Chương 2: Bức tranh kỳ lạ.
Ngày hôm sau đúng mười giờ trưa Phạm Công liền gọi điện thúc dục hai anh em tới Họa Phố. Nguyễn Khang và Nguyễn Phúc vì sợ hắn đợi lâu nên vội vàng chạy tới Họa Phố. Nhìn con xe máy tàn của bọn họ đứng giữa dàn xe hơi sang trọng hệt như một miếng rác thải vô tình bị ném vào nền nhà sạch sẽ vừa được lau dọn, rất chướng mắt, Nguyễn Phúc nói: “Chúng ta có nên đưa xe ra chỗ bác bảo vệ gửi không?”
Nguyễn Khang lắc đầu: “Không nên làm phiền bác ấy, cứ để đây đi, chút có ai đó phàn nàn thì bác Phạm Công sẽ ra mặt.”
Nguyễn Phúc cũng chỉ có thể gật đầu cùng anh trai lên nhà hàng, ngay khi nói ra tên của Phạm Công cùng thân phận cháu trai vơ được họ liền được nhân viên mang vào tận nơi.
Đó là một căn phòng riêng, loại dành cho bàn mười người, khi vào bên trong Phạm Công đã ở đó và đang ngắm một bức tranh đóng khung gỗ khổ A3.
Nghe thấy tiếng mở cửa Phạm Công liền đặt bức tranh xuống, nhìn về phía hai đứa cháu. Hắn mỉm cười gọi hai đứa lại gần, sau đó không ngần ngại đưa bức tranh cho Nguyễn Khang xem: “Cháu nhìn xem bức tranh này đi, bác mới mua nó ở một buổi đấu giá đấy.”
Nguyễn Khang mỉm cười ngồi xuống cùng em trai, hai tay nhận lấy bức tranh. Ngay khi vừa nhìn vào bức họa đôi mắt của hắn nhói lên, cảm thấy vô cùng nhức mỏi, cảm giác mỏi mắt này đã từng xuất hiện một lần vào chính cái ngày định mệnh đó, ngày mà nhật thực diễn ra và cha mẹ hắn biết mất, từ đó đến nay cảm giác đau mắt này không còn tới nữa, hắn đã suýt quên mất cơn đau mắt kỳ lạ này không ngờ hôm nay nó lại quay lại.
Hắn nhắm mắt lại, sau vài giây mới mở ra, lần này thì không còn cảm giác gì nữa, hắn chuyên tâm nhìn bức tranh, miệng nói: “Một bức tranh quý như thế bác cho cháu xem làm gì? Cháu đâu có khả năng đánh giá một tác phẩm nghệ thuật.”
Phạm Công cười lớn, nói: “Tranh đẹp thì người không biết thưởng tranh cũng nhìn được cái đẹp ngay bề ngoài, cháu đừng khiêm tốn cứ nêu cảm nhận của mình đi.”
Lúc này Nguyễn Phúc ngồi bên cạnh cũng chúi đầu vào xem cùng anh trai, cậu bé nhận xét trước: “Tác giả vẽ ra bức này chắc theo trường phái trừu tượng, nhìn mặt con vật trong tranh cứ như quái vật đầu sư tử, đứng như người, đuôi giống đuôi ngựa.”
Nghe Nguyễn Phúc miêu tả, Phạm Công bật cười, hắn hỏi: “Cháu thử nói xem bức tranh đang vẽ về con vật gì, thể hiện cho điều gì?”
Nhân viên bất ngờ gõ cửa đưa nước uống và thực đơn vào. Phạm Công liền bảo hai anh em chọn món đã sau đó tiếp tục xem tranh, chờ cho nhân viên phục vụ rời đi, Nguyễn Phúc liền nói: “Thật ra cháu thấy hình vẽ này rất giống hình vẽ Xuy Vưu trong cuốn Lĩnh Nam Chích Quái, nhưng vẫn có những điểm khác biệt, con trong này không phải màu đen mà là màu nâu đất, ánh mắt có sắc tím quỷ dị, trông có vẻ hung hãn hơn Xuy Vưu. Còn về nó thể hiện cho điều gì, cháu chịu không lý giải được."
Phạm Công vỗ nhẹ tay tán thưởng Nguyễn Phúc: “Cháu khá đấy, đúng là bức tranh này không vẽ về Xuy Vưu, nó vẽ về Quỷ đất. Theo một số truyền thuyết Quỷ đất là loài sống ở tầng sâu nhất của mặt đất, nơi đó có các loại đất quý có thể tạo ra những đồ vật đặc biệt, muốn lấy được đất ở đó phải có được sự cho phép của Quỷ đất.”
Nguyễn Phúc gật đầu, cậu nhóc gật cho có, chứ thật ra bên trong chẳng hiểu biết gì về Quỷ đất. Còn Nguyễn Khang lúc này hắn vẫn đang nhìn chằm chằm vào bức tranh, đôi mắt mở to. Hình ảnh được vẽ bằng màu nước bỗng trở nên sống động, hắn trông thấy con Quỷ đất chuyển động, hình tròn vẽ phía sau lưng nó giống như hình một cái trống đang từ từ phình ra, sau đó một chiếc dùi trống được làm bằng gốm xuất hiện, nó có màu nâu, bên trên khắc những hình vẽ kỳ quá, như thể người đang múa, trông khá giống với hình ảnh trên trống đồng Đông Sơn.
Cái dùi ấy đưa lên sau đó nện xuống mặt trống phía sau lưng con vật, một tiếng thùng lớn vang lên. Nguyễn Khang giật mình, ném thẳng bức tranh xuống đất, hai mắt mở to nổi lên gân đỏ vô cùng kh·iếp sợ.
Nguyễn Phúc và Phạm Công ngồi đó cũng giật mình vì hành động của hắn, Nguyễn Phúc vội hỏi han, khi chạm đến cánh tay của anh trai, dù nơi đó đã được một lớp áo sơ mi trắng che chắn nhưng Nguyễn Phúc vẫn cảm nhận được cái lạnh kỳ lạ. Cả người anh trai hắn lạnh buốt, nhưng trán và hai bên thái dương thì lấm tấm mồ hôi, đã thế Nguyễn Khang còn run rẩy.
“Anh hai, anh không sao chứ?” Nguyễn Phúc kéo mạnh tay anh mình.
Phạm Công nhặt bức họa lên, Nguyễn Khang nhìn theo tay ông ta, lo lắng vươn tay lên muốn ngăn cản Phạm Công cầm bức tranh. Nhưng Phạm Công đã lên tiếng trước: “Bức tranh này có điềm không tốt đúng không?”
Nguyễn Khang ngạc nhiên nhìn Phạm Công, bác ấy đã biết sao lại còn mua nó, chẳng lẽ bác có mục đích gì? Đặt ra được câu hỏi đó trong đầu, hắn dần bình tĩnh hơn, gật đầu, nuốt nước bọt để nhuận họng rồi đáp: “Nó khá lạ, sinh vật trong tranh như thể còn sống, cháu đề nghị bác đừng treo bức họa đó trong nhà.”
Phạm Công đặt bức tranh xuống bên ghế, nói: “Thôi bỏ nó qua một bên đi, tạm thời chúng ta tổ chức sinh nhật cho Nguyễn Phúc đã.”
Nói rồi hắn lấy ra một hộp quà thắt nơ xinh xắn đưa cho Nguyễn Phúc: “Chúc mừng sinh nhật cháu, nhanh lớn giúp đỡ anh trai và cả bác nữa.”
Nguyễn Phúc nhận lấy mỉm cười cảm ơn Phạm Công, nhân viên trong nhà hàng đưa đồ ăn vào liền trông thấy cảnh này, bọn họ khá ngạc nhiên nhưng không ai lên tiếng nói gì. Nhưng đó chỉ là ở trước mặt ông chủ, vừa ra khỏi phòng bọn họ liền bàn tán với nhau.
Phạm Công là một tỷ phú độc thân, bao năm qua ông luôn đi đi về về một mình, không cưới vợ cũng chẳng yêu đương với ai, vậy mà giờ lại xuất hiện hai đứa cháu lớn, khiến ai cũng tò mò không biết vợ của và con của Phạm Công ở nơi nào.
Lúc này một người thanh niên đang ngồi ở một góc nhỏ trong nhà hàng dùng bữa trưa nghe vậy liền dừng tay, lấy điện thoại ra gọi đi. Giọng hắn khá lạnh lùng, đầu dây bên kia vừa thông, hắn liền nói ngay: “Ông xác nhận được chưa? Nó có thấy gì không?”
Sau khi nhận được câu trả lời, hắn liền đứng lên, rời khỏi nhà hàng. Nhân viên thấy hắn đi liền chặn lại. Người thanh niên nhìn nữ nhân viên đứng chắn trước lối ra nói: “Nói với Phạm Công trả tiền bàn số 8.”
Dứt câu liền đẩy cô nhân viên ra đi ra ngoài. Nhân viên vội chạy lên tìm ông chủ, Phạm Công nghe tới bàn số 8 liền bật cười, nói: “Để đó tôi thanh toán, cô đi làm việc đi.”
Nguyễn Khang nghe có vị khách ăn chặn còn bắt ông chủ nhà hàng trả tiền, liền khó chịu thay cho bác Phạm Công của mình. Hắn nói: “Là ai vậy, bác có cần không cháu đi tìm hắn cho, trích camera là được.”
Phạm Công lắc đầu: “Cháu không cần tìm, sớm muộn gì cháu cũng gặp được hắn thôi.”
Nguyễn Khang nghe vậy cảm thấy tò mò, muốn hỏi như bị Phạm Công ngăn lại bảo dùng bữa, đón xong sinh nhật Nguyễn Phúc rồi tính. Nguyễn Khang đành ngoan ngoãn đón sinh nhật cùng Nguyễn Phúc mãi cho tới khi rời khỏi nhà hàng Họa Phố hắn vẫn chưa thể nói chuyện về người bàn số 8. Cả hai anh em trở về nhà cũng đã tới mười hai giờ trưa, vừa vào nhà Nguyễn Phúc hào hứng mở hộp quà, nó khá nặng, cho nên trước khi mở, Nguyễn Phúc hào hứng đoán trước, đây có thể là một chiếc máy tính, nhưng khi mở ra lại là một bản vẽ điện tử.
Nguyễn Phúc còn vui hơn, niềm đam mê của cậu chính là hội họa. Thấy em trai mình vui vẻ như vậy, Nguyễn Khang lại càng biết ơn Phạm Công, bởi món quà này nếu không phải là người luôn quan tâm anh em họ thì rất khó biết được Nguyễn Phúc thích hội họa.
Nguyễn Phúc sau khi nhận được món quà liền ôm nó về phòng mình bắt đầu nghiên cứu. Nguyễn Khang nhớ tới bức họa quái vật kỳ lạ cảm thấy lo cho Phạm Công nên đã gọi điện lại cho hắn, kể đầu đuôi sự việc và những gì mình nhìn thấy.
Nghe xong Phạm Công liền bảo hắn ngày mai tới nhà mình, ông có việc muốn nhờ Nguyễn Khang làm giúp. Thấy ân nhân của mình có việc muốn nhờ, Nguyễn Khang liền hào hứng đáp ứng. Niềm vui vì sắp được giúp đỡ cho ân nhân khiến hắn quên luôn con quái vật trong bức tranh, đêm đó hắn tranh thủ đi ngủ sớm để mai có thể đạt được trạng thái tinh thần tốt nhất tới gặp ân nhân.
Nhưng trước khi chìm vào giấc ngủ hắn không quên nhắn tin cho lão Côn báo cho lão biết ngày mai có thể mình sẽ đến trễ, nếu có gì thay đổi sẽ báo cho lão sớm nhất có thể.
Nhắn xong hắn liền tắt máy, hắn sợ lão Côn gọi tới chửi bới, hiện tại trong phòng bếp, ngoài hắn ra chẳng ai có thể chịu được cái tính thích quát tháo sai bảo của lão Côn, cho nên hắn cá hôm nay mình nghỉ làm một ngày đã khiến lão điên rồi, nếu báo nghỉ thêm ngày mai, lão chắc chắn sẽ dùng kỹ năng cắt hoa quả thần sầu của mình gọt trọc mái tóc đen óng mượt của hắn ngay.