Chương 30: Nghé con.
Ký ức cuối cùng trước khi chìm vào bóng tối của Nguyễn Khang chính là c·ái c·hết của bạn bè và một con nghé vàng xuất hiện trong không gian trắng sau đó tiếng nói của một cô gái vang lên, thật lạnh lùng đem lại cảm giác thù hận rõ ràng.
Hắn từ từ mở mắt, thứ đập vào đồng tử không phải là không gian trắng mờ ảo như trước cũng không phải là hang động đẫm máu c·hết chóc mà là một hang động được thắp sáng bởi vô số vàng. Nhũ đá bằng vàng, đến mặt nền hang màu vàng rồi các bông hoa màu vàng, cây cỏ màu vàng, rêu phong bám trên bức tường hang cũng màu vàng nốt, sau đó là những đống vàng nho nhỏ nằm sát nhau kéo dài như một dãy núi vàng bất tất. Thật là nhiều vàng, đây chắc chắn là thiên đường nếu không sẽ không một nơi nào có nhiều vàng đến như vậy.
Hắn lắc nhẹ đầu muốn ngồi dậy nhưng không thể, lúc này hắn mới nhìn xuống phát hiện bản thân bị nhét vào trong một chiếc lu màu vàng, cổ lu vừa khít với cổ hắn. Hắn nghiêng người, lắc mạnh nhưng chiếc lu rất chắc không lung lay dù hắn có cố thế nào.
Tuy không thể làm nghiêng chiếc lu nhưng cũng giúp hắn nhận ra tay và chân vẫn có thể cử động không bị trói, v·ết t·hương ở bụng từng rất đau giờ lại không có cảm giác gì. Hắn di chuyển bàn tay bên trong lu, trong đó không có nước, hắn đang ở tư thế ngồi xếp chân như thiền sư.
Tay hắn chạm lên bụng mình, không có v·ết t·hương cũng chẳng có chất nhầy của máu, điều đặc biệt khắp toàn thân đều không có vải vóc che chắn. Hắn hoảng hốt cựa quậy, nhưng không thể, phần miệng lu đã giữ hai bên vai hắn chặn cứng khó mà thoát ra được.
Đến lúc này hắn mới quan sát lại chiếc lu đang giam giữ mình, phần bụng và đáy rất to nhưng càng lên trên thì càng nhỏ lại, đến cổ phần miệt hệt như một cái vòng bằng vàng khóa chặt cổ hắn. Hắn không biết kẻ đã đưa hắn tới đây dùng cách gì để bỏ hắn vào cái lu đầu nhỏ đuôi to này.
Đang lúc đầu hắn đầy ắp câu hỏi thì âm thanh lạch cạch vang lên như tiếng đá lăn, hắn nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một góc bức tường màu vàng tách làm đôi ánh sáng trắng tràn vào mang theo ba bóng hình, dáng đi bằng bốn chân cao và vàng rực.
Mắt hắn nheo lại bởi hiệu ứng ánh vàng quá chói, tiếng đá lăn lại vang lên, bức tường hang động từ từ khép lại ngăn cách ánh sáng tự nhiên. Không còn ánh sáng tự nhiên Nguyễn Khang có thể mở mắt và quan sát kẻ vừa bước vào.
Đó không phải là con người, dẫn đầu là một con nghé cao khoảng một mét bảy, toàn thân màu vàng, đôi mắt đen, giữa trán có một ấn ký mặt trời vàng chói bao quanh bên ngoài là một vòng tròn màu trắng.
Theo sau nó là ba con Sói Sừng Bò. Nguyễn Khang run lên, không ngờ đến cuối cùng bọn họ cũng không thể nào thoát khỏi lũ quái vật này.
Con nghé vàng dẫn đoàn Sói Sừng Bò lại trước mặt Nguyễn Khang, nó dừng lại khi đứng cách hắn một mét, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn chằm chằm đôi mắt đầy căm hận của Nguyễn Khang.
Lát sau miệng nó mở ra, một luồng hơi thở nóng nảy như ánh mặt trời phả vào mặt hắn. Một giọng nói quen thuộc vang lên: “Tỉnh rồi à, đỡ ta phải đánh thức.”
Giọng nói này chính là âm thanh đã vang lên trước khi hắn chìm vào hôn mê. Nguyễn Khang kinh ngạc nhìn nghé vàng, không tin âm thanh thiếu nữ đó lại phát ra từ miệng một con nghé.
Con Nghé này không phải đã thành tinh rồi chứ? Hắn âm thầm tự hỏi.
“Mày...” Nguyễn Khang mở miệng, cổ họng khô khốc khó phát ra được lời hoàn chỉnh.
Nghé con nghiêng người, hất đầu một cái ra lệnh cho ba con Sói Sừng Bò bỏ xuống sợi dây chúng đang cặp trên miệng, rồi lui sang hai bên để lộ ra thứ mà chúng mang theo vào.
Ba chiếc lu chứa ba người bạn của Nguyễn Khang, thứ tự từ phải qua là Phùng Xuân, Quang Hải và lão Đức. Bọn họ đều bị chôn vào lu vàng chỉ để lộ ra một cái đầu, mắt ai cũng nhắm tịt, mặt mày trắng bệch như thể đ·ã c·hết.
“Mày làm gì... mau thả bạn của tao ra!” Nguyễn Khang không giữ nổi bình tĩnh gào lên.
Nghé con cười cười, nói với hắn: “Muốn ta thả bạn của ngươi ra, cũng được thôi, nhưng phải xem thái độ của người trước cái đã.”
Vừa dứt câu chiếc đuôi vàng của nó vung lên đập thẳng vào lu đang chứa Nguyễn Khang, một tiếng động đinh tai nhức óc vang lên, lu vàng chấn động kéo theo người Nguyễn Khang cũng rung lên, miệng hắn hét lớn vì đau. m thanh và độ rung khiến tai hắn đau nhói, lục phủ ngũ tạng trong người nhảy lên tưng tưng va vào nhau đau tới mức hắn muốn gập người lại nhưng chẳng được.
Chờ cho rung động qua đi Nguyễn Khang như thể mất nửa cái mạng, hắn gục đầu xuống, thở khò khè hỏi: “Mày muốn... tao làm gì...”
Nghé con đáp: “Vì sao ngươi lại thất hứa? Năm đó vì sao không quay lại cứu ta?”
Nghe lời này Nguyễn Khang dù đang đau đến muốn ngất lịm cũng bừng tỉnh, ngước đầu lên ánh mắt hoang mang nhìn Nghé con, môi khô khốc mở ra, khàn giọng hỏi: “Mày nói gì? Tao đã từng hứa sẽ cứu mày? Bao giờ thế?”
Nghé con lại vung đuôi lên, toan đập xuống. Nguyễn Khang liền hét lớn ngăn cản nó: “Không được manh động, có gì từ từ nói. Mày mà đánh nữa là tao c·hết đó, c·hết rồi thì mày muốn biết câu trả lời cũng không được nữa đâu.”
Mắt Nghé con nhướng lên, đuôi dừng trên không trung. Nó dường như đang suy xét xem lời của Nguyễn Khang có bao nhiêu phần đáng tin, sau vài phút nó hạ đôi xuống vẩy nhẹ sau mông, lên tiếng: “Nếu vậy thì nghiêm túc trả lời ta, năm đó vì sao ngươi lại không quay trở về cứu ta?”
Nguyễn Khang mím môi, hắn không biết ả nghé đang nói tới ai? Đây là lần đầu tiên hắn tới đây sao có thể gặp một con nghé biết nói tiếng người như vậy. Thế nhưng nếu bây giờ hắn trả lời: xin lỗi tao không biết mày là ai, chắc chắn ả Nghé con này sẽ đánh hắn tới c·hết, vì thế hắn cần một câu trả lời thuyết phục, vừa an toàn lại khiến Nghé con tin tưởng.
Nghé con thấy hắn chần chừ liền di chuyển lại gần Phùng Xuân nâng đuôi lên đặt trên đầu cô: “Nếu ngươi không thành thật ta sẽ xuống tay từ bạn của ngươi. Bắt đầu với cô ta nhé!”
“Khoan.” Nguyễn Khang vội ngăn cản. “Cô ấy đã q·ua đ·ời rồi, mày còn muốn h·ành h·ạ một xác c·hết sao? Làm quái vật cũng phải có tôn nghiêm quy tắc của mình chớ, h·ành h·ạ xác c·hết như vậy không hề oai phong đâu.”
“Ai nói với ngươi cô ta là xác c·hết?”
Nghe Nghé con hỏi vậy Nguyễn Khang kinh ngạc, hai mắt trợn lên nhìn chằm chằm Phùng Xuân. Mặt cô nàng trông chẳng có sức sống gì, môi bệch bạc mắt nhắm tịt đầu còn nghiêng về một bên.
Nghé Con dường như nhìn ra được thắc mắc của Nguyễn Khang, cười lớn giải thích: “Ta sẽ không h·ành h·ạ xác c·hết, tư cách và phẩm chất của ta không cho phép ta làm điều đó. Nhưng ta cũng biết ngươi là kẻ lươn lẹo phải có thứ gì đó cầm chân nếu không ngươi sẽ lại bỏ rơi ta lừa dối ta một lần nữa. Cho nên ta đã cứu sống toàn bộ bạn bè của ngươi, chữa trị mọi v·ết t·hương.”
Nghé con dừng lại dùng chỏm lông trên đuôi mình chỉ về phía lão Đức: “Đến cả cánh tay bị ăn mất của tên mập này ta cũng đã giúp mọc lại. Bây giờ nếu ngươi không trả lời đúng sự thật, ta sẽ h·ành h·ạ từng người một, để bọn họ đau đớn la hét trước mặt ngươi, để ngươi từ từ chứng kiến từng bộ phận trên cơ thể của bạn ngươi được ném vào miệng ba con Sói Sừng Trâu bên cạnh đây.”
Khi nghe Nghé con gọi tên mình ba còn Sói Sừng Trâu hay nhóm Nguyễn Khang từng gọi là Sói Sừng bò vội rú lên một hơi dài đầy hưng phấn, tới nỗi một số nhũ vàng trên cao lung lay rơi xuống cắm thẳng vào mắt đất, tạo ra vài mảnh tơ nhện nho nhỏ trên nền hang.
Chờ cho quân lính của mình hô vang khí thế xong, Nghé Con liền nói: “Thế nào họ Lâm kia ngươi đã nghĩ ra câu trả lời chưa?”
Họ Lâm kia, câu nói này khiến Nguyễn Khang giật mình: Cô ả Nghé con biết họ của hắn.
Lúc này một tia linh quang lóe lên trong não Nguyễn Khang, hắn nở nụ cười đầy tội nghiệp, dùng ánh mắt buồn bã nhìn Nghé con, nói với gọng thành khẩn: “Xin lỗi Nghé con tôi thật sự không nhớ cô là ai?”
Thấy Nghé con vung đuôi muốn đập xuống đầu Phùng Xuân, hắn lớn tiếng ngăn cản: “Tôi không nhớ cô là vì tôi đã từng b·ị t·hương sau đó quên tất cả.”
Lời này khiến Nghé Con phải hạ đuôi xuống, đầu nghiêng về một bên suy tư. Thấy lời nói dối tự biên có tác dụng hắn nhanh chóng bổ sung một câu chuyện về việc bản thân mất trí nhớ quên rất nhiều việc trong đó còn có lời hứa với Nghé con. Còn giả vờ đáng thương nói rằng, sâu thẳm trong tâm trí hắn vẫn luôn nhắc hắn đã quên đi một ai đó, một điều gì đó, cho nên hắn mới lập nhóm cùng ba người kia tìm cách về đây. Giờ đứng trước mặt Nghé con hắn vô cùng đau khổ khi không nhận ra cô lại khiến cô buồn lòng.
Để thể hiện lòng thành của mình, Nguyễn Khang tha thiết yêu cầu: “Nghé con xin hãy nói cho tôi biết chúng ta đã từng thề hứa gì với nhau, dù là lời hứa gì, có phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng Lâm Nguyễn Khang ta đây sẽ không từ giúp Nghé con hoàn thành.”
“Ngươi vừa nói gì?” Giọng Nghé con cao v·út lên, âm thanh đó đâm thẳng vào não Nguyễn Khang khiến hắn phải ngậm miệng vì đầu đau nhói, tai ù đi.
Không dừng lại ở đó Nghé Con xồng xộc bước lại gần lu vàng, mở miệng cắn l·ên đ·ỉnh đầu hắn, nói: “Ngươi nói ngươi là Lâm Nguyễn Khang không phải là Lâm Khanh?”