yên tâm với cuộc hành trình này. Có những nhân vật ‘bất thường’ như vậy cùng đồng hành thì cuộc hành trình điên dại này may ra mới có kết quả.
“Anh muốn khi nào bắt đầu?” Nguyễn Khang hỏi thêm.
“Bây giờ tôi sẽ mang cậu tới gặp một thành viên trong nhóm đang sống ở đây, còn cô gái dân tộc Dao thì phải đợi khi nào chúng ta ra ngoài Miền Trung mới gặp cổ được.”
Nguyễn Khang nhìn qua phía Phạm Công, muốn nhờ đôi việc. Hắn hiểu ý liền nói: “Về công việc cháu cứ yên tâm bác cho cháu nghỉ khi nào làm xong thì về công tác tiếp, việc tìm kiếm cha mẹ cháu quan trọng hơn. Cháu cũng không cần phải lo về Nguyễn Phúc bác sẽ cho người chăm sóc nó giúp cháu.”
Nguyễn Khang đứng lên, cúi đầu thật sâu tỏ ý cảm ơn Phạm Công, còn mở miệng nhờ: “Nếu chuyến đi này cháu gặp phải chuyện gì, phiền bác chăm sóc Nguyễn Phúc cho tới khi thằng bé có thể tự lập được.”
Phạm Công gật đầu, dặn cậu chớ bi quan và bảo hãy tin vào Quang Hải, vì dù sao đây cũng là người quen của hắn rất có tài. Đáng tiếc đến lúc này dù đã đồng ý đi cùng nhưng Nguyễn Khang vẫn không tin tưởng tài năng của Quang Hải và nhóm hai người kia có thể tìm được Hồ Tinh. Ánh mắt và thái độ khi nhìn về phía mình của Nguyễn Khang, Quang Hải chỉ cần liếc là có thể nhận ra Nguyễn Quang đang nghĩ gì trong đầu, nhưng hắn không vội giải thích hay chứng minh, bởi vì Nguyễn Khang đã đồng ý cùng lên một thuyền với nhóm hắn rồi, nên có gì cứ từ từ để Nguyễn Khang tự mình tìm hiểu sau cũng không muộn.
Trước khi rời khỏi nhà Phạm Công theo Quang Hải đi gặp đồng bọn của hắn, Nguyễn Khang phải gọi một cú điện thoại cho ông sư phụ hờ của mình. Điện thoại vừa thông bên kia liền bắn ra một tràng chửi rủa, to tới mức dù không mở lao ngoài nhưng hai người trong phòng vẫn loáng thoáng nghe được.
Nguyễn Khang cười trừ, đứng lên đi ra xa, chờ cho lão Côn chửi xong mới lên tiếng, giọng nhỏ nhẹ hết mức có thể: “Lão Côn, từ hôm nay cháu không thể đến nhà hàng làm việc được–”
Lời hắn bị cắt ngang đột ngột khi lão Côn nghe tin hắn không đến làm, lão chửi oang oang như thể muốn hét lửa sang bên này. Nguyễn Khang nhăn mặt đưa điện thoại ra xa, lần nữa kiên trì chờ cho lão xả xong mới lại nói. Lần này hắn nói rất nhanh: “Cháu không tới làm không phải vì cháu lười biếng hay vì nguyên nhân nào khác, mà cháu muốn đi tìm cha mẹ, mong lão thông cảm, chờ có kết quả cháu lại quay về làm việc.”
Lần này thì lão không chửi nữa, nhưng hơi thở như con rồng vừa mới phun lửa xong đang cố nén giận truyền qua điện thoại vẫn đủ để Nguyễn Khang biết lão không hài lòng. Thoáng sau lão gầm gừ, bảo hắn cút đi, cút nhanh còn về phụ lão nếu không lão sẽ chọn thằng đệ tử khác truyền nghề.
Tắt máy Nguyễn Khang cười thầm, hắn rất hy vọng trong lúc mình không ở nhà, lão đầu bếp hải tặc sẽ loại hắn khỏi danh sách người gửi gắm ước mơ, chọn một tên khác và h·ành h·ạ hắn ta.
“Vui thế, lão Côn lại nói gì à?” Phạm Công thấy hắn cười khúc khích một mình liền lên tiếng.
Nguyễn Khang lắc đầu, đáp: “Lão Côn chỉ bảo cút đi rồi về sớm.”
Phạm Công thở dài: “Nếu không phải do tài năng của lão, bác đã sớm tống lão đi rồi, cứ vào khu nhà bếp có mặt lão là y như rằng vào núi lửa, nóng đến nóng nảy cả mình mẩy, làm việc với lão chắc bác cũng không thể nào giữ nổi bình tĩnh cả ngày.”
Nguyễn Khang cười cười, dù lão Côn có nóng tính nói chuyện thô lỗ, giọng quá lớn thì hắn vẫn rất tôn trọng lão, cho nên không ngần ngại mở lời khuyên ngăn ân nhân: “Lão Côn tuy nóng tính, nhưng làm việc cẩn thận, thời nay khó mà tìm được một đầu bếp nào như lão, bác đừng sa thải lão. Nếu muốn tống lão đi trước tiên thì nên học được phương pháp khống chế độ lửa của lão trước đã, cái đó rất đặc biệt.”
Phạm Công nhướng mày, rất hứng thú với ý kiến của Nguyễn Khang, còn Quang Hải hắn chẳng quan tâm tới chuyện bếp núc hay công việc của bất kỳ ai ngoài hắn. Hắn đứng lên hắng giọng yêu cầu: “Giải quyết xong việc cá nhân rồi thì đi thôi.”
Nguyễn Khang chào Phạm Công, theo chân Quang Hải đi ra ngoài, lên xe hắn cùng tới chỗ người cần gặp. Trong nhà, Phạm Công nhìn hút theo bóng chiếc xe màu đen đang rời đi, khóe môi kéo lên nở một nụ cười.
...
Quang Hải mang Nguyễn Khang tới quận 5, đi vào phố Người Hoa, tìm tới một căn nhà nhỏ nằm trong hẻm, trông khá âm u, rùng rợn với những bức hoành phi khắc rồng phượng, mặt quỷ, câu đối bằng chữ Hán treo khắp nơi, nhà lại còn sơn màu nâu gần như trùng màu với cột gỗ và phần mái nhà, khiến cho không khí càng thêm dọa người.
Nguyễn Khang cảm thấy chùn chân, ngược lại Quang Hải lại rất thoải mái, hệt như khi hắn tới nhà Phạm Công đi thẳng vào trong, ngó và gõ cửa tất cả các gian phòng đang mở cửa hoặc là đóng cửa tìm người, không thấy ai liền đi tuốt ra sau nhà bỏ lại Nguyễn Khang đứng bơ vơ một mình trong phòng khách. Nhìn không gian nơi này Nguyễn Khang mới dần tin Quang Hải là một kẻ nghiên cứu về mấy thứ ma quỷ không bình thường.
“Cậu nhóc nhà ai đây, sao lại đứng trong phòng khách nhà người khác vậy?”
Thình lình một giọng nói lạnh nhạt vang lên, khi nói còn nhấn chữ kéo dài ra tạo cảm giác như giọng nói đến từ một người nào đó không thuộc về thế giới này làm Nguyễn Khang giật bắn người, quay đầu nhìn lại liền trông thấy một nam nhân mập. Hắn trông khá béo với cái bụng bia tròn, mặc một chiếc áo phông màu xanh cộc tay và quần thể thao, chân đi dép lào, tóc để tốt ngang vai, hai mắt một mí khá nhỏ lại dài, khuôn mặt rỗ. Hắn bước lại gần Nguyễn Khang với ánh mắt không mấy hài lòng khi có người lạ đột nhiên vào nhà.
Nguyễn Khang lùi lại phía sau, cố nở nụ cười, nói: “À không, tôi đến đây với một người...”
Lúc này Quang Hải bước ra, nói lớn: “Lão Đức ông về rồi, đi đâu đó làm tôi tìm khắp nơi?”