Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Săn Huyền Tích

Chương 29: Kẻ phản bội, ngươi đã trở lại.




Chương 29: Kẻ phản bội, ngươi đã trở lại.

Lửa là khắc tinh của lũ quái vật nhưng nhìn cách chúng hành động, lão Đức và Phùng Xuân đều hiểu bọn này rất thông minh, khi con mồi đang trong vùng an toàn chúng canh chừng và chờ đợi. Lửa không thể nào cháy vĩnh viễn còn chúng thì có thể sống cho tới khi bị ai đó g·iết hại hoặc là già đi.

“Sáng mai chuyện gì sẽ xảy ra với chúng ta đây?” Lão Đức lo lắng.

Phùng Xuân im lặng, cô cho củi vào đống lửa để thứ ánh sáng có thể cho họ an toàn không bị yếu đi, số củi trong vách đá được chuẩn bị rất nhiều, điều này chứng tỏ người trước đó từng tới đây hoặc cũng có thể là những người dân sống dưới chân núi đi rừng biết về loài quái vật này nên đã chuẩn bị củi ở những nơi có thể trú ẩn được, đáng tiếc số củi này không quá nhiều, chỉ đủ duy trì một đêm.

Cô đứng dậy chọn một cành cây khá to cứng đầu hơi nhọn, tiếp đó là nhặt toàn bộ đá trong hang lại gần đống lửa.

“Sẽ có cách.” Làm xong mọi việc cô ngồi xuống trấn an lão Đức, nhưng trong thâm tâm cô hiểu cơ hội sống sót của họ rất mỏng manh trừ khi có kỳ tích vào sáng mai hoặc bọn quái vật này sợ ánh sáng mặt trời.

Hai người Quang hải và Nguyễn Khang cũng không ngủ được sâu, bọn họ chỉ chợp mắt được một lúc liền bị ác mộng đánh thức. Ác mộng mà họ mơ chính là cảnh bị những con thú với đôi mắt xanh nhai nhỏ không chừa một ai, mang tâm trạng nào đi ngủ thì y như rằng họ sẽ gặp phải chính ám ảnh đó.

Dù đã có Quang Hải và Nguyễn Khang thay thế nhưng lão Đức vẫn không ngủ, ngược lại Phùng Xuân rất thoải mái, cô chui vào góc đánh một giấc say cho tới khi bầu trời ở phía đông hửng lên những tia sáng đầu ngày, ngọn lửa trong vách đá cháy yếu dần số củi có trong hang động đã hết chỉ còn lại một cành cây nhưng nằm dưới người Phùng Xuân nên không ai để ý.

Những con quái vật bên ngoài từ từ đứng lên, đôi mắt xanh hưng phấn, miệng gầm gừ chảy ra hai hàng nước dãi. Chúng đang cực kỳ thèm thuồng, sau một đêm chờ đợi giờ chúng đã có thể chén được thịt tươi.

Nhìn thấy cảnh này ba nam nhân sau một đêm thức trắng tinh thần tới cực hạn, tâm trí mệt mỏi thúc đẩy bọn họ tiến dần đến suy nghĩ sẽ chấp nhận c·ái c·hết và trở thành thức ăn cho những con quái vật trước mặt.



Phùng Xuân tỉnh dậy, đứng lên cầm lấy cây gậy đã thủ sẵn, nói với mọi người: “Giờ chỉ có thể chiến thôi, mở một đường máu xông ra ngoài, dù có c·hết cũng phải khiến bọn quái này gặp khó khăn đôi chút, như thế mới xứng sống một kiếp người.”

Lời Phùng Xuân thành công kéo tinh thần sắp đến bờ vực phá sản của ba nam nhân trong nhóm quay trở lại. Bọn họ từ từ đứng lên, quyết phải sống mái một lần, tìm hy vọng trong tuyệt vọng.

Ánh lửa cuối cùng cũng tắt để lại một làn khói xám mờ ảo bay lên, ánh sáng lờ mờ của ngày mới chiếu chênh chếch vào vách đá kéo dài bóng dáng to lớn của lũ Sói sừng bò. Giờ thì bọn họ đã được nhìn thấy tường tận vóc dáng của con quái vật đã canh chừng cả nhóm suốt một đêm. Thân hình nó to gấp đôi một con bò, toàn thân là lông trắng muốt, đầu sói vẫn có hai tai nhưng được khuyến mãi thêm một cặp sừng bò màu vàng săn chắc nhọn hoắt. Nhờ cặp sừng cả nhóm Săn Huyền Tích đã kịp đặt cho nó một cái tên trước khi về với đất mẹ - Sói Sừng Bò.

Sói Sừng Bò dường như biết những con mồi trước mặt chẳng có sức phản kháng nên rất từ tốn không ồn ạt xông lên xé xác, chúng nhường cho một con đầu đàn bước lên, đôi mắt xanh của nó ánh lên vẻ khinh thường khi thấy những kẻ nó muốn biến thành thức ăn chẳng còn đủ sức kháng cự.

Tay của Nguyễn Khang đã chạm tới quả còn, mắt nhìn chăm chú vào mặt con Sói Sừng Bò, miệng lẩm bẩm đếm số căn chừng vị trí. Con Sói Sừng Bò vừa cánh bọn họ khoảng vài mét hắn hét lớn ném quả còn vào mặt nó.

Quả còn bằng vải va vào mặt Sói Sừng Bò rơi xuống đất nằm bẹp như một quả bóng xì hơi. Sói Sừng Bò liếc mắt nhìn quả còn, thở ra đằng mũi một hơi nóng rực, miệng gầm gừ, chân trước nâng lên đạp mạnh lên quả còn, dùng bộ móng vuốt sắc bén xét toạc quả cầu bằng vải.

Nhưng đây chính là sai lầm của nó. Từ giữa lớp vải sặc sỡ một mầm xanh chồi lên, lấy tốc độ ánh sáng đâm thẳng lên cao đâm xuyên qua cổ thọc lên tới tận đỉnh đầu con Sói Sừng Bò đầu đàn. Hai mắt nó kinh hãi tới mức trợn ngược lên, không tin mình lại bị hạ một cách bất ngờ thế này.

Máu của con Sói Sừng Bò đầu đàn bắn ra khiến những con phía sau gào lên, tiếng của chúng vang khắp núi rừng chấn động lũ chim chóc gần đó bay tán loạn.

Tám con còn lại thấy con đầu đàn đã t·ử t·rận đồng loạt vọt lên, bông hoa duy nhất trên thân cây nhỏ bé đã nở nháy mắt đạt đến độ to lớn bắt đầu mở ra lao về phía bọn Sói Sừng Bò nuốt chửng một con bắt đầu co bóp.

Nhóm Săn Huyền Tích trực tiếp đối đầu với đàn sói hung hãn, những viên đá Phùng Xuân gom lại tối qua phát huy tác dụng. Ba người nam dùng đá ném vào đầu Sói Sừng Bò ngăn cản bước tiến của chúng. Phùng Xuân dùng cành cây của mình đánh ngang dọc thọt tới tấp khiến cho những con đang muốn hướng về phía cô gặp khó khăn.



Đáng tiếc những đòn phản công đó vẫn không thể nào ngăn được lũ Sói Sừng Bò. Một con lợi dụng thân thể bạn bè đang hứng chịu những viên đạn đá, lấy đà đạp vào mông đồng loại nhảy vọt lên phóng qua t·ấn c·ông về phía lão Đức, dùng sừng bò húc vào bụng lão Đức, hất lão bay thẳng vào góc vách đá, phá nát đội hình ném đá.

Cú va đập mạnh khiến lão không thể đứng lên, quai ba lô vì va đập đứt ra. Con Sói Sừng Bò theo đà vọt tới áp sát vào mặt lão. Khuôn mặt lão giờ đây cắt không còn giọt máu, sợ hãi tới nói không nên lời. Khi miệng con Sói Sừng Bò táp xuống, lão vận chút sức cuối cùng gào lên, kéo ba lô của mình đập vào đầu nó, chiếc sừng nhọn hoắt đâm thủng ba lô để rơi mọi thứ bên trong ra ngoài.

Tuy đã đập trúng nó nhưng miệng của con Sói Sừng Bò vẫn thành công cắn đứt một cánh tay lão. Tiếng la đau đớn vang lên không thể nào lấn át tiếng gào hưng phấn của Sói Sừng Bò.

Ngay lúc cánh tay của lão đứt lìa mảnh đá hình chiếc rìu cũng vừa rơi ra khỏi ba lô lão, lia về phía Qang Hải đập trúng tay hắn, nhưng do v·ết t·hương quá nặng không khí căng thẳng nên hắn không để ý mảnh đá đã dính máu hắn rơi xuống đất. Lão Đức đau đớn ngã xuống, đôi mắt tan rã tâm trí chấp nhận c·ái c·hết, vô vọng nhìn về phía Phùng Xuân đã bị ép vào góc, đôi tay cô rướm máu đầy vết cào, cô nàng vừa la hét trong tuyệt vọng, vừa khua loạn v·ũ k·hí của mình nhưng chẳng mấy chốc cành cây cũng bị cắn nát, một chiếc sừng húc vào bụng cô, đâm thủng máu bắn ra, khuôn miệng cô mở lớn phọt ra nước bọt mắt trợn lên bên trong chỉ còn lại nỗi sợ hãi.

Lão Đức thì thào trong miệng: “Xin lỗi vì đã đưa mọi người vào nơi này.”

Lời lão vừa dứt một ánh sáng vàng chói mắt bừng sáng xuyên thẳng lên bầu trời, đánh sập phần đá phía trên rơi xuống khiến cho bọn Sói Sừng Bò rú lên đầy sợ hãi lùi lại.

Ánh sáng quá chói khiến đôi mắt xanh của chúng không thể mở, sức chiến đấu vì thế mà mất đi. Con đâm xuyên bụng Phùng Xuân cũng bỏ lại cô quay người chạy ra ngoài. Nhờ chút ánh sáng bất ngờ ấy đã cứ Quang Hải và Nguyên Khang một mạng, đang lúc bọn họ chuẩn bị bị xơi tái bởi lũ Sói Sừng Bò ánh sáng đã làm chúng sợ hãi lùi lại.

Ánh sáng từ từ rút đi, để lộ ra một chiếc rìu đang bay lơ lửng trên không trung, lưỡi rìu và cả thân rìu đều được làm từ vàng sáng chói.



“Quang Hải mau lên chộp lấy nó hạ lũ Sói Sừng Bò!” Nguyễn Khang hét lớn.

Quang Hải lao lên phía trước chộp lấy rìu vàng chém mạnh về phía Sói Sừng Bò, cú chém vào không khí vốn chỉ nhằm mục đích thị uy bất ngờ phát ra một đường khí hình vòng cung màu vàng sắc bén giáng về phía lũ sói, chém những con đứng đầu xé thành nhiều mảnh.

Máu thịt lẫn lộn bay tán loạn khắp nơi trước cửa hang khiến nhóm Quang Hải c·hết điếng, lũ Sói Sừng Bò thấy cảnh bạn mình bị tàn sát liền lùi lại, hai mắt nhìn nhau sau đó quay mông bỏ chạy.

Tay Quang Hải phát run cả người quỵ xuống quỳ rạp trên đất, mặt mũi trắng bệnh, hắn vẫn chưa thể nào tin được mình đã thoát c·hết trong gang tấc, tay và chân cùng phần bụng của hắn đã bị cào trúng máu chảy ra thấm ướt toàn bộ lớp quần áo trên thân.

Nguyễn Khang sau khi nhìn thấy lũ Sói Sừng Bò bỏ chạy toàn thân như mất hết sức lực, thở khò khè nhìn về phía bạn mình. Hắn cũng nhận một v·ết t·hương ở bụng như Phùng Xuân một tay vẫn đang ôm cứng nơi đó, máu chảy ra không ngừng. Nhìn tình cảnh nhóm bạn mình, khóe môi Nguyễn Khang con nhẹ nụ cười mệt mỏi, dù đã đuổi được lũ Sói Sừng Bò đi nhưng bọn họ vẫn không thể nào thoát được c·ái c·hết.

Ào!

Lúc này bông hoa ăn thịt mới nhai xong một con Sói Sừng Bò và nhổ ra ngoài, sức tàn phá của nó rất tuyệt vời khi có thể biến một con sói lớn thành bãi thịt xay bầy nhầy, đáng tiếc nó chỉ có thể chiến một lần. Sau khi ăn xong đối thủ bông hoa lớn và cành cây nhỏ liền vỡ nát tan thành bụi, quả còn chính thức hết tác dụng.

“Quang Hải...” Nguyễn Khang thử gọi. Người Quang Hải giật nhẹ, hắn có vẽ là người b·ị t·hương nhẹ nhất trong nhóm, cơ hội sống sót cũng cao nhất.

Nguyễn Khang nói lời cuối cùng với hắn: “Cố gắng ra khỏi đây… tới gặp em trai tôi… gửi cho nó số tiền cuối cùng.”

Phùng Xuân ngồi bên kia lúc này cũng cử động, yếu ớt để lại một câu: “Anh... phải sống... ra khỏi đây... đưa tiền cho ông... tôi.”

Sau đó tay cô buông lỏng trượt xuống đất, đầu nghiêng về một bên, mắt nhắm chặt, t·ử v·ong đã bao lấy cô. Người Quang Hải run run hình như hắn đang khóc, nước mắt Nguyễn Khang chảy xuống thương tiếc cho hai người bạn của mình là lão Đức và Phùng Xuân, mắt hắn cũng dần mờ đi, mọi cảnh vật phía trước nhòe dần và chuyển về màu trắng.

Trong màn sương trắng ấy hắn trông thấy một con vật xuất hiện – đó là một con nghé nhỏ, da màu vàng đang phát ra ánh sáng vàng chói lọi, đôi mắt màu đen hướng về phía hắn, ở giữa mi tâm có một ấn ký hình mặt trời được bao quanh bởi một vòng tròn kỳ lạ.

Con nghé ấy mở miệng, tiếng nói của thiếu nữ lạnh như băng vang lên: “Kẻ phản bội, ngươi cuối cùng đã trở lại!”